Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 257 - Chương 257: Mật Báo

Chương 257: Mật Báo Chương 257: Mật Báo

Editor: Hye Jin

Ăn xong rồi cô gội lại đầu cho hai đứa nhỏ. Tóc của Hòa Cốc ngắn và khô nhanh, còn Sớm Mầm thì tóc dài và khô chậm hơn, may mà cái khăn cô giặt trước đó cũng đã khô, Tư Ninh Ninh đặt lên vai Sớm Mầm.

Những thanh niên trí thức trở lại, Tư Ninh Ninh đang sửa lại tư thế ngồi viết bài của Sớm Mầm.

Thấy mọi người đã về hết, Tư Ninh Ninh vừa định bảo hai đứa nhỏ nhường qua một bên đã bị Từ Thục Hoa xua tay: "Để mấy đứa nhỏ viết đi, cơm sáng đã nấu rồi, mọi người phân tán nhau ăn, không cần ngồi trên bàn đâu."

Tư Ninh Ninh gật đầu , tùy ý ngồi vào bàn tán gẫu với Từ Thục Hoa và những người khác: "Hôm nay làm việc thế nào?"

“Còn không phải chỉ những việc đó thôi sao?" Từ Thục Hoa cười lắc đầu, rót một ly nước rồi ngồi vào bàn ăn ăn khoai tây: "Nói đi phải nói lại, so với khoảng thời gian trước thoải mái hơn rất nhiều.

"Đúng rồi. Tớ làm việc xong còn ở trên ruộng trộm lười nữa, sợ về quá sớm đến lúc đó cán bộ ghi điểm sẽ nói tớ làm việc không cẩn thận."

Tưởng Nguyệt ôm hộp cơm ngồi đối diện với Sớm Mầm, vươn cổ nhìn nhìn: "Em gái nhỏ này, hôm nay chị gái dạy em viết cái gì vậy?"

Sớm Mầm có chút ngượng ngùng nhưng cũng đứng thẳng dậy, hào phóng cho Tưởng Nguyệt xem.

"Tên của em a..."

"Thật không tồi, tiếp tục nỗ lực ha."

"Vâng!"

Sớm Mầm gật đầu lia lịa, mím môi mỉm cười, dáng vẻ nhỏ nhắn mũm mĩm hợp với kiểu tóc mới cắt, mềm mại lại ngoan ngoan, tâm tư Tưởng Nguyệt phải mềm nhũng, đặc biệt hiếm lạ, ôm ôm cái mặt nhỏ của Sớm Mầm xoa xoa.

Các cô gái trong phòng chính đang nói chuyện phiếm, đột nhiên tầm nhìn của họ tối sầm lại, một người đứng ở cửa.

Cả một đám người đồng thời nhìn sang, là Mạc Bắc.

Tưởng Nguyệt trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, Tư Ninh Ninh đã hiểu ý đứng dậy, lui ra khỏi băng ghế, chạy đến chỗ chuồng gà nhặt lấy chiếc sọt tre hôm qua làm lở dở đưa cho Mạc Bắc.

“Các cậu nói chuyện trước đi." Tư Ninh Ninh cười cười với Tưởng Nguyệt, tiếp là dặn dò Hòa Cốc và Sớm Mầm: "Ngoan ngoãn viết chữ đi, không được có tư tưởng làm việc riêng."

“Vâng.” Hòa Cốc uể oải lên tiếng. Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi ra cửa sau lưng Mạc Bắc, nó hừ mấy cái, cái miệng nhỏ không cao hứng mà vểnh lên.

Chú Triệu Hoành Binh cũng thật là, tại sao phải sắp xếp nam nữ thanh niên trí thức gần nhau vậy chứ?"

Thanh niên trí thức Mạc kia trông rất đẹp trai, có văn hóa, còn ở gần Tư Ninh Ninh vậy nữa, nếu cắp Tư Ninh Ninh đi mất thì anh cả nó tính sao bây giờ?

Hòa Cốc càng nghĩ, càng cảm thấy điều đó là có thể.

Hòa Cốc đứng thẳng lưng như thể đối mặt với kẻ thù, gấp nhanh quyển tập lại, nhảy xuống khỏi ghế: "Mau lên, Sớm Mầm, ở nhà còn có việc, chúng ta chạy nhanh trở về."

Nó phải chạy về nhà mật báo.

Anh cả điều kiện kém vậy, còn bị thanh niên trí thức Mạc đẹp trai kia đoạt mất, thì chẳng phải còn tệ hơn sao?

Sớm Mầm nghiêng đầu, một loạt dấu hỏi trên đầu.

Trong nhà không có việc gì nha?

