Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Đối Đầu

Chương 262: Đối Đầu Chương 262: Đối Đầu

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh quay đầu từ bên này sang bên kia, tìm thực vật có thể tạo màu được, Tưởng Nguyệt trưởng cô may quần áo, vui vẻ lấy vải mà Tống Thư Hãn Hàn giao cho cô. Tính toán cùng Tư Ninh Ninh làm, vừa làm vừa có thể tán gẫu.

Nhìn thấy một loạt hành động của Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt không khỏi sửng sốt, cô ôm tấm vải đến gần Tư Ninh Ninh: "Cậu đang làm gì vậy? Sao lại bỏ cỏ vào trong tấm vải thế kia?"

Tư Ninh Ninh giải thích ngắn gọn nguyên lý nhuộm thêm hoa văn, Tưởng Nguyệt nhanh nhảu đòi theo: "Mang theo tớ, mang theo tớ với."

Tư Ninh Ninh bất lực thở dài: "Đây là lần đầu tiên tớ làm cái này, cụ thể thế nào còn chưa biết đâu, cậu không chờ tớ làm xong rồi nhìn xem thế nào rồi quyết định ha."

"Cậu còn ít cái gọi là lần đầu tiên sao?" Tưởng Nguyệt trợn mắt, chạy lợp bợp chạy lại chỗ giường lấy đám vải dệt màu vàng nhạt định may quần áo. Trở lại chỗ Tư Ninh Ninh cười hì hì: "Tớ mặc kệ, tớ phải cùng cậu nhuộm."

Tư Ninh Ninh thấy cậu ấy cứ như con nít tùy hứng, có chút buồn cười.

Lại thấy thái độ kiên định của Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý: "Vừa rồi các bước làm cậu đã thấy chưa? Đưa vào đoạn nào cậu thích, dù sao các bước cụ thể như tớ làm ấy."

Tưởng Nguyệt gật gật đầu.

"Cậu làm trước đi, tớ ra ngoài tìm đồ vật."

"Ừa ..."

Không tìm thấy thứ gì thích hợp để làm búa nhỏ, Tư Ninh Ninh lấy hai chiếc cốc tre sạch, một cho mình và một cho Tưởng Nguyệt.

Sau khi Tưởng Nguyệt làm theo và đặt lá cây vào vải, Tư Ninh Ninh bắt đầu gõ dùng cái đáy này đánh vào chỗ lá cây, thời điểm gõ phải chú ý không được di chuyển hoa lá bên dưới vải dịch vị trí."

"Ngoài ra, để màu in lên vải đẹp cậu phải đảm bảo mỗi phiến lá phải gõ tới."

Tưởng Nguyệt gật đầu coi như đã hiểu, ngồi ở bên giường dựa sát vào bàn, nghiêm túc gõ gõ.

Tư Ninh Ninh mỉm cười tiếp tục giải thích: "Cái này là bước quan trọng liên quan đến thành quả cuối cùng, coi như là khó nhất, cho nên yêu cầu phải chú ý một chút."

Tưởng Nguyệt Gật đầu thở dài: "Mẹ tớ thường nói tới phải đọc sách nhiều hơn nữa, đọc sách mới trở nên nổi bậc được, điểm này tớ không phủ nhận cơ mà lúc đó không hoàn toàn bị thuyết phục."

"Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên, làm cái gì chỉ cần chuyên tâm vào sẽ có ngày trở nên nổi bật, chính là hiện tại trưởng bối trong nhà nói cái gì là cấm có sai."

Tưởng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Tớ thuộc loại đọc sách không chịu đọc thông, cậu xem so với cậu chẳng giống nhau chút nào, cậu đọc sách thật giỏi, cái gì đều biết đều có thể làm được."

Tư Ninh Ninh không biết phải trả lời câu nói này như thế nào, nên chỉ cười khan mà không nói.

Lời người đi trước nói đúng, mà lời của Tưởng Nguyệt cũng đúng.

Đọc sách không phải là đường ra duy nhất trên thế giới này, nhưng nếu bạn có thể đọc, bạn vẫn phải đọc sách.

Còn mà những gì Tưởng Nguyệt nói cô cái gì cũng biết, chuyện này thì ...

Tư Ninh Ninh không biết phải trả lời như thế nào .

Xét cho cùng, các môn học của các thế hệ sau này liên quan đến nhiều cấp độ kiến thức. Nhiều cấp độ kiến thức không chỉ được viết trong sách mà còn được giảng dạy bởi các giáo sư rồi đủ các phương tiện để cọ xát thực tiễn.

