Editor: Hye Jin
Sau khi nghe xong, Triệu Hoành Binh gật đầu và có vẻ đang suy nghĩ: "Được rồi, chú sẽ quay lại hỏi về ba người này, rồi sẽ xem tình huống cụ thể tới lúc đó chọn ai. A đúng rồi thanh niên trí thức Tư, cái phòng học kia, chú đã lén hỏi qua, nhiều hơn khoảng 22 đứa nhỏ, phòng trống trong đội quá nhỏ, không chứa được nhiều người, chú đang suy nghĩ ở chỗ thanh niên trí thức xây thêm một gian, hai ngày nữa liền khởi công."
Sau khi nói xong, Triệu Hoành Binh lại hỏi: "Nhìn xem, cháu có đề xuất gì cho lớp học không?"
Phòng học sao……
Cảnh đi học không khỏi hiện lên trong đầu, Tư Ninh Ninh lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ viển vông đó: "Không có chuyện gì khác, chỉ cần cố gắng làm cho phòng học càng rộng rãi, càng sáng sủa càng tốt. Nếu là từ nhà cũ dựng lại thì cỏ dại phải dọn sạch tránh cho rắn côn trùng cất giấu trong đó."
Trẻ con nói chung tuổi chưa lớn, chơi thì thích mò vào bụi cỏ, nếu không chú ý thì chỉ có thể để gặp nguy hiểm.
Triệu Hoành Binh lại gật đầu lia lịa, Tư Ninh Ninh sựt nhớ: "À đúng rồi bảng đen cần phải có."
Bảng đen Triệu Hoành Binh biết, trước đó vào công xã đi họp có thấy bảng đen, vấn đề này không khó giải quyết, chờ hắn bớt thời gian xuống đất đi công xã hỏi chút mang về là được.
Nghĩ vậy, Triệu Hoành Binh vỗ ngực cam đoan: "Cháu yên tâm, về các phương diện đội sản xuất sẽ tận khả năng cấp đầy đủ hết."
“ Haha … Được rồi, đội trưởng. ” Tư Ninh Ninh xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì xấu hổ, trong lòng âm thầm nghĩ: Lời này nghe sao giống như cô đề điều kiện vậy nhỉ?
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh thấy sự việc đã gần xong xuôi, trước khi rời đi còn do dự mở miệng: "Cái kia, đội trưởng ....."
“Thanh niên trí thức Tư, còn gì nữa không? Cháu cứ nói đi! ” Triệu Hoành Binh nghĩ là chuyện về ban xóa mù chữ nên rất sảng khoái.
Tư Ninh Ninh xấu hổ cười cười: "Ngày mai cháu muốn xin nghỉ một ngày để đi thị trấn, có được không?"
Triệu Hoành Binh sửng sốt một lúc, không phải mới được nghỉ hai ngày sao, vừa nghĩ lại nghĩ, hắn muốn hỏi Tư Ninh Ninh đi trấn làm cái gì? Tư Ninh Ninh lấy lý do đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày, cho nên Triệu Hoành Binh cân nhắc châm chước.
Tư Ninh Ninh sợ rằng Triệu Hoành Binh sẽ không đồng ý vì cô làm chậm trễ công việc của chuồng lợn, vội vàng cam đoạn: "Cháu đi sớm, buổi sáng nhờ thím Liên Mễ giúp cháu chỗ chuồng heo, buổi chiều cháu trở về sớm."
Trước kỳ nghỉ, Trần Liên Mễ đã tiếp quản công việc ở chuồng heo, nếu xin nghỉ phép, ước tính sẽ phải làm phiền Trần Liên Mễ nữa.
"Haizzz chuyện này không phải chuyện chú lo lắng."
Triệu Hoành Binh cười xua tay: “Chú chỉ đột nhiên nghĩ khi cháu trở thành giáo viên, công việc bên chỗ chuồng heo sẽ không tiện, chuồng heo bên kia chú cũng phải nhanh chóng tìm ra nhân thủ mới tới."
Đây là đồng ý cho cô xin nghỉ!
Đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh lóe lên một tia vui mừng, cô vốn dĩ muốn nói là có thể chăm sóc chuồng heo, nghĩ nghĩ nuốt lời đó vào trong bụng.
Cô còn rất nhiều thứ trong không gian, trên người tiền giấy không ít, căn bản không thiếu công điểm để ăn uống, hơn nữa Triệu Hoành Binh để cô làm giáo viên không phải là làm không công.
Dù sao trước kia làm việc ở chuồng heo chỉ là ngụy trang chút, hiện tại có công việc khác, càng không cần thiết ôm hết trong tay.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến chuyện riêng của mình, không nói nữa.
