Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Điểm Mấu Chốt

Chương 263: Điểm Mấu Chốt Chương 263: Điểm Mấu Chốt

Editor: Hye Jin

Hồi đó, khi cô giải thích về giá trị dinh dưỡng của nấm tre, Hoắc Lãng mở miệng ra là nấm hôi, bây giờ đột nhiên đổi nết mang lại đây một sọt, tám phần là chén mì nấm báo mưa Hòa Cốc mang về kia phát huy tác dụng rồi.

Tư Ninh Ninh hạ quyết tâm trêu chọc Hoắc Lãng, Hoắc Lãng mặc cho cô trêu.

Thường thì thanh niên trí thức lúc này đang nghỉ ngơi, Hoắc Lãng lại đây còn có thể nói vài câu với Tư Ninh Ninh, nhưng hiện tại xung quanh có người, Hoắc Lãng sợ Tư Ninh Ninh bị nói bóng gió tạo nên phiền toái không đáng có, cho nên đưa sọt tre cho cô gái nhỏ, không nói cái gì chỉ bảo là còn có việc rồi xoay người trời đi.

"Ngày mai để Hòa Cốc và Sớm Mầm mang sọt tre trả lại cho anh nhé."

Tư Ninh Ninh kiếng chân hô lớn lên một câu, còn Hoắc Lãng đã đi vòng qua bên hông nhà vội vã biến mất trong bóng cây.

Tư Ninh Ninh cười lắc đầu, một tay cầm cái sọt tre, một tay xách ngăn kéo gỗ, vừa định đứng dậy đi vào phòng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

“Tư Ninh Ninh.”

"Hả?"

Mạc Bắc nhíu mày, bình tĩnh hỏi : "Cậu cùng hắn rất quen thuộc sao?

Hắn? Ai? Hoắc Lãng?

Trong đầu Tư Ninh Ninh lóe lên rất nhiều câu hỏi, liên trưởng Hoắc Lãng mới vừa đến cho nên xác định được vấn đề Mạc Bắc đang muốn hỏi.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ: "Đồng chí Hoắc Lãng là đội trưởng đội an ninh. Anh ấy thường tuần tra ở đây. Gặp càng nhiều tự nhiên quen thuộc."

Sau một hồi suy nghĩ , Tư Ninh Ninh tiếp tục nói thêm: "Hơn nữa vì Sớm Mầm và Hòa Cốc, cho nên trừ nhà đội trưởng thì quen thuộc với Hoắc Lãng đồng chí so với người khác."

Trả lời xong vấn đề, Tư Ninh Ninh ngơ ngác mờ mịt hỏi lại: “Làm sao vậy?”

"Không có việc gì ..." Mạc Bắc cụp mắt, do dự cắn chặt môi dưới, sắp xếp lại lời nói rồi lại nhìn Tư Ninh Ninh: "Chỉ là tò mò."

Vẻ mặt của Tư Ninh Ninh rất bình thường, Mạc Bắc mơ hồ có thể đoán ra được một số sự tình.

Chẳng sợ ở giữa có một số hiểu lầm, có một cái Mạc Bắc có thể xác nhận được đó là.

Mối quan hệ ban đầu của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng chưa phát triển đến bước mà hắn nghĩ.

Mạc Bắc không thể làm loại chuyện hủy hoại tình cảm của người khác, nhưng nếu Tư Ninh Ninh chưa cùng Hoắc Lãng nói chuyện đối tượng, thì hắn vì sao không thể tranh thủ một chút?

Cạnh tranh công bằng, Tư Ninh Ninh thích ai thì chọn người đó, đều có thể.

Có 50% xác suất thành công, tổng phải vì chính mình nỗ lực một phen.

Những năm tháng thanh xuân, tại sao không thể kiên trì theo đuổi thứ mình thích.

Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện, Mạc Bắc cười cười, ngước mắt lên nhìn Tư Ninh Ninh, khuôn mặt luôn lạnh lùng mang theo nụ cười tươi rói: "Sọt tre đã đủ rồi sao? Chờ tớ đang xong túi lưới cho cậu cậu có muốn đan thêm một cái không?"

“Có phiền phức quá không? ” Tư Ninh Ninh do dự rồi nói, nghĩ nghĩ một cái sọt tre đủ dùng rồi.

Tư Ninh Ninh nghĩ rằng Mạc Bắc hứng thú đan sọt, không tiện đả kích hứng thú của Mạc Bắc, châm chước một chút: "Hmmm ...... thanh niên