Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Tớ Nghĩ ….

Chương 261: Tớ Nghĩ …. Chương 261: Tớ Nghĩ ….

Editor: Hye Jin

Trần Liên Mễ mặc dù có chút không cam lòng, mà còn cách nào đâu, cô biết tính khí của Hoắc Lãng cho nên lui một bước: "Kia được thôi, cháu cố gắng một chút nhanh chóng định chuyện này đi, thím đợi ăn kẹo mừng của cháu."

Nụ cười rạng rỡ của Tư Ninh Ninh thoáng hiện trong tâm trí Hoắc Lãng, lông mày nhíu lại "vâng" một tiếng.

Hoắc Lãng trong lòng cảm khái một câu: Chỉ mong có kia một ngày đi.

Nghĩ rằng ở nhà vẫn có khách, để người ta đợi không hay, Trần Liên Mễ không ở Trần gia lâu nữa, khích lệ Hoắc Lãng vài câu xoay người trở về.

Tư Ninh Ninh quay trở lại đội sản xuất, đúng lúc tan sở buổi trưa, khi cô rẽ vào lối đi ngoài góc nhà cũ thì gặp được Mạc Bắc.

Người đàn ông cao to vai rộng eo hẹp chậm rãi đi tới trước mặt, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, khiến Tư Ninh Ninh nhớ tới khoảnh khắc vừa mới xuống nông thôn, cũng chính là một màn như này.

Lúc đó, cô chào hỏi Mạc Bắc, phản ứng của Mạc Bắc rất lạnh nhạt, thậm chí cô còn chưa nói hết lời liền quay đầu đi.

Mặc dù bây giờ chế độ ở chung mối quan hệ đã hòa hoãn nhiều, cơ mà đoạn ký ức đó với Tư Ninh Ninh mà nói…. không được đẹp.

Tư Ninh Ninh nuốt nước bọt, do dự một hồi, vừa muốn từ bỏ ý định chào hỏi, Mạc Bắc đột nhiên dừng lại, quay đầu lại: "Tư Ninh Ninh?"

“ Hả? ” Tư Ninh Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Bắc, bản năng thẳng người cong mắt cười gượng: "“ Ha … Mạc Bắc, thật là trùng hợp.”

“Đừng dừng lại, vừa đi vừa nói chuyện.”

Hơi ngốc một lúc, gật đầu "ừm" , lon ton chạy đến bên cạnh Mạc Bắc.

Trong chốc lát, Tư Ninh Ninh nghĩ: Mạc Bắc, xem ra quả thực khác trước rất nhiều.

Nếu là dạng lời nói này, cô không cần như trước kia, tráng cái này lãng cái kia.

Có mệt hay không trước không nói đến cái này, quan trọng hơn là cực kỳ xấu hổ.

"Cậu —"

"Cậu —"

Hai người đi lại cạnh nhau, có chút lúng túng không biết nói gì, Tư Ninh Ninh cân nhắc mở miệng nói chủ đề gì đây, lời còn chưa nói xong đã bị Mạc Bắc cắt ngang.

Tư Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Bắc khẽ mím môi, cô không khỏi nghĩ đến tính tình lạnh lùng của Mạc Bắc, có chút xấu hổ, trông cậy cậu ấy tìm đề tài giảm bớt xấu hổ đúng là khó xử cậu ấy, kết quả là, tuy cô có hảo ý, pha chút cường thế mà nói: "Để tớ nói trước."

“Được rồi.” Mạc Bắc ánh mắt hơi lóe lên, hạ mi xuống thả chậm thanh âm: "Cậu nói trước."

"Mới vừa tan tầm đi? Cậu thường cùng Lý Lăng Nguyên mấy cậu ấy cùng nhau trở về căn nhà thanh niên trí thức, hôm nay sao chỉ có đi một mình thế?"

“Tớ kêu họ về trước.” Mạc Bắc dừng một chút rồi nói tiếp: “Vừa rồi tớ đến nhà đội trưởng xin nghỉ phép.”

Tư Ninh Ninh hơi thở cứng lại, thuận miệng hỏi : "Đội trưởng nói cái gì không?"

Hôm qua cô vừa xin nghỉ, hôm nay Mạc Bắc lại đến xin nghỉ, sẽ không bị mắng chứ?

Đang suy nghĩ, Tư Ninh Ninh hơi nhìn sang Mạc Bắc, lại thấy lông mày của Mạc Bắc khẽ nhăn lại, vẻ mặt rối rắm.

Trái tim của Tư Ninh Ninh phồng lên.

Thật sự bị mắng?

Ai cũng không bị mắng, Tư Ninh Ninh thật mau biết được, bởi vì Mạc Bắc đã lên tiếng: "Đội trưởng trong nhà có khách, chưa nói cái gì thì đồng ý rồi."

