Editor: Hye Jin
"Được rồi, không được chạm vào, tay của anh vừa mới sờ khắp nơi. Có bẩn không? Bẩn miếng vải rồi làm sao mà bán được."
Đầu Khỉ thu tay về, có chút ngượng ngùng nói : "Loại vải tốt thế này hiếm thấy ... tôi không nhịn được, không nhịn được, haha!"
“ Được rồi, tôi đã xem hết rồi, không thành vấn đề.” Đầu Khỉ nói, rút ra một cái cân nhỏ từ dưới đống đồ vật chất đống.
Hắn thường xuyên đầu cơ trục lợi, giấu đồ ở đây.
Thịt lợn và gạo không có vấn đề gì, Đầu Khỉ gọi Tư Ninh Ninh đến để giúp anh ta kéo tấm vải, bắt đầu đo theo kí hiệu vẽ trên tường.
Tư Ninh Ninh trong nháy mắt đã hiểu, khoảng cách trên tường là một thước.
Đầu Khỉ kéo căng vải qua lại vài lần để đo kích thước: "Vải cũng không vấn đề gì."
Đầu Khỉ quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Đông Đông, để tôi nói thật, gạo và thịt nhất định sẽ bán được. Giá vải hơi cao, nhưng chất liệu tốt, có thể bán, nhưng ấm nước quân dụng 12 đồng một cái, ta thật không yên lòng."
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Không thành vấn đề, bán không được tôi có thể thu hồi, anh tăng cường bán những cái khác là được."
Đầu Khỉ mím môi gật đầu, mò trong túi lấy ra một xấp tiền, đứng trước mặt Tư Ninh Ninh đếm đếm: "Nơi này tổng cộng 5 đồng, là tôi cùng anh Dương bên đó đặt cọc, bởi vì không biết cậu mang sang bao nhiêu đồ vật nên chỉ chuẩn bị chừng này."
Cậu cầm đi, những cái khác lần sau tới sẽ giao cho cậu.
Dựa theo cách làm của Tư Ninh Ninh, cô cung cấp nhóm hàng đầu tiên trước, lần thứ hai mới đến lấy tiền hàng lần đầu tiên. Sau khi Đầu Khỉ cùng Cố Dương bàn bạc như vậy quá không an toàn cho Tư Ninh Ninh.
Vì đã có kế hoạch kinh doanh cùng nhau cho nên phải có thành ý.
Số tiền này là do Cố Dương đưa cho cái Đầu Khỉ, Cố Dương nghĩ rằng Tư Ninh Ninh chắc sẽ không mang nhiều đồ, 5 đồng hẳn là đủ rồi.
Thế mà thực tế, Tư Ninh Ninh mang đồ đến không nhiều lắm, nhưng đơn giá lại rất cao.
Nhiều lần đánh qua giao tế với Đầu Khỉ, Tư Ninh Ninh ít nhiều cũng biết tính cách của Đầu Khỉ, biết chuyện này 8 phần không phải là do Đầu Khỉ nghĩ đến, cho nên thuận miệng mà dò hỏi: "Là ý tứ của Cố Dương?"
"Này, cậu thật thông minh, tôi không thể gạt được cậu, hehe."
Đầu Khỉ cười khan, dường như nhớ tới cái gì, cả kinh nói: "Chậc chậc đúng rồi, anh Dương nói cậu bên này cung hàng hóa cần sổ sạch, còn phải viết riêng cho tôi một phần, qua tay nhiều người, miễn cho trung gian xuất hiện vấn đề."
Cố dương xác thật là cẩn thận, Tư Ninh Ninh cũng vậy, cô đã sớm chuẩn bị tốt.
Gần như ngay sau khi yêu cầu của Đầu Khỉ rơi xuống, cô lấy ra hai quyển sổ sách: "Tôi đã viết lại hết rồi, anh đưa đồ sang đưa cho Cố Dương xem, để hắn rõ ràng đồ vật giá cả thế nào, số lượng thế nào là được, còn ghi sổ sách xem chính hắn, tôi chỉ phụ trách cung cấp hàng hóa cùng tiền hàng, sẽ không tra phần các anh."
Tư Ninh Ninh dựa theo tình huống cung cấp hàng hóa của chính, bày ra hai phân giấy tờ, một phần chính mình lưu trữ, một phần là cho Đầu Khỉ.
Về phía Cố Dương, Tư Ninh Ninh không hề chuẩn bị trước, vì cân nhắc là sổ sách của Cố Dương phải được ghi thành hai bản, một là giá mua, là giá mà cô cung cấp, hai là giá bán ra.