Cho dù không có hứng thú, lúc chán chường lướt weibo xem video cũng có thể thấy được vài cái, cho nên chắc chắn tốt hơn Tưởng Nguyệt, cũng không phải nhỏ tí tẹo.

Tiếng gõ " tuk -tuk " đều đặn trong phòng nhanh chóng thu hút Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân. Hai người biết được Tư Ninh Ninh đã sử dụng phương pháp nhuộm vải mới. Một người cảm thấy hiếm lạ, còn một người cũng lấy vải của mình ra, muốn tham dự.

Phần ống tay kẹp hoa lá của Tư Ninh Ninh đã được cô dùng cái cốc đánh cho ra màu rồi, hiện tại đang dùng cái cốc lăn qua lăn lại cố gắng chiết hết màu trong lá cây.

Nhìn thấy Tống Tiểu Vân mang vải tới tham gia, Tư Ninh Ninh lúng túng: " \Tiểu Vân, màu vải của cậu quá tối. Nếu muốn nhuộm, màu phải nổi lên được nền vải."

Lúc bắt đầu nhuộm, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân đều coi trọng "khả năng chống bụi bẩn", vì vậy hai cậu đã chọn nhuộm vải màu nâu sẫm, sắc tố trong cây đều là màu xanh lục nhạt hoặc màu vàng nhạt, làm sao có thể để lại màu trên màu nền sẫm như vậy?

Tống Tiểu Vân không hiểu đạo lý này, không cam lòng hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

Tư Ninh Ninh gật đầu: “Thực sự không có.”

Bầu không khí còn lại đầy xấu hổ.

"Lá và cỏ dại có màu nhạt nên chắc chắn sẽ không in được lên nền tốt. Tuy nhiên, màu đậm và nhạt đều có ưu điểm riêng. Chúng ta đã nhuộm màu tối rồi. Đỡ dơ cậu đừng có làm khó xử Ninh Ninh."

Từ Thục Hoa pha trò giảm bớt không khí: ""Tiểu Vân, nếu bây giờ cậu thực sự thích màu nhuộm kiểu của Ninh Ninh thì đợi lần sau đi, mua vải làm quần áo cậu nhờ Ninh Ninh dạy cậu, hoặc là nhuộm giúp cậu, được mà đúng không Ninh Ninh!"

Từ Thục Hoa hỏi Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh gật đầu .

“Được rồi.” Tống Tiểu Vân mím môi đầy thất vọng .

Tuy rằng Từ Thục Hoa nói đúng, thực tế là mới mua vải, may quần áo ít nhất cũng phải mất hai ba năm, lần sau may quần áo mới cũng phải mất một hai năm nữa.

Tống Tiểu Vân bây giờ vẫn còn một số tiền trong tay, mua thêm vải thì lại tiếc.

Có lẽ cũng không phải là bỏ không được, mà dựa vào khái niệm tiết kiệm, Tống Tiểu Vân cảm thấy như vậy là quá mức xa xỉ.

Mặc dù hiểu được đạo lý đó, mà mắt thấy vải của Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt quá đẹp, càng ngày càng tinh xảo, Tống Tiểu Vân trong lòng càng ngày càng thêm tiếc nuối.

“Ai……” Nhất thời không khống chế được, Tống Tiểu Vân than ra tiếng.

Tưởng Nguyệt nhìn nghiêng sang mắng: "Cậu đừng than ngắn thở dài nữa! Còn không mau nhìn đi mà học nhiều chút? Chờ học được cái tay nghề rồi sau này muốn làm sao thì làm."

Lời này nói rất có đạo lý.

Tống Tiểu Vân nháy mắt nở rộ tươi cười, vui tươi hớn hở mà ghé sát vào cái bàn chỗ Tư Ninh Ninh, cẩn thận quan sát từng bước từng bước một.

Tư Ninh Ninh không keo kiệt , thấy bọn họ đều có hứng thú, cho nên trong quá trình thao tác cũng phổ cập một số kiến thức tương quan.

Thanh niên trí thức tán gẫu trong nhà, không biết sôi nổi thế nào, trên ngưỡng cửa ngoài cửa, Mạc Bắc đang mò mẫm làm lưới, Lý Lăng Nguyên ngồi xếp bằng bên cạnh, theo lời hướng dẫn của Mạc Bắc vụng về dùng dao chẻ củi vót tre.

“Như vậy có thể không?”

"Có thể, dùng dao chẻ củi vót thêm một chút."

"Ồ, được rồi!"

Mạc Bắc nhìn Lý Lăng Nguyên đang bận rộn nói chuyện, vừa chuẩn bị tiếp tục đan lưới, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, trong tầm mắt hiện ra một đôi chân của người đàn ông.

