Editor: Hye Jin
Bên kia chỗ nhà nam thanh niên trí thức bắt đầu nháo loạn cả lên.
Mạc Bắc vào nhà, không vội vàng đi ngủ, mà rút quyển vở bút máy mang về nông thôn, viết viết vẽ vẽ.
"Mạc lão đại, cậu viết cái gì vậy?"
Lý Lăng Nguyên trong lòng hưng phấn đến mức cả buổi chưa ngủ, nhìn thấy cảnh này có chút tò mò nên nhảy ra khỏi giường, vươn cổ ra xem thử.
Ngay lúc đó, Lý Lăng Nguyên thấy rõ hai hàng chữ:
“Tôi yêu mặt trăng, tôi yêu em.
Tôi yêu em vượt qua thời gian, yêu em cách xa ngàn dặm …”
Lý Lăng Nguyên không chỉ nhìn thấy mà còn đọc ra, Mạc Bắc y như mèo bị giẫm phải đuôi, ngẩng đầu trừng Lý Lăng Nguyên, đồng thời trong bản năng che kín nội dung trong quyển sổ.
Mạc Bắc hung tợn đe dọa: “Tránh sang một bên!”
Mạc Bắc từ trước đến nay đều rất lãnh đạm, nhưng lần này động tác lại rất lớn và dữ dội, Lý Lăng Nguyên run run, thực sự bị hoảng sợ.
"Mạc lão đại, cậu đang viết thơ tình sao? "Em" là người nào, là cô ấy sao?"
Dọa thì bị dọa chứ mà không thể đè nén được sự bát quái: "Ánh trăng, thật là lãng mạn ghê á ...."
Lý Lăng Nguyên cười toe toét, khi nói xong, ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của Mạc Bắc, sợ đến rùng mình một cái rồi lập tức hoàn hồn.
"A? Tớ sao lại ở đây nhỉ? Không phải tớ đang ngủ sao? Ngủ, ngủ ..."
Lý Lăng Nguyên trợn mắt, ngơ ngác quay người lại, giả vờ mộng du rồi lại nằm lên giường, không dám nhúc nhích nữa.
Cái khác không làm được, giả ngu giả ngơ vĩnh viễn là tốt nhất.
Mạc Bắc thở phào nhẹ nhõm sống mũi, trừng mắt nhìn Lý Lăng Nguyên cho đến khi cậu ấy nằm yên vị trên giường mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục suy nghĩ viết xuống dưới.
...
Sau giờ ngọ luôn trôi qua nhanh chóng, Tư Ninh Ninh lại tỉnh dậy, bị đánh thức bởi giọng nói mơ hồ của Tưởng Nguyệt và những người khác.
Trong phòng chính, Tưởng Nguyệt đám người vừa quay đầu lại nghe thấy động tĩnh, thấy Tư Ninh Ninh đã mở màn, Tưởng Nguyệt mở miệng: "Bọn tớ chuẩn bị đi làm, cậu không vội thì ngủ thêm một lát nữa đi."
Tư Ninh Ninh lười biếng ngáp một cái, lắc đầu, xuống giường đi giày: "Tuy tớ không vội đi làm cơ mà còn vội chuyện khác."
Tư Ninh Ninh không chuyện Triệu Hoành Binh đang tìm cô.
Tuy nói như vậy, nhưng Tư Ninh Ninh dậy muộn hơn Tưởng Nguyệt và những người khác, nên cuối cùng, không thể đuổi kịp cùng nhau đi ra cửa.
Tưởng Nguyệt rời đi, Tư Ninh Ninh cũng không vội vàng, chậm rãi rửa mặt sảng khoái, sau đó xõa tóc chải đầu gọn gàng, rồi xách lồng thỏ vào nhà, đội mũ rơm lên, mở cổng đi vào trong đội.
Chân chính ngày mùa đã qua đi, gần đây Triệu Hoành Binh không ra ngoài vội vàng như trước nữa. Thêm một phần là trưa đã dặn dò Hòa Cốc truyền lời, nghỉ trưa xong Triệu Hoành Binh dứt khoát chờ Tư Ninh Ninh lại đây.
Chờ mãi chờ mãi, chờ từ trên bàn chờ xuống ngạch cửa rồi lại dời sang ghế gấp sát vách tường, trông mòn con mắt vẫn không thấy người tới.
Thực sự không có việc gì để làm, dư quang thấy cây chổi trong nhà đã cùn lủi, chỉ còn mỗi cái đầu, Triệu Hoành Binh đem nửa bó cao lương treo trên xà ngang phòng chính xuống, định bụng nhân thời gian nhàn rỗi làm cây chổi mới.