Giá bán ra liên quan đến lợi nhuận, thuộc về vấn đề tương đối riêng tư. Tư Ninh Ninh không muốn hỏi, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, sở dĩ cường điệu phải ghi sổ sách, chính là sợ về sau gặp tình huống đặc thù, số lượng hoặc tiền gì đó không khớp khéo xảy ra cãi cọ.
Trước khi mang lô hàng này tới đây, Tư Ninh Ninh đã tính toán và quyết toán, tổng cộng là bốn mươi bảy tệ năm xu, Đầu Khỉ không muốn ấm nước, khấu trừ đi hai cái bình nước là 24 đồng dư lại chính là 23 đồng, trừ đi Đầu Khỉ 5 đồng, còn khoảng chưa thanh toán tiền hàng là 18 đồng 5 xu.
Sau khi Tư Ninh Ninh bàn xong mọi chuyện, xong lại tính toán sổ sách với Đầu Khỉ, đem quyển vở viết lại, trừ ra tiền hàng ghi lại số dư chưa thanh toán lần sau. Hai bên xác định không thành vấn đề Tư Ninh Ninh mới đem một phần sổ sách giao cho Đầu Khỉ.
"Vậy thì hôm nay cứ như vậy trước, lần tới tôi sẽ đến đây."
Tư Ninh Ninh vác cái sọt trên lưng: "Các anh có thể lưu ý chút, xem thử thứ gì bán tốt nhất, tôi có thể cố gắng mang nhiều hơn lại đây cho các anh."
“Được rồi !” Đầu Khỉ đồng ý, cất đồ đạc của mình đi và dùng đồ lặt vặt che lại, trước khi mở cửa mới hỏi: "Cậu lần sau khi nào lại đây? Tôi cùng cậu xác nhận với nhau, miễn cho lo lắng bỏ lỡ cậu lần nào cũng chạy lại đây nằm vùng."
Tư Ninh Ninh trong lòng tính toán nói: "Hôm nay là ngày 22, lần sau tôi đến khoảng đầu tháng, cụ thể lần nào không nói được. Đầu tháng cậu sang nằm vùng, giữa trưa còn chưa tới thì không cần chờ nữa."
Tháng sau theo lịch âm là trung thu 15 tháng 8. Lịch dương là Quốc Khánh, thanh niên trí thức nói nửa tháng nghỉ một ngày, tương đương là 2 tuần nghỉ một hai. Chắc là rơi vào khoảng thời gian này.
"Được rồi!"
Tư Ninh Ninh gật đầu và bước ra ngoài trước.
Bên ngoài vẫn còn có người, ông Trình không tiện mở miệng hỏi, mặc mũi mang ý cười, hướng Tư Ninh Ninh hỏi: "Như thế nào? Có nhìn trúng không?"
“Ngăn tủ cũng được, chỉ là lớn quá một mình khiêng không được, cho nên tôi trở về gọi người đến hỗ trợ mang về."
Ý tứ là giao dịch thuận lợi.
Ông Trình trong lòng minh bạch, ý cười trên mặt đùa vài câu rồi bị khách khác gọi đi mất.
Tư Ninh Ninh rời khỏi trạm phế phẩm tìm một chỗ tiến vào không gian thay quần áo, lần thứ hai ra khỏi không gian trực tiếp đến tiệm cơm quốc doanh để giải quyết vấn đề cơm trưa.
Sau chuyến đi hôm nay, cô sẽ không phải đích thân đi chợ đen trong tương lai.
Dù có đi chợ đen lần nữa thì vẫn là người mua, ngoài việc cẩn thận tránh mấy người mang huân chương xuất quỷ nhập thần ngoài kia, hành vi thu liễm lại chút, tạm thời không cần lo lắng về việc bị người khác chú ý.
Giải quyết xong cơm trưa, Tư Ninh Ninh đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã.
Thực ra cô không có gì để mua, chính là sợ tay không trỏ về bị người ta hỏi tới.
Mua một túi mười tờ giấy viết thư, Tư Ninh Ninh đứng ở trước tủ kính hồi lâu, nhớ tới Tưởng Nguyệt nói tới sữa mạch nha, cô khá là tò mò về sản phẩm dinh dưỡng thời đại này, vì thế mở miệng mua một lon sữa mạch nha.
Lần này, nhân viên bán hàng đã thay đổi thành một ông chú trung niên.
Nghe nói Tư Ninh Ninh muốn lọ mạch nha, ông chú trung niên quay lại, lấy một hộp thiếc màu đỏ từ tủ cao phía sau đưa cho Tư Ninh Ninh: "Đồng chí sữa mạch nha 6 đồng một lon."
6 đồng không tính rẻ, bất quá Tư Ninh Ninh vẫn mua.
