Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 255 - Chương 255: Cơ Hội Tương Tác

Chương 255: Cơ Hội Tương Tác Chương 255: Cơ Hội Tương Tác

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu ôm hai má, nhìn bọn họ ầm ĩ.

“Thu lại cũng vô dụng.” Tống Thư Hãn lắc đầu cười: “Cậu không trốn được bị đánh đâu. Chạy không thoát ~ ”

Làm ầm ĩ chốc lát mới đem vòng ngực cùng tay áo đo xong.

Tư Ninh Ninh vùi đầu đợi một hồi, cũng không thấy Tưởng Nguyệt có động tĩnh gì: "Hết rồi á?"

"Này là đủ rồi mà?"

"À ..." Tư Ninh Ninh suy tư một lúc, sau đó ghi thêm dòng chữ "cánh tay và cẳng tay" trên sổ ghi chép: "Đo cả cánh tay với cẳng tay đi."

Xét cho cùng chẳng ai có chuyên môn may vá, không quan tâm dùng không được, biết nhiều hơn chút không sai được.

Tưởng Nguyệt trong lòng có loại tin tưởng mù quáng đối với Tư Ninh Ninh mù quáng, cho nên không hỏi gì cả.

Nam thanh niên trí thức cũng đã nhìn thấy tấm vải nhuộm do Tư Ninh Ninh nhuộm ra, cơm chiều tránh không được lại hàn huyên vài câu: "Thanh niên trí thức Tư, cậu thật là giỏi a! Xem sách một cái nói làm liền làm, làm còn ra hình ra dáng nữa."

"Đừng nói như vậy. Buổi chiều các cậu đều đi làm, tớ gần như phát hoảng."

Mạc Bắc ngồi đối diện nhướng mi nhìn Tư Ninh Ninh: "Hoảng cái gì?"

"À....", Tư Ninh Ninh cong môi thành một nụ cười ngượng nghịu: "Màu sáng còn đỡ. màu tối thì mất một thời gian, phải mất nhiều lần mới lên mày. Tớ lúc đó lo lắng nhuộm không được đến lúc đó làm hỏng vải của mọi người, không trắng không xám, cứ bẩn bẩn nhem nhuốc khó coi."

"Sợ cái gì? Cái này không phải là đã nhuộm thành rồi sao? Hơ nữa lúc đó đã nói là thử xem rồi mà."

Tưởng Nguyệt dồn một ngụm cao lương lớn, hai má phồng lên: "Mọi người đều tự nguyện tham dự, trong lòng phải có chuẩn bị không thành được."

Nuốt cơm, rồi mới nói thêm: "Dù thật sự có nhuộm hư cũng chẳng có cái gì, xấu thì xấu thôi, lại không phải không mặc được."

Tống Tiểu Vân gật đầu đồng ý: "Đúng vậy!"

Mạc Bắc là cam chịu cách nói này, nhưng hắn chẳng biết nói gì, đá Tống Thư Hãn để cậu ấy lên tiếng hùa theo: "Là đạo lý này, ha hả ..."

Mặc dù nụ cười của Tống Thư Hãn có chút ngượng ngùng cơ mà không có ý tứ phản đối.

Nhìn Từ Thục Hoa và Lý Lăng Nguyên, một người gật đầu đồng ý, một người không nghe thấy gì chuyện bên ngoài, chỉ cúi đầu điên cuồng ăn cơ,.

Tư Ninh Ninh đỡ trán.

Cũng không suy nghĩ đến lời bọn họ có nói thật lòng hay không, dù sao kết quả này tốt là được rồi.

Sau bữa ăn, Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên mỗi người mang theo bộ sưu tập đồ ăn nhẹ quý báu của mình, có bánh quy, có bánh gạo, để cảm ơn Tưởng Nguyệt cùng Tống Tiểu Vân hỗ trợ làm quần áo.

Tư Ninh Ninh giúp Mạc Bắc làm quần áo, đương nhiên Mạc Bắc sẽ không đến nỗi cái gì cũng không cấp.

Bất quá Mạc Bắc không ăn quà vặt mấy cái kia, thứ mà cậu ấy mang tới là một túi gạo nhỏ.

Tư Ninh Ninh nhìn thấy cả người phải tê rần.

Trước đó Đầu Khỉ lộ tin đem đồ vật bán cho thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh hiện tại đã tin tưởng, Mạc Bắc là thanh niên trí thức đã mua gạo với giá cao.