Mạc Bắc tiếp tục giải thích: “Mấy ngày trước tớ có gửi thư về nhà, nghĩ mấy ngày nữa sẽ có hồi âm cho nên muốn đến bưu điện xem thử."

Lời này thật giả nửa nọ nửa kia, trên thực tế, là Mạc Bắc có chút nóng vội.

Hắn gửi thư về nhà đề bảo gửi sách đến, nếu không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra, hai ngày tới có thể nhận được thư qua bưu điện.

Một khi thư tới rồi hắn có lý do đi tìm Tư Ninh Ninh ....

Tư Ninh Ninh mơ hồ nhớ tới có chuyện như vậy, có một hôm Mạc Bắc sáng sớm đã ra cửa.

Vừa nghĩ tới đây, Mạc Bắc đã quay đầu lại, ngập ngừng hỏi : "Hai ngày nữa tớ đi thị trấn. Cậu có cần mang gì về không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, quay ngang cho Mạc Bắc xem trong giỏ: "Không cần, tớ hôm nay mới đi thị trấn."

Ngừng một chút, nở nụ cười khô khan giải thích: "Lần trước cậu biết tớ nhận được tin nhà, tớ hôm qua xin nghĩ với đội trưởng để gửi thư về nhà."

“Là như thế này a……”

Mạc Bắc nhíu mày rủ xuống mí mắt, ngẫm lại cũng là.

Cho dù hôm nay Tư Ninh Ninh không đi thị trấn, khoảng cách lần trước đến trấn cũng không được bao ngày, tình hình chúng sẽ không thiếu thứ gì.

Trước đây, Mạc Bắc thật ra có cô nương theo đổi, đây là lần đầu tiên hắn chủ động sinh ra ý niệm theo đuổi con gái.

Một thiếu niên lần đầu động tâm, khó trách mờ mịt, Mạc Bắc tự biết mình không cùng Tư Ninh Ninh giao thoa nhiều lắm, cho nên phàm những gì có thể nghĩ đến, hắn không muốn bỏ lỡ.

Chính là hiện tại……

Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.

Mạc Bắc mất hứng gật đầu, Tư Ninh Ninh dường như bị cái gì đó thu hút, bước một bước đến bên cạnh đường mòn, cúi đầu kéo dây leo cỏ quấn quanh cây nhỏ bên đường xuống, hái những dây leo mảnh.

Mạc Bắc đã bị phân tâm bởi động tác di chuyển của Tư Ninh Ninh, hắn giúp đẩy cái cây sang bên đường, để Tư Ninh Ninh có thể thao tác được dễ dàng.

“Cái này cũng có thể ăn?"

Tư Ninh Ninh kinh ngạc liếc nhìn Mạc Bắc: "Đây là cỏ, không ăn được."

"Tớ cho rằng ..." Mạc Bắc phun ra ba chữ, sau đó im lặng không nói thêm câu nào.

Tư Ninh Ninh ngày thường rất giỏi đào rau dại, lại có đoạn ký ức cách đây không lâu hái Kim Anh Tử, và vì phần lớn những thứ cậu ấy đào về đều ăn được, cho nên Mạc Bắc sinh ra hiểu lầm, hắn cứ cho rằng cỏ này có thể ăn.

"Vậy thì hái cái này có ích gì?"

"Hừm ..." Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Là để may quần áo."

"May quần áo?"

"Tớ may quần áo cho chính mình, không phải của cậu.”

Tư Ninh Ninh cười cười thoải mái nói về suy nghĩ của bản thân: "Mặc dù lần trước nhuộm vải, màu sắc không tệ, chỉ là thuần màu sắc, cảm giác quá thuần túy. Tớ liền nghĩ có thể thông qua thực vật ở chỗ cổ áo hoặc cổ tay áo điểm xuyết chút hoa văn."

"Nếu thành công thì quần áo không quá mức đơn giản, cũng không quá hoa lệ."

Mạc Bắc đi cùng Tư Ninh Ninh, giúp hái một số lá cây khác, thuận miệng tán gẫu: "Cái này cũng là từ sách đọc qua?"

"Ừm..."

Mạc Bắc nhìn vẻ mặt "đúng vậy, chính là như vậy đấy", bất giác nhếch khóe môi, cười ra thành tiếng.

“Cười cái gì?”

"Khụ ..." Mạc Bắc khẽ ho một tiếng, thẳng thắn nói: "Càng ở cùng với cậu, tớ càng cảm thấy cậu biết thật nhiều thứ, như vậy tưởng tượng giống như cũng chỉ không biết đan sọt tre."