Dù đang bối rối nhưng Sớm Mầm vẫn chọn nghe Hòa Cốc nói, nhanh chóng đóng quyển vở lại, cầm vở và bút lên rồi nhảy khỏi ghế, hai người vội vàng chạy ra ngoài.

Tư Ninh Ninh nhìn thấy ngoài cửa liền hỏi: "Hai em làm cái gì mà bỏ đi rồi?"

"Tư Ninh Ninh, em đột nhiên nhớ ra ở nhà có chuyện, em đi về trước!"

"Này ..."

Tư Ninh Ninh kịp nói, Hòa Cốc và Sớm Mầm đã biến mất trong tầm mắt rồi.

"... Làm sao mà sớm nắng chiều mưa rồi?"

Bây giờ, đến lượt Tư Ninh Ninh dấu chấm hỏi đầy đầu?

Còn đang thất thần bên trai truyền đến thanh âm của Mạc Bắc: "Cái sọt hôm nay là có thể đan xong, cậu có yêu cầu gì không?"

"A, cái kia ..." Tư Ninh Ninh đột nhiên hoàn hồn trở lại: "Tớ muốn túi lưới sâu một chút, rắn chắc một chút."

Lo lắng Mạc Bắc sẽ hoài nghi về tác dụng của nó, Tư Ninh Ninh đã chủ động thú nhận: "Trước đây tớ có nhìn thấy cá trong mấy con lạch, đội sản xuất chỉ nói không được bắt cá lớn, chứ không nói không cho phép bắt cá nhỏ, cho nên .... hắc hắc."

Tư Ninh Ninh cười cười, không tiếp tục nói.

Mạc Bắc đã hiểu, tinh mắt bình tĩnh chuyển hướng nhìn về phía Tư Ninh Ninh một cách bình tĩnh: "Loại sự tình này, không cần cậu đi làm?"

"Hả?"

Tư Ninh Ninh nhìn nghiêng nhìn góc mặt góc cạnh của Mạc Bắc, có chút choáng váng.

Mạc Bắc nhíu mày nói tiếp: "Cậu hiểu biết nhiều, phát hiện ra chuyện gì có thể trở nói cho mọi người biết, mọi người cùng nhau phân công đi làm."

Mỗi khi Tư Ninh Ninh tìm thấy thứ gì đó đều cố gắng mang trở về, cả đám cùng nhau ăn, cùng nhau dùng.

Mạc Bắc cảm thấy những gì Tưởng Nguyệt nói ngày hôm đó là đúng.

Chỉ là không công bằng, không chỉ là mối quan hệ giữa nam nữ thanh niên trí thức, nói chính xác hơn, đó là Tư Ninh Ninh và những người khác.

Nghĩ đến đây, Mạc Bắc thận trọng bổ sung: "Đừng luôn tự mình làm việc."

“Đã biết chưa?" Mạc Bắc đang rất nghiêm túc nói chuyện với Tư Ninh Ninh.

Giống như chỉ cần Tư Ninh Ninh phủ nhận, hắn sẽ tức giận mà mắng Tư Ninh Ninh đến nơi.

Tư Ninh Ninh im lặng một lúc,nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ và chói mắt: "Ừ!"

Nói như thế nào đâu?

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Tư Ninh Ninh cảm giác trong lòng rất kỳ quái.

Vốn chỉ là tìm kiếm cái cớ, không ngờ Mạc Bắc lại nói về những chuyện thường ngày.

Để nói tỉ mỉ về những gì cô thường làm, cô thì cảm thấy chẳng có gì, tựa hồ nói với cô là chuyện thuận tay, tiện đường giúp người khác chút việc nhỏ, trong mắt người khác như là một trợ giúp lớn lao.

Dù chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, nhưng qua giọng điệu của Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh biết những chuyện cô làm vẫn có người để ý đến.

Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh ôm gối quay mặt về phía trước, khóe mắt cong cong, nụ cười trong veo.

Tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.

Tư Ninh Ninh ôm gối nhìn lên những chiếc lá đung đưa trên ngọn cây trước cửa, Mạc Bắc nhìn nghiêng về Tư Ninh Ninh, đôi lông mày vốn đang nhăn lại nghiêm nghị khẽ giãn ra.

Trong tiếng cười nhẹ nhàng, uyển chuyển của Tư Ninh Ninh, đôi môi đang mím chặt của Mạc Bắc khẽ giật giật, tâm trạng cũng trở nên tươi sáng hơn.

Tư Ninh Ninh, thật là cả người đều tảng ra vầng sáng a....

Đáng tiếc khi thứ ánh sáng dịu dàng rực rỡ này không chỉ chiếu vào một mình hắn.

Nếu ...

Nếu, là chỉ thuộc về một mình hắn thì sao?

Ôn nhu mà sáng như ánh trăng.