Ngẫm lại cũng là, cô lần đầu tiên đi chợ đen , lúc đó Mạc Bắc trực tiếp bỏ ra 12 đồng mua bình nước quân dụng, mấy chục xu một cân gạo, đối với cậu ấy mà nói cũng coi là không có cái gì.

"Lương thực tinh không dễ lấy, chính cậu giữ lấy đi."

Tư Ninh Ninh giật giật khóe miệng nhét túi lại cho Mạc Bắc, Mạc Bắc chưa kịp nói đã nói: “Tớ giúp cậu làm quần áo, cậu cũng giúp tớ làm sọt tre, cậu nếu một hai cấp, tớ cũng có thể thu nhưng chỉ thu một phần ba .... Hơn nữa dư lại sọt tre, tớ không cần cậu đan giúp."

Giúp Tư Ninh Ninh đan sọt tre, cơ hội tốt để nói chuyện.

Mạc Bắc có thể dễ dàng buông tha sao?

Chắc chắn là không rồi.

“Thôi, vậy tớ sẽ thu lại trước.” Mạc Bắc nuốt lời bên trong lại, dừng lại một chút: "Trưa mai tớ sẽ giúp cậu đan."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu.

Màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen, nam nữ thanh niên trí thức từng người trở về phòng rửa mặt.

Bởi vì Tư Ninh Ninh mua một cái đèn dầu, trong hoàn cảnh bình thường, muốn làm gì đều dùng đèn của chính mình, cái còn lại bày trên cái bàn cạnh mép giường Tưởng Nguyệt.

Trước đi ngủ , Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân bàn bạc giúp nam thanh niên trí thức làm quần áo trước, bọn họ nhận tiền công rồi, cũng không nên kéo dài.

Tư Ninh Ninh rửa mặt xong, muốn mở mùng ra, thoải mái nằm xuống, nhìn thấy Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, cô suy nghĩ một chút bò lại: "Tớ có thể xem sao? Xem các cậu làm như thế nào?"

"Còn tưởng là cậu biết rồi ấy."

"Gần chiếc bàn đã có đủ ánh sáng, Tưởng Nguyệt tiến đến bên giường ra hiệu cho Tư Ninh Ninh ngồi vào trong."

Tư Ninh Ninh không khách khí leo lên giường: "Áo quần nữ đơn giản tớ biết, còn đồ nam tớ chưa làm qua."

Trong không gian còn có quần áo của nam giới. Tư Ninh Ninh vốn nghĩ vào không gian tháo rời ra rồi lại vẻ lại, hiện tại có "sư phụ" đây rồi, đương nhiên không cần phiền đến thế.

Quan sát học hỏi, có thể học thì học thôi, đỡ phải một mình mò mẫm.

"Thực ra thì, làm giống nhau cả. Nam thì hoạt động nhiều, đôi khi động tác biên độ sẽ lớn hơn, cho nên kích thước nới tay một chút, rộng chút là được rồi."

Tống Tiểu Vân gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, quần áo con gái cần phải véo eo, phiền phức hơn."

Áo của nữ từ bên nách tới hông phải thu hẹp dần xuống, làm như vậy không phải vì là đẹp mà là để tiết kiệm được chút vải.

Tư Ninh Ninh gật đầu coi như đã hiểu, cứ vậy ngồi xem đến nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân phối hợp cắt vải, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, cô mới mang giày leo lên giường trở lại. .

Ban đêm ngủ thật sâu, sáng hôm sau Tư Ninh Ninh mới vào không gian.

Đúng như dự đoán, những con gà con đều đã ra khỏi vỏ, khi cô bước vào sân sau, cô gà mái đang đưa xấp nhỏ đi dạo vòng quanh.

Đàn gà con chạy tứ tung, Tư Ninh Ninh đếm hồi lâu cũng không ra số, đi thẳng vào tổ thì thấy bên trong có ba quả trứng ... Không đúng, không hẳn là ba quả, có một quả đã mổ một mảnh nhỏ trứng chuẩn bị thoát sát ra ngoài.

Thử lột ra một chút, gà con phát triển không tồi. Tiếc là cổ bị kẹt dưới cánh không thể chuyển động ra được ... Phát hiện ra đã quá muộn, bé con đã chết.

"Haizzz ..."

Tư Ninh Ninh thở dài, quá là đáng tiếc.

Cô không còn cách nào khác, dòng thời gian trong không gian và bên ngoài khác nhau nên cô không có biện pháp chú ý mọi lúc.

Sau khi kiểm tra hai quả trứng kia, xác định không có dấu hiệu của sự sống, Tư Ninh Ninh thu dọn bỏ vào thùng rác, mang chổi cùng hốt ra ra dọn dẹp hậu viện, tiếp thêm gạo, nước và vài miếng lá non.