Vừa đưa đồ ra cửa nơi có gió lùa, Triệu Hoành Binh vừa mới phân loại được nửa công việc thì trong sân vang lên một giọng nói trong trẻo: "Đội trưởng, chú đang tìm cháu ạ!"
Là Tư Ninh Ninh tới.
"Ôi, thanh niên trí thức Tư, lại đây, vào đây ngồi nói chuyện."
Triệu Hoành Binh đặt xuống những gì đang làm, đi vào trong lấy cái ca tráng men đổ nước.
Cùng với Triệu Hoành Binh đánh qua giao tế vài lần, Tư Ninh Ninh cơ bản hiểu tính khí của Triệu Hoành Binh, cho nên Triệu Hoành Binh mời cô ngồi, cô thoải mái hào phóng mà ngồi, hoàn toàn không câu nệ và khẩn trương.
"Không có gì khác, vẫn là chuyện lần trước nói với cháu, chuyện về ban xóa mù chữ."
Triệu Hoành Binh đẩy cái ca tráng men sang, tự mình đổ một ca ngồi đối diện Tư Ninh Ninh: "Tin tức mới nhất của công xã bên kia, ban xóa mù chữ xác định phải làm, nhưng nếu chúng ta muốn mở trường dạy cho đám nhỏ thì phải khác với ban xóa mù chữ ở các công xã."
“Chuyện này cháu biết.” Tư Ninh Ninh gật đầu, nhìn Triệu Hoành Binh và hỏi: “Đội trưởng có ý kiến gì không?"
Triệu Hoành Binh suy nghĩ một lúc, và nói: "Chà ... chú chỉ là nông dân, biết được mấy chữ con con, đều là học chắp vá, chứ cụ thể trưởng học đứng đắn thế nào, dạng gì chú cũng chẳng rõ ràng lắm."
Triệu Hoành Binh nói, cuộc trò chuyện lại đột ngột thay đổi: "Ý nghĩ của chú có thể làm cháu thấy khó xử, nhưng chú vẫn nói cho cháu nghe, cụ thể chúng ta lại câu thông thêm một bước, cháu xem thế nào?"
Tư Ninh Ninh gật đầu, đồng ý với đề nghị này.
"Trường học là cái dạng gì, xã viên cả ngày bò trên đồng thực không rõ ràng lắm, các đồng chí thanh niên trí thức từng đi học, chú nghĩ các cháu ở trường học đã biết thế nào, về sau làm sau dạy mấy đứa nhỏ, điểm này chú cảm thấy không làm khó được cháu, chỉ là trước mắt có một vấn đề khó giải quyết ...."
Mặt đen Triệu Hoành Binh xoa mặt, cảm thấy có điểm khó xử với Tư Ninh Ninh, chiếu sự tình vẫn là nói: "Công xã bên kia nói, phương pháp dạy học thế nào chúng ta tự minh làm, bên đó không cung cấp sách giáo khoa."
Đối xử với người lớn là lớp dạy chữ, tùy ý tập trung vào những từ ngữ trong đời sống hằng ngày, trích dẫn danh ngôn cũng có thể, cơ bản không khó, còn đối với bọn nhỏ, ban xóa mù chữ là trường học, Triệu Hoành Binh muốn chuyên nghiệp hơn nên để bọn trẻ học được nhiều thứ hơn.
Thật khó để Triệu Hoành Binh đi nói với người khác, nói ra còn chưa chắc sẽ đồng ý, bởi ai cũng không có năng lực, lại yêu trẻ con như Tư Ninh Ninh. Điều quan trọng là dễ nói chuyện.
Tư Ninh Ninh nghe Triệu Hoành Binh nói một hồi lâu, đại khái nắm được vấn đề đang rối rắm: "Chính là nói, nếu là muốn dạy học một cách chính quy, chúng ta cần phải tự biên soạn sách giáo khoa."
"Không không không ..." Triệu Hoành Binh nhanh chóng xua tay.
Tư Ninh Ninh khẽ mờ mịt cau mày.
Không phải là cái này, cô hiểu sai ý rồi.
Ngay khi Tư Ninh Ninh nghĩ mình hiểu sai ý rồi, Triệu Hoành Binh bổ sung: "Không phải chúng ta, là cháu thanh niên trí thức Tư."
"..." Tư Ninh Ninh mím chặt môi, nhìn Triệu Hoành Binh vẻ mặt không nói nên lời không khóc cũng chẳng cười nổi.
