Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 256 - Chương 256: Thắp Sáng Kỹ Năng Mới

Chương 256: Thắp Sáng Kỹ Năng Mới Chương 256: Thắp Sáng Kỹ Năng Mới

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh bận rộn hai tay, trong lòng còn đang suy tư chuyện trước khi ra cửa.

Nấm cũng không phải chỉ được nuôi trồng trên bao nấm, chỉ cần nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, đất và gỗ mục nát nấm đều có thể mọc được.

Nhưng nếu có bao khuẩn nấm mà nói, mượn bình nhỏ mới vừa chiết ra khuẩn nấm, nuôi trồng vào bao, cứ như vậy tùy ý bẻ ra một khối đến nuôi cấy được một đám nấm lớn.

Một bao khuẩn nấm không thể phân ra được vô số, mà hơn 10 đến 12 cũng có thể mà.

Tương đương với việc phát triển một hạt giống thành hai mươi hạt, đây chỉ là một khuẩn nấm, nếu là mười hai cái, mười cái khuẩn nấm hiệu suất càng thêm khả quan.

Chính là thứ gì mới có thể đạt được hiệu quả tương tự với dăm gỗ?

Tư Ninh Ninh suy nghĩ không ngừng, bỗng nhiên ngón tay đau nhói.

Nhìn xuống, một đoạn rơm cắm vào vết thương bị tre cứa rách hôm qua.

Tư Ninh Ninh rút cọng cỏ ra, ngón trỏ xoa xoa vết thương trên ngón tay cái thổi thổi.

Cọng cỏ nhỏ phiêu phiêu đãng đãng, dưới ánh nắng chiếu rọi, chốc lát có màu xanh nhạt, chốc lát lại có màu ố vàng.

Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn theo đám cỏ cho đến khi đám cỏ tiếp đất, trong đầu cô chợt vang lên một tiếng "dinh", khoảnh khắc đó như có đám pháo hoa nổ bùng trong đầu, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Rơm rạ!!!”

“Rơm rạ như thế nào vậy ạ?”

Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh, Tư Ninh Ninh giật mình, nghiêng đầu nhìn thấy hai củ cải nhỏ Hòa Cốc và Sớm Mầm đang ngồi xổm bên cạnh cô.

Hai củ cải nhỏ vừa rồi đến đây khi Tư Ninh Ninh còn đang ngẩn ngơ.

Tư Ninh Ninh giả vờ nghiêm túc xụ mặt, đưa tay điểm chỉ lên trán Hòa Cốc và Sớm Mầm: "Tới sao không nói lời nào? Làm chị sợ nhảy dựng."

Sớm Mầm xin lỗi, còn Hòa Cốc ngược lại ôm bụng cười khúc khích nhạy bo bo ra ngoài.

Tư Ninh Ninh oán trách nhìn Hòa Cốc, xua tay bảo hai đứa nhỏ tìm chỗ râm mắt ngồi.

"Chị làm cái ổ gà, gần xong rồi. Các em hôm nay sao đến muộn thế? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"

“Không phải, anh cả kêu bọn em gội sạch đầu mới lại đây."

Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn lại tóc Hòa Cốc quả thực bung bồng bềnh không ít, còn Sớm Mầm tóc dài hơn vẫn còn hơi ướt.

Vừa rồi Tư Ninh Ninh không để ý tới, chỉ nghĩ trời nóng quá hai đứa nhỏ chạy nhảy đổ mồ hôi.

Cười cười: “Anh cả của các em còn rất chú ý."

Sớm Mầm thấy cô cười cũng cười theo: "Chị ơi, anh cả nói chị giúp em cắt tóc nữa."

"Được rồi, Sớm Mầm muốn cắt kiểu gì?"

“Hừm … cắt như anh hai.” Sớm Mầm chỉ vào Hòa Cốc: "Anh cả bảo cắt tóc ngắn mới không bị con rận, ngứa đầu."

"Một cô bé cắt ngắn thế làm gì."

Làm xong ổ gà, Tư Ninh Ninh mang hai đứa nhỏ vào phòng: "Con rận tóc dài ngắn không có liên quan với nhau, chỉ cần gội sạch sẽ là được. Lát nữa chị nhìn cắt cho em nha."

Sớm Mầm đảo mắt suy nghĩ một hồi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tư Ninh Ninh đặt ổ gà trên cửa chuồng gà, bảo Hòa Cốc đem cái ghế gấp vào, cô vào nhà lấy chậu rửa mặt, khăn tắm, lược và kéo nhỏ, sau khi bước ra, cô vẫy tay dẫn cả hai đứa nhỏ đến bên giếng.

"Đến từng người một ha, chị cắt cho Hòa Cốc trước."

Tư Ninh Ninh đánh nửa bồn nước, để Hòa Cốc ngồi ở ghế gấp, lót khăn lông ở đầu vai tránh cho lát nữa tóc rơi vào trong quần áo ngứa ngáy."