Tuy nhiên, Triệu Hoành Binh đột nhiên vui vẻ nói: "Thanh niên trí thức Tư, đừng giấu bí quyết nuôi lợn mà hãy dạy cho mọi người nhé!"
Bí quyết nuôi lợn ...
“……”
Tư Ninh Ninh khóe miệng co giật, đột nhiên nghèo từ ngữ hẳn đi.
Cô có cái gọi là bí pháp dưỡng heo đâu.
Vấn đề không gian không thể nói, cho nên Tư Ninh Ninh lựa chọn thỏa hiệp giải thích: "Kỳ thật không có chuyện gì, chính là, động vật có đôi khi giống với con người. Một khi tâm tình sung sướng thì mập mạp thôi."
Tư Ninh Ninh nhíu mày, trong lòng cảm thấy hình như cách nói này có điểm không thích hợp lắm.
Ngay khi cô đang do dự, thì có một tiếng "bốp" đột ngột từ phía sau lưng làm cô giật mình.
Triệu Hoành Binh đập bàn một cái bốp, như thể đột nhiên ngộ ra: "Này thanh niên trí thức Tư, cháu nói rất đúng! Còn không phải là cái đạo lý này sao? Quay đầu chú đi nói với mọi người, chiếu theo cách mọi người làm cứ thế mà làm thôi."
Triệu Hoành Binh tin tưởng chắc chắn vào những lời của Tư Ninh Ninh.
Rốt cuộc, không ai có thể nghĩ rằng trên đời này sẽ có thứ thần kỳ như "không gian" , huống hồ là Tư Ninh Ninh lại tận dụng tiện lợi không gian lén mở bếp nhỏ cho mấy cái đầu heo.
Triệu Hoành Binh không biết, Tư Ninh Ninh là đương sự đương nhiên hiểu rõ.
Cơ mà chuyện đã đến nước này, Tư Ninh Ninh chỉ có thể âm thầm trong bụng, người kế tiếp tiếp nhận công tác ở chuồng heo yên lặng thấp ngọn nến, cô không thể nhúng tay.
Lại nói thêm về chuồng heo vài câu, Tư Ninh Ninh đứng dậy và rời khỏi nhà của đội trưởng.
Xác định ngày hôm sau đi thị trấn, Tư Ninh Ninh nhanh chóng hoàn thành công việc chuồng heo để tiến vào không gian, thu dọn một ít đồ đạc đem đóng gói sẵn.
Tư Ninh Ninh không chuẩn bị gì nhiều, chỉ năm thước vải, năm cân gạo, mười cân thịt lợn, và hai cái bình nước quân dụng.
Đây là đầu tiên giao dịch, hơn nữa Cố Dương bên kia làm như thế nào, cô không biết chỉ có thể cẩn thận.
Nếu đem đồ giao cho Đầu Khỉ, đồ vật sẽ ít chút, cho dù bán không hết cũng là lần đầu tiên, không sao.
Nếu là không thành đến lúc đó tìm lấy cái cớ chính mình đi xử lý là được.
Dù sao trong sọt là có thể chứa, dễ dàng vác, cô còn có không gian, có thể dùng không gian để chuyển đi.
Thuận đường chăm sóc đám động vật trong không gian xong ra bên ngoài.
Ban đêm ngồi xem Tưởng Nguyệt may quần áo, cô xem một chút rồi trở về giường của mình, chắn mùng kín lại.
Để có đủ năng lượng đối phó với ngày hôm sau, Tư Ninh Ninh yên bình chìm vào giấc ngủ, không tiến vào không gian.
Ngày hôm sau chín giờ sáng, Tư Ninh Ninh ăn mặc thành thiếu niên xuất hiện ở trạm phế liệu trong thị trấn, vốn tưởng khả năng gặp Đầu Khỉ không ai, không ngờ đến thì đuổi kịp ông Trình cùng Đầu Khỉ mỗi người vác một bó gỗ nặng.
Bên cạnh còn có những người khác, chắc là đến mua đồ.
Liếc nhìn xung quanh, Tư Ninh Ninh bước qua ngưỡng cửa, trầm giọng hỏi: "Có ngăn tủ nào chất lượng tốt chút không?"
Đầu Khỉ vừa muốn nói không có, mà nghe âm thanh quen quen, ngẩng đầu phát hiện Tư Ninh Ninh, thiếu chút nữa không kiềm được nhảy nhót.
"Xin chào, đồng chí, có một cái cánh cửa tử, nếu thấy được có thể đi nhìn xem."
Nỗ lực kiềm chế, nói xong thu hồi tầm mắt, tập trung tinh thần phối hợp ông Trình điều chỉnh cái đòn gánh để cân ký cho khách."