Tư Ninh Ninh tìm thấy một lưỡi cưa và cưa một đoạn vuông nhỏ ở góc hàng rào ở sân sau.

Tường rào xây so le, có nhiều mắt to bằng nắm tay, gà con chui qua được, cô chỉ sợ chui đi rồi không cách nào trở về, vì ngừa vạn nhất, Tư Ninh Ninh cưa ra một cái hình cửa sổ vuông nhỏ.

Sợ gà mái và đám gà con không biết, Tư Ninh Ninh còn phát gạo thành một đường dài từ sân sau đến chỗ hàng rào tre.

Gà mái và gà con đi lại một hoặc hai lần và về cơ bản chúng có thể nhận ra đường đi. Bằng cách đó, Tư Ninh Ninh không phải lo lắng về việc vào không gian phải cho nó ăn nữa.

Ruộng rau trồng rất nhiều loại rau, chúng có thể mổ theo ý muốn.

Bây giờ gà nhiều hơn, chuồng gà cần nới rộng ra một chút.

Tư Ninh Ninh đóng cửa sau và đi về phía phòng làm việc, nghĩ nghĩ lát nữa đi sang chuồng heo làm việc, đi ngang qua sân đập lúc thuận tay lấy mấy bó rơm rạ về.

Nghĩ đến đó, cô đã chạy tới giá sách, những chai lọ chiết xuất từ sợi nấm đêm hôm trước được đặt ở tầng dưới của giá sách, Tư Ninh Ninh khẽ cúi đầu nhìn xuống.

Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị không tồi, bên trong mấy sợi nấm chiết xuất ra kia đã đã mọc ra những sợi lông tơ màu trắng xung quanh nó, và thể tích của nó lớn hơn gấp ba hoặc năm lần so với trước đây.

Những sợi lông tơ nhỏ màu trắng đó đều là vi khuẩn phát triển sau này. Miễn là hộp không được mở và trong điều kiện vô trùng được duy trì trong hộp, khối lượng của những sợi lông tơ nhỏ đó có thể lớn hơn ít nhất bốn hoặc năm lần.

Đến đây, kế hoạch trồng nấm của Tư Ninh Ninh đã có một bước tiến dài.

Mặc dù chưa tiến hành thử nghiệm toàn bộ quá trình nhưng Tư Ninh Ninh tin chắc rằng nó sẽ thành công.

Bởi vì công đoạn khó nhất trong toàn bộ quy trình là chiết xuất sợi nấm, và hiện tại các chủng này đã phát triển thành công, điều đó cho thấy rằng phương pháp chiết xuất của cô không có vấn đề gì.

Sau đó bước tiếp theo là tìm nguyên liệu phù hợp để làm bao khuẩn nấm, sử dụng một lượng nhỏ nấm trong lọ để tiến hành bước nhân giống tiếp theo, nuôi cấy số lượng nấm lớn đạt điều kiện số lượng có thể đem trồng.

Nguyên liệu phổ biến để làm túi khuẩn nấm ở các đời sau là gỗ vụn, thời đại ngày nay không có máy nghiền bột, dù có cũng không thể lấy được, do đó, theo tình hình hiện nay, số lượng lớn dăm gỗ không dễ thu gom cho nên phải tìm được nguyên liệu thay thế vụn gỗ mới được.

Với suy nghĩ gì đó, Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào ấm quân đội và rời khỏi không gian.

Đi đến đội đi lấy cám rồi đến chuồng lợn, hiếm thấy Hòa Cốc và Sớm Mầm không có ở đó, sau khi Tư Ninh Ninh xong việc hai đứa nhỏ vẫn chưa đến.

Ngồi trên bến đá dưới bóng râm dưới tường đợi một lúc không thấy ai đến, Tư Ninh Ninh đánh giá hẳn là ở Trần gia có chuyện gì đó vướng, cho nên không đợi, đứng dậy đi sân đập lúa.

Vốn dĩ cô nghĩ chỉ xin bó rơm nhỏ, nghĩ đến chỗ chuồng gà bên thanh niên trí thức cũng không có ổ gà đứng đắn, dứt khoát ôm nửa bó về.

Trở lại điểm thanh niên trí thức, cô ném rơm vào bóng râm ở cửa, Tư Ninh Ninh đẩy cửa ra, mang lồng thỏ trong phòng chính ra trước cửa để thông gió thoáng mùi hôi, lúc này mới cầm cái ghế sấp bắt đầu làm chuồng gà.

Bình Luận (0)
Comment