Tư Ninh Ninh từng dùng tông đơ để giúp ông ngoại cắt tóc, chính thức cắt tóc bằng kéo thế này đây là lần đầu tiên.

Mặc dù chưa từng làm, cô từng thấy Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên cắt tóc cho nhau, trong lòng Tư Ninh Ninh cảm thấy tự tin có đủ.

Có một câu nói như thế nào?

Mọi việc a, sợ so sánh thì đừng làm.

Môi Ninh Ninh cong lên thành một nụ cười nhẹ , Hòa Cốc quay đầu: ngẩng cổ lên nhìn cô: "Chị cười cái gì vậy?"

"Không cười cái gì, mau ngồi xuống."

"Vâng!"

"Có thể cắt ngắn không?"

"Vâng ... Anh cả nói có thể cạo trọc đầu."

Tư Ninh Ninh làm ướt lược trong chậu, chải đầu cho Hòa Cốc: "Cạo trọc? Chị không có tay nghề cao như vậy. Anh cả của em bản lĩnh lớn, quay lại bảo anh cả cạo cho em ha."

Cạo đầu cần những dụng cụ cắt tóc cụ thể, cô không có, nhiều lắm chỉ xén ngắn một chút thôi.

"Em mới không cạo trọc đâu."

Hòa Cốc kháng nghị lắc đầu: "Đầu trọc thoạt nhìn quá kỳ quái."

Nói như vậy đầu của nó mở to: "Giống y như quả trứng gà."

Tư Ninh Ninh bật cười thành tiếng: "Được rồi, đừng nhúc nhích chị bắt đầu cắt đây."

“Ồ!” Hòa Cốc ngồi thẳng người, ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng cái miệng nhỏ không ngừng lảm nhảm: “Đúng ròi, Tư Ninh Ninh.”

“Cái gì?”

“Khi em đến đây, Sớm Mầm và em đã gặp chú Triệu Hoành Binh. Chú Triệu Hoành Binh bảo em nhắn chị có chuyện muốn nói, trước giờ đi làm buổi chiều chị đến gặp chú ấy.”

"Được chị biết rồi."

Tư Ninh Ninh trong lòng đại khái đoán ra hẳn là chuyện về ban xóa mù chữ.

Chải tóc của Hòa Cốc cho suôn mượt, và Tư Ninh Ninh dùng lược dưới tóc để cắt từ từ .

Vào mùa hè, cổ dễ ra mồ hôi nhất, trẻ con chạy nhảy, cho nên ở gần cô, Tư Ninh Ninh đè lượt vào tận sau da đầu, tận khả năng mà cắt.

Sau mười phút cắt và tỉa, Tư Ninh Ninh đưa tay vén tóc Hòa Cốc, rũ bỏ phần tóc cắt ra ngoài, đi vòng qua trước mặt Hòa Cốc xem xét.

Hmm ... nói thế nào ?

Tóc dài đã được cắt ngắn, đồng thời được chải gọn gàng, khuôn mặt Hòa Cốc cũng được lộ ra ngoài.

Lúc trước khuôn mặt Hòa Cốc xanh xao ốm yếu, cằm hóp lại bây giờ đã có chút da chút thịt, cả khuôn mặt bụ bẫm ra một vòng, không còn xanh xao vàng vọt ngược lại lộ ra vẻ đáng yêu độc quyền.

Tư Ninh Ninh véo má Hòa Cốc hài lòng: "Thực không tồi!"

Nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên cổ Hòa Cốc để làm sạch những sợi tóc gãy dính trên đó, Tư Ninh Ninh lấy khăn tắm ra, rũ xuống, để Sớm Mầm ngồi trên ghế xấp.

Cô cũng ngâm cái lược, vừa chải kỹ lại tóc cho Sớm Mầm, Tư Ninh Ninh vừa nói: "Một lát nữa chị sẽ nấu một nồi nước, sau khi ăn xong chị sẽ gội đầu lại cho em."

"Trước khi đến em đã gội rồi, không dơ."

Hòa Cốc ngồi xổm bên cạnh bồn rửa mặt, ngoáy cổ nhìn hình của mình phản chiếu dưới nước, sau một lúc sau cao hứng lí lắc.

Bóng cây trên đỉnh đầu tuy xa nhưng càng soi rõ hơn, Hòa Cốc cúi đầu nhìn, trong chậu chỉ có một đường viền bóng, ngoài ra không thể nhìn thấy gì khác.

Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ cân nhắc cắt thế nào mới hợp, thuận miệng trả lời: "Gội đầu lại để gội đi hết tóc thừa, miễn cho quay đầu nó rơi đầy người lại ngứa, chứ chị không phải nói là tóc em bẩn."

"Vâng!"

“Sớm Mầm có buộc tóc không?”

"“Dạ có.”

"Nhưng mà em cột không được, dễ bị rớt."

Tư Ninh Ninh gật đầu, biết phải làm sao rồi.

Sớm Mầm buộc tóc không được, nhà họ Trần cũng không có nữ nhân, cho nên căn bản không thể trông cậy vào việc Hoắc Lãng buộc tóc cho Sớm Mầm.