Triệu Hoành Binh dường như không nhìn thấy Tư Ninh Ninh biểu tình không nói nên lời, cười ha hả tự mình quyết định: "Chú chữ to còn đọc không được mấy chữ, nào dám không biết xấu hổ mà trộn lẫn vào."
Triệu Hoành Binh xoa trán, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm đối với các em nhỏ, đồng thời cũng bộc lộ sự đơn giản, thật thà của người dân ở nông thôn.
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, vừa rồi thiếu chút nữa Triệu Hoành Binh đang ám chỉ cô cái gì đó.
“Cháu đã biết đội trưởng, cháu sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành vấn đề này. ” Tư Ninh Ninh rũ xuống mi mắt suy nghĩ một chút, cô nhướng mi dài nhìn Triệu Hoành Binh: “Nhưng so với chuyện này thì còn một cái nữa, cháu muốn hỏi ý tứ đội trưởng."
Chuyện về ban xóa mù chữ Triệu Hoành Binh đặc biệt coi trương, đựng thẳng eo: "Là chuyện gì?"
"Đám trẻ chưa bao giờ được đến trường nghiêm túc, vì vậy chúng phải được dạy từ những điều cơ bản, và các khóa học tương ứng là lớp một và lớp hai.”
"Lớp 1 lớp 2 thì chương học chính là ... học chữ cùng học toán, trong tình huống bình thường yêu cầu hai giáo viên. Cháu muốn hỏi đội trưởng sắp tới có kế hoạch bố trí hai giáo viên được hay không, hay chỉ có một mình cháu?"
"Chà, cái này ..." Triệu Hoành Binh chống khuỷu tay lên bàn gãi đầu, lòng bàn tay buông xuống, lại dụi dụi mặt.
Trẻ con đi học hằng ngày khác với kiểu nuôi thả hằng ngày, đúng là không dễ dàng giữ chúng, công thêm biên soạn sách giáo khoa cũng không dễ dàng, Triệu Hoành Binh tuy thích Tư Ninh Ninh, đồng thời cũng sợ áp lực quá lớn, làm người suy sụp.
Một hồi suy nghĩ, Triệu Hoành Binh nói: "Hai người, vậy an bài hai người. mà thanh niên trí thức Tư chúng ta trước tiên nói chuyện trước, cháu dạy văn hóa, số học kia để giáo viên khác đến dạy."
Dạy trẻ con lớp 1 2 không khó, Tư Ninh Ninh nghĩ không có gì khác nhau nên gật đầu đồng ý.
Nói đến đề tài giáo viên, Triệu Hoành Binh lại hỏi ý kiến của Tư Ninh Ninh: "Ngoài cháu ra, thanh niên trí thức đội chúng ta còn 6 người, cháu xem dạy toán học phương diện này có thể đề cử người thích hợp hay không?"
Câu hỏi này không dễ trả lời lắm, trả lời không tốt sẽ kéo thù hận.
"Ngày thường mọi người đều xuống đất làm việc, rất hiếm khi đề cập đến các vấn đề văn hóa. Thật khó để nói trình độ học vấn cụ thể thế nào, khẳng định được một điểm dạy mấy đứa nhỏ không thành vấn đề."
"Nếu mà châm chước một chút, xét về tính cách thì nữ thanh niên trí thức Tưởng Nguyệt cùng Từ Thục Hoa, còn nam thanh niên trí thức thì Tống Thư Hãn hẳn không tồi."
Sở dĩ Tống Tiểu Vân không được cô đề đến, bởi vì trong sinh hoạt hằng ngày, Tư Ninh Ninh đã bắt gặp rất nhiều lần Tống Tiểu Vân lải nhải, nói chuyện như lọt vào sương mù, nói uyển chuyển một chút thì làm người ta nghĩ không tới được, trắng là là không hiểu nổi.
Ngược lại, Tư Ninh Ninh cảm thấy Tống Tiểu Vân ở vấn đề logic quá không rõ ràng, không thích hợp làm giáo viên.
Còn về Mạc Bắc và Lý Lăng Nguyên, một người thì lạnh lùng, lầm lì, còn một người thì ngốc nghếch nên cũng không thích hợp.
Nếu nói khờ khờ, Tưởng Nguyệt thực ra khá ngây thơ, ưu điểm cậu ấy là con gái, tính tình cũng nhạy cảm hơn con trai rất nhiều, cậu ấy có kinh nghiệm chăm sóc em trai mình, thường ngày tính là hòa hợp với Sớm Mầm và Hòa Cốc, Tư Ninh Ninh cho cậu ấy vào danh sách ứng cử viên.