"Tư Ninh Ninh."

Như là bọt nước bị nổ tung, phản ứng lại được thì Mạc Bắc vô thức đã gọi tên Tư Ninh Ninh.

“Hả?” Tư Ninh Ninh giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt quay sang: "Sao vậy?"

Mạc Bắc hơi hơi ngẩn ra một chút, đến khi mà phản ứng lại được bên tai hắn đỏ lên, thu hồi tầm mắt, hắn cố gắng trấn định chuyên tâm tiến hành công việc trong tay, an thanh trong trẻo không ngừng vang lên: "Lần sau, khi nào cần hỗ trợ cậu có thể tìm tớ."

"Nếu tớ không biết, tớ có thể học."

"Tựa như lần này đan sọt tre, tuy là lần đầu tiên tớ sẽ dồn tâm sức, nghiêm túc học hỏi mà làm."

Lời nói rơi xuống, công việc vừa xong, Mạc Bắc hai tay cầm cái sọt tre đưa cho Tư Ninh Ninh, vô tình nhìn nhau, hai người đều ngây ra trong chốc lát.

Tư Ninh Ninh mơ hồ cảm giác được điều gì đó, chỉ là cảm giác đó lướt qua khi đối mặt với ánh mắt của Mạc Bắc, cô còn chưa có thể nắm bắt được.

Ánh mắt kiên nghị, chân thành và nghiêm túc khiến Tư Ninh Ninh không thể nói lời từ chối.

“Tớ sẽ.” Tư Ninh Ninh cầm lấy cái sọt tre, lung tung gật đầu: "Cảm ơn cậu!"

Trước tiên cứ đồng ý đã, còn về sau này có hay không thì tùy tình huống mà định.

Khi Tư Ninh Ninh gặp sự tình gì đó, có thể tự mình giải quyết thì chính mình giải quyết, thật sự không giải quyết được, mới suy xét đến chuyện xin người khác giúp đỡ.

Kiểu còn chưa thử làm đã yêu cầu giúp đỡ không phải là tác phong của cô.

"Túi lưới cũng không gấp. Hôm nay còn phải đi làm việc. Cậu tranh thủ đi ngủ trưa đi."

“Được.”

Mạc Bắc tâm tình vốn đã rất tốt rồi, cộng thêm không bị Tư Ninh Ninh từ chối, bây giờ đã nhích được thêm một bước, đứng dậy đi đường như lướt trên gió, bước chân phá lệ sung sướng nhẹ nhàng.

Tư Ninh Ninh nhìn Mạc Bắc bước vào cổng nhà nam thanh niên trí thức, trong lòng cảm khái lắc đầu: Xem ra Mạc Bắc thật sự phát hiện ra thú vui đan sọt rồi.

Tuy thú vui này hơi lạ lùng đối với một thanh niên trí thức, cơ mà không phải không thể lý giải.

Buồn cười ....

Nói là như vậy.

Tư Ninh Ninh vẫn không banh được, bật cười thành tiếng.

Trước sau tương phản quá lớn làm sao bây giờ? Thật sự quá là buồn cười.

Tư Ninh Ninh ngồi trên bậc thang cười ngô nghê, Tưởng Nguyệt thăm dò nhìn thoáng qua: "Cười ngây ngô cái gì thế? Còn không mau vào trong ngủ một lát đi."

“Ừm, tới đây. ” Tư Ninh Ninh tươi cười cầm cái sọt tre đi vào phòng.

"Bọn tớ vừa rồi thương lượng buổi tối chưng một phần trứng gà, đến lúc đó đập 4 quả trứng, hẳn là chưng được một cái chén lớn, cậu cảm thấy thế nào?"

"Được a, các cậu có ăn rau hẹ không? Quay lại hỏi nam thanh niên trí thức. Nếu có, thì nói chuyện với mấy thím trong đối, buổi chiều tan tầm xin một ít trở về."

"Ăn a, khẳng định ăn được! Chỉ cần có thể ăn kén chọn cái gì?" Tưởng Nguyệt vung tay lên: "Chuyện này để tớ, lát tớ đi hỏi."

“Được rồi.” Tư Ninh Ninh vạch cái mùng, cười cười bò lên giường.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ năng động và ngây ngô của Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh cứ liên tưởng đến Lý Lăng Nguyên.

Đúng là hai người ở mặt tính cách, xác thật có điểm tương tự.

Tư Ninh Ninh khoanh tay đặt ở bụng dưới, trong đầu nhớ lại những đoạn hình ảnh sinh hoạt thường ngày về Tưởng Nguyệt và Lý Lăng Nguyên, trong cơn mê man, bất giác chìm vào giấc ngủ sâu.

Bình Luận (0)
Comment