“Được, vậy tôi trước nhìn một chút. ” Tư Ninh Ninh gật đầu đáp ứng, trong lòng cảm khái, Đầu Khỉ còn tính là cẩn thận, cất bước đi vào bên trong.
Cân ký đám gỗ xong ông Trình tống cổ Đầu Khỉ đi vào phòng trong.
Khi Đầu Khỉ bước vào trong, đã phải thét lên: "Thế nào? Cái này được không?"
Chờ khuất khỏi tầm mắt mọi người. Đầu Khỉ phóng tới gần Tư Ninh Ninh: "Sao cậu đến nhanh như vậy? "
Vì sợ người khác nhìn thấy, Đầu Khỉ cảnh giác nhìn lại, sau đó lại nhìn Tư Ninh Ninh, thấp giọng nói tiếp: "Tôi rất là lo lắng, rất là mong chờ cậu!"
“……”
Tư Ninh Ninh có thể thấy được sự khẩn trương của tên Đầu Khỉ này, lời này chẳng biết đáp lời này thế nào nữa.
Không có rối rắm quá nhiều, Tư Ninh Ninh đi thẳng vào chủ đề: "Ở đằng kia trả lời như thế nào?"
“Xong rồi, anh Dương bảo muốn nhập đội!" Đầu Khỉ trầm giọng đáp, luôn cảm thấy bên ngoài nói chuyện không an toàn, cho nên đưa Tư Ninh Ninh một cái ánh mắt: "Đi cách vách đi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, Đầu Khỉ dẫn đầu giới thiệu tủ, lớn tiếng cho bên ngoài nghe thấy: "Bên này có tấm ván gỗ, cậu nếu vừa ý có thể đóng thành ngăn tủ, sử lại chút làm cửa cũng được."
Vào trong gian cách vách, Đầu Khỉ đóng cửa lại và cẩn thận nói với Tư Ninh Ninh về tình hình mấy ngày qua: "Tôi đã nói với anh Dương về việc này rồi, anh Dương suy xét nói có thể, ghi chép anh ấy cũng có thể ghi, nhưng mà chỉ biết viết bằng bút mềm thôi."
Bút mềm chính là chỉ bút lông.
Tư Ninh Ninh gật đầu, ý bảo hiểu rồi.
Đầu khỉ tiếp tục lảm nhảm: "Lần trước cậu nói chỉ đến đây mười ngày nửa tháng một lần. Lòng tôi không nỡ bỏ xuống được, nghĩ chắc hai hôm nữa cậu mới quay lại, cho nên mấy nay cũng không làm gì khác, chạy đến đây chờ."
"Anh Dương nói cậu đến đây nhất định sẽ mang hàng đến, cậu có mang theo không?"
Đầu Khỉ duỗi cổ nhìn cái giỏ bên cạnh Tư Ninh Ninh, có chút do dự, có chút chờ mong: “Thật sự mang theo?"
“Ừ.” Tư Ninh Ninh cũng không giấu diếm, trực tiếp vén tấm vải ở miệng sọt lấy ra tất cả đồ bên trong: “Nhìn hàng trước, nếu nghĩ làm thì động thủ luôn, tìm cân và thước đo lại đây kiểm hàng."
“Được, được!” Đầu Khỉ cầm lấy một tờ báo lót dưới mông ngồi lên, hưng phấn xoa xoa hai tay chờ Tư Ninh Ninh cho mình xem bảo bối.
"Lần này không xác định tình huống bên anh thế nào, đồ mang không nhiều lắm, 5 cân gạo, đơn giá 50 xu một câu."
“Thịt heo năm cân, mỗi cân đơn giá 2 đồng 2."
"Vải 5 thước, đơn giá mỗi thước 2 đồng."
"Đây là ấm nước quân dụng, có lớp gang lót cách nhiệt ... thứ tốt từ thanh phố tới, 12 đồng 1 cái."
“Gì, gì, gì!? ” Đầu Khỉ hít vào một hơi, giá cả gạo, thịt heo trước mắt còn có thể hiểu được, vải với chai nước sao đắt vậy được.
Đến khi nhìn thấy thứ mà Tư Ninh Ninh lấy ra, Đầu Khỉ im lặng.
Muốn hỏi vì sao, kia còn có thể vì sao?
Chất lượng chính là giá trị.
Bàn tay to lớn của Đầu Khỉ không khỏi mò mẫm trên xấp vải dày mà Tư Ninh Ninh lấy ra, khóe miệng sắp chảy nước miếng đến nơi: "Thật mềm mại ... đây là thứ tốt, xác thật là thứ tốt!"