Tư Ninh Ninh trong lòng lộp bộp, trừng mắt Mạc Bắc: "Cậu là khen tớ hay là đang mắng tớ đấy?"

Cho đến nay trừ bỏ cười nhạt Mạc Bắc hiếm khi ở trước mặt Tư Ninh Ninh biểu hiện những biểu tình khác, hiện giờ thấy nhìn thấy vẻ cưng chiều, bất lực trên mặt Tư Ninh Ninh, không biết vì cái gì, thật giống như vô số pháo hoa nở rộ, Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Đương nhiên là tớ khen cậu. Cậu rất có năng lực."

Tư Ninh Ninh tức giận trợn mắt lên, lúc đầu muốn nói vài câu, thấy đôi mắt của Mạc Bắc cong lên thành hình trăng khuyết và đôi môi khẽ mở ra nụ cười trong trẻo, lông mày cũng dãn ra, Tư Ninh Ninh không phiền cậu ấy nữa, để cậu ấy cười một lúc.

Đây dường như là lần đầu tiên Mạc Bắc cảm thấy thoải mái và vui vẻ sau một khoảng thời gian dài về nông thôn.

Quên đi, khó khi không lộ ra mặt đen, lần này cô không phá hỏng tâm trạng của cậu ấy.

Lời đến bên miệng rồi nuốt ngược trở vào. Nhẹ nhàng thở ra, nâng cằm lên, đi về phía trước: "Không nháo loạn, nhanh trở về! Mệt muốn chết rồi!"

"Ừm ...."

Mạc Bắc kiềm chế nụ cười tươi kia, khóe môi chỉ còn ẩn ẩn nụ cười đi theo sau lưng Tư Ninh Ninh.

Thanh niên trí thức vẫn đang ăn cơm, Tư Ninh Ninh giải quyết xong vấn đề bữa trưa ở thị trấn rồi, giờ cũng không thấy đói, tò mò về sữa mạch nha, đi vào bếp nấu nước nóng để pha sữa uống.

Không thể không nói sữa mạch nha này làm Tư Ninh Ninh bất ngờ.

Mở cái túi nilon, múc hai muỗng vào ống trúc, chưa thả nước sôi vào đã ngửi thấy hương vị ngọt ngọt thuần túy làm người ta thèm thật sự.

Không riêng gì Tư Ninh Ninh, mà cô vừa mới múc một muỗng, Tưởng Nguyệt đã ngoẹo cái đầu sang nhìn, thấy cái hộp trong tay Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt liền hỏi: "Cậu mua sữa mạch nha khi nào đấy?"

"Mới hôm nay."

Tưởng Nguyệt kinh ngạc: "Hôm nay? Cậu đi thị trấn?"

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Tớ ngày hôm qua có đến nhà đội trưởng xin nghỉ nửa ngày, hôm nay đi vào thị trấn gửi thư tiện đường mua đồ."

“Thì ra là như vậy.” Tưởng Nguyệt gật đầu, hít sâu một hơi, trầm trồ hâm mộ một lúc lâu mới nói: “Thật là thơm … Suýt chút nữa đã quên mất mùi thơm này rồi."

"Thèm?"

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn về hướng phòng chính, chớp chớp mắt, thấp giọng nói hỏi: “Cho cậu nếm thử một ít."

“Vẫn là thôi đi, sản phẩm dinh dưỡng đắt tiền lắm.” Tưởng Nguyệt lắc đầu, cuối cùng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh rồi ngạo kiều bồi thêm một câu: "Tớ chỉ cảm khái một câu, cậu không cần nghĩ nhiều đâu."

“Ừ.” Tư Ninh Ninh buồn cười gật đầu.

Cô biết chứ, chẳng qua cảm thấy bạn bè ngẫu nhiên chia sẻ chút cũng không có gì, cũng đâu phải mỗi ngày đều cấp.

Thổi thổi cái ly cho bớt nóng, nhấp vài ngụm, Tư Ninh Ninh phát hiện ra loại sữa mạch nha này không chỉ có mùi thơm, mà còn rất ngon.

Không có gì ngạc nhiên, nếm thử một lần lần sau cô sẽ còn mua nữa.

Sau khi uống sữa mạch nha xong, Tư Ninh Ninh đi cửa giặt sạch chăn bông, về phòng thả sữa mạch nha vào rương mây, thuận tiện lấy vải bày ra ngoài.

Lấy tất cả hoa cỏ cây lá hái được trên đường đặt lên bàn. Tư Ninh Ninh tìm miếng vải tương ứng với ống tay áo, trải phẳng tìm vị trí của cổ tay, chọn một cái dây leo và hai cái phiến lá, tạo hình mình thích sau đó đặt tấm vải ống tay còn lại trải phẳng lên.

Bình Luận (0)
Comment