Ra khỏi Cung tiêu xã, Tư Ninh Ninh nhấc nắp hộp thiếc lên, bên trong vẫn còn một lớp túi ni lông buộc kín, sữa mạch nha ở trong, nhìn có chút giống như tinh chất gà.
Mặc dù vẫn còn tò mò, Tư Ninh Ninh vẫn thành thật đóng nắp lại, đợi về nhà rồi mở nắp.
Ngoài ra, Bắc Kinh bên kia gửi thư cho cô, về tình về lý cô nên viết thư hồi âm trở về.
Nghĩ, Tư Ninh Ninh đem sữa mạch nha bỏ vào sọt, cõng sọt đi đến bưu điện.
Cùng lúc đó, ở đội sản xuất thứ ba, Hoắc Lãng bị Trần Liên Mễ chặn ở cửa.
"A Lãng, không phải thím đã nói với cháu, hai năm trước cháu nói không bỏ được hai đứa nhỏ, hiện tại hai đứa nó đã lớn rồi, cháu nên suy xét một chút vấn đề cá nhân."
"..." Hoắc Lãng lau mặt một phen, mới vừa đem hai đứa nhỏ đánh cho một trận, an phân xong, cõng cái sọt ra cửa, không ngờ ra cửa vẫn bị ngăn chặn.
Yết hầu Hoắc Lãng trượt lên trượt xuống, bắp thịt ở cánh tay cầm cái sọt tre phồng lên: "Thím à, chuyện này để sau rồi lại nói, cháu trước mắt không có cái quyết định này."
Nói xong người đã muốn đi.
Trần Liên Mễ thở dài, lại tiến lên một bước chặn đường của Hoắc Lãng: "Cháu trước đừng có vội từ chối, người đã đến rồi tốt xấu chấu đi xem một chút? Nếu mà nhìn không trúng thì thím tìm người khác giới thiệu cháu."
“Thím……”
Tuy rằng hắn biết Trần Liên Mễ có ý tốt, nhưng hắn thật sự không cần người giới thiệu đối tượng.
Hoắc Lãng nhướng mày nhăn lại không hài lòng, còn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy Trần Liên Mễ luyên thuyên: "Cô gái lần này 18 tuổi, là người ở đội sản xuất bên cạnh. Học hết lớp 6, có công việc đứng đắn, làm bán hàng ở Cung tiêu xã đấy."
"Thím, cháu đây thật sự không cần, thím không cần nói nữa."
"Thằng nhóc ngốc nghếch, thím biết cháu không quan tâm đến tiền lương của nhà gái, nếu chuyện này mà thành, về sau cháu lên huyện làm việc vặt thì trong nhà hai đứa nhỏ cũng có người chiếu cố, cháu về nhà cũng có bữa cơm nhà mà ăn ...."
Hoắc Lãng tỏ thái độ, Trần Liên Mễ vẫn không chịu buông tha, không còn cách nào khác, Hoắc Lãng dứt khoát ngả bài: "Thím đừng nói nữa, cháu đã có người trong lòng rồi."
Cô gái kia hiện tại đang ở trong nhà của Trần Liên Mễ, cô nương nhà người ta vừa ưu tú vừa xinh đẹp, sáng sớm Trần Liên đã hạ quyết tâm, cô phải thuyết phục Hoắc Lãng đi xem người ta một cái.
Nhưng ngay lập tức, Trần Liên Mễ quên sạch sẽ những gì trong đầu "Cái gì ?!"
"Thằng nhóc ngốc này, như thế nào không nói sớm? Là con gái nhà nào? Bây giờ đã đến bước nào rồi? Khi nào qua cửa nhà người ta?"
Hoắc Lãng vốn là muốn chặn miệng Trần Liên Mễ, đuổi người đi, không ngờ Trần Liên Mễ nghe xong lời này của hắn như được tiêm máu gà, thần sắc so với vừa rồi còn kích động hơn nhiều, tung ra mỗi một vấn đề đề cực kỳ hóc hiểm.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác thoát ra khỏi miệng Trần Liên Mễ, Hoắc Lãng lúc đầu nhíu mày dày đặc, muốn hôn mê, thật sự chống đỡ không được, Hoắc Lãng dứt khoát từ bỏ ý tứ ra cửa làm việc, nắm đẩy Trần Liên Mễ ra ngoài: "Thím, những chuyện này cháu tự mình cân nhắc, chờ tới khi nào đến cửa, cháu mua rượu ngon nhờ thím làm mai."
Hoắc Lãng đẩy sang một bên đóng cửa sân lại, cái cửa ngang đến thắt lưng: "Về phần những chuyện khác, thím đừng làm cháu khó xử."