Cho dù Hoắc Lãng có làm cũng không thể chăm sóc mỗi ngày.

Vậy nên ... cắt ngắn xác thực thích hợp hơn.

Sớm Mầm tóc dài đến ngang vai, Tư Ninh Ninh nhặt một sợi, trước khi cắt cô hỏi lại một câu: "Muốn cắt ngắn không?"

Vốn dĩ tưởng cô gái nhỏ sẽ luyến tiếc việc cắt tóc, Sớm Mầm lại không biết gì, cũng không có biểu hiện gì khác lạ mà gật đầu rất ngoan ngoãn.

Tư Ninh Ninh không còn lo lắng như vậy nữa.

Kéo đã xác định chính xác vị trí của dái tai hai bên, cắt cắt hai cái đã xong rồi.

Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn cắt phần tóc dài đến gần gáy của Sớm Mầm giống như cô vừa cắt cho Hòa Cốc, cân nhắc một lúc vẫn từ bỏ.

Sớm Mầm rất đen nhưng cũng rất mềm, về mặt thị giác sẽ tạo ra ảo giác tóc thật mỏng, nếu phần gáy cũng cắt khả năng nhìn như bị hói.

Tư Ninh Ninh từ bỏ ý định, đặt chiếc kéo nhỏ vào cổ Sớm Mầm, cắt ngang, tỉa tót lại phần tóc mái thưa thưa, cắt ngắn vừa trên lông mày một xíu.

"Được rồi, Hòa Cốc, đến xem một chút đi?"

Sớm Mầm nghiêng đầu, hào phóng cho Hòa Cốc xem.

Hòa Cốc vươn cổ nhìn nhìn: "Thực đẹp, giống y như bồ tát!"

【Trong phương ngữ tiếng Trung, người ta nói đứa bé giống Bồ tát, ý tứ tương tự "đồng tử", ý chỉ đứa bé đáng yêu】

Tư Ninh Ninh cũng cảm thấy rất tốt.

Sớm Mầm có khuôn mặt baby bầu bĩnh, nay để tóc ngắn ngang tai, tóc mềm nên có cảm giác đáng yêu, thực là manh manh.

Sớm Mầm đưa tay vén mái tóc sau tai, Thấy cả Tư Ninh Ninh và Hòa Cốc đều đang nhìn mình chằm chằm, cô bé mím môi cười xấu hổ: "Chị ơi, em cảm thấy đầu nhẹ đi hẳn rồi."

“Cắt xuống đi nhiều như vậy, có thể không nhẹ sao?”

Tư Ninh Ninh giũ sạch khăn tắm, thấm qua nước một lần nữa, gấp lại và kéo Sớm Mầm để Sớm Mầm cúi xuống, cô lấy khăn ướt xoa quanh cổ Sớm Mầm, theo sau là Hòa Cốc.

Cuối cùng, giặt sơ cái khăn lông rồi trở về, dư quang đánh giá hai củ cải nhỏ, cánh môi cong cong lên, buồn cười:

Có vẻ vô tình lại thắp sáng lên kỹ năng mới rồi.

Buổi trưa, Tư Ninh Ninh lấy ra cơm nắm làm trong không gian trước đó, tổng cộng có 6 cái vừa lúc mỗi người 2 cái. Luận lớn nhỏ. Hòa Cốc Sớm Mầm còn bé, ăn đủ no cũng đủ dinh dưỡng.

Về phần Tư Ninh Ninh, cô quá lười làm, nên cô định ứng phó trước, lát nữa quay lại ăn thêm hoa quả dưa hấu gì đó.

Tư Ninh Ninh nghĩ thật là đẹp, cô quên mất một điều bên trong nắm cơm có thịt nguội thái hạt lựu, ngay khi bắc củi lên bếp đun nước sôi, Hòa Cốc chạy tới cầm cái miếng cơm, chỉ vào miếng thịt nguội cắt hạt lựu màu hồng mềm mềm trong nấm cơm: "Tư Ninh Ninh, đây là gì? Ăn thật là ngon."

"À? Cái này ..." Tư Ninh Ninh lắp bắp một hồi, sau đó liếc nhìn miếng thịt lợn rừng nhỏ còn sót lại trên xà nhà bếp, trong nháy mắt đáp: "Thực ra đây là chân giò hun khói, kỳ thật là thịt băm, trộn với tinh bột treo lên bếp làm thành."

Nói rồi chỉ vào xà nhà: "Thịt còn dư lại một ít, nếu em thích ăn lần sau làm cho em ăn."

“Món này ngon, mặn mặn, còn có cái này nữa, ngon."

“Được rồi.” Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu: "Lần tới còn làm cho hai đứa."

Hòa Cốc gật đầu một cái "à ờm" một hồi, ngồi xổm bên cạnh Tư Ninh Ninh, cùng Tư Ninh Ninh nhóm lửa nấu nước.

Bình Luận (0)
Comment