Ngẩng đầu nhìn dọc theo ống quần rộng, không bất ngờ gì xảy ra, Mạc Bắc đối diện khuôn mặt tuấn tú sắc như dao của người đàn ông.

Mạc Bắc nhướng mày không kiềm chế được, từ trong mũi thở ra một hơi không kiên nhẫn: "Có việc."

“Ừm.” Hoắc Lãng từ trong sọt tre lôi ra cái ngăn kéo gỗ. so với Mạc Bắc lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, hắn bình tĩnh hơn nhiều: "Tìm thanh niên trí thức Tư một chút."

Nhìn thấy ngăn kéo bằng gỗ, vẻ mặt của Mạc Bắc không có bất cứ cái gì dao động, thế mà thấy giỏ tre lăn ra mấy cái nấm báo mưa, Mạc Bắc cau mày dữ tợn, liếc mắt nhìn Hoắc Lãng.

Người đàn ông này ... Thật đúng là quỷ kế đa đoan.

Tặng hoa còn chưa đủ, còn ôm đồm thêm việc hái nấm báo mưa.

Phảng phất bị uy hiếp, Mạc Bắc mím chặt môi.

Còn Hoắc Lãng, khi nhìn thấy cái lưới đan bằng tre bán thành phẩm trong tay Mạc Bắc, cùng với những dải tre vương vãi khắp cửa, trong lòng hắn đại khái hiểu rõ Tư Ninh Ninh vì sao không đi tìm hắn, ý cười trên mặt dần dần thu liễm lại, đôi mắt hoa đào sắc bén, từ trên cao nhìn xuống Mạc Bắc.

Tiểu tử thúi, cậu không phải không thích sao?

Không thích, hiện tại lại hiến ân cần làm gì.

Ánh mắt hai người chạm nhau, giữa họ dường như kích ra được sóng điện vậy, bùm bùm.

Lý Lăng Nguyên, người chứng kiến cảnh tượng này, ngồi ngốc ở một bên, đáng thương như thiếu nữ vậy, ném dao chẻ củi sang một bên, hai cánh tay ôm lấy vai run bần bật.

Gõ bà nó, đáng sợ quá!

Mạc Bắc và Hoắc Lãng cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, hai người đều không muốn nhượng bộ, cuối cùng Lý Lăng Nguyên không nhịn được, tìm kiếm viện binh thôi: "Thanh niên trí thức Tư, có người tìm cậu."

Lời vừa dứt, đã bị Mạc Bắc quay đầy trừng một cái.

Lý Lăng Nguyên mỉm cười, đẩy cái dao chẻ cửi sang chân Mạc Bắc, bỏ chạy.

Nghe thấy người gọi mình, Tư Ninh Ninh đáp lời: "Tới đây". Nói với mấy cô gái: "Nhuộm vải chỉ vậy thôi, các cậu ngẫm lại chút đi, xong việc rỗi chút tớ bớt thời gian viết ra một phần cho các cậu."

Nói xong liền đứng dậy ra cửa.

Khi nhìn thấy Hoắc Lãng ở ngoài cửa, Tư Ninh Ninh thất kinh, bước chân nhanh lên không ít: "Hoắc Lãng ... đồng chí."

Bất giác phát hiện còn người khác, Tư Ninh Ninh nhanh chóng thêm từ "đồng chí" vào sau tên của Hoắc Lãng .

Tư Ninh Ninh nhìn thoáng qua ngăn kéo gỗ đứng giữa Hoắc Lãng và Mạc Bắc, không cần Hoắc Lãng giải thích, cô ngồi xổm ở trước ngăn kéo gỗ, kéo kéo để xem: "Nhanh như vậy đã xong rồi? Em còn tưởng phải chờ thêm hai ngày nữa."

“Đóng đinh vài miếng gỗ lại với nhau cũng không tốn nhiều công sức.”

Hoắc Lãng nâng cái sọt tre đưa cho Tư Ninh Ninh: “Nếu không phải mấy ngày trước bận rộn thì đã mang sang đây từ lâu rồi."

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu muốn nói, nhưng cô chưa kịp nói thì đã thấy đồ vật trong cái sọt tre.

Nấm tre để đầy trong sọt, còn là được cắt bỏ mũ nấm phía trên, đã xử lý xong cả rồi.

"Phốc ..." Tư Ninh Ninh không nhịn được cười, giương mắt lên trêu chọc: "Cái nấm hôi này, anh xử lý không tồi."

Bình Luận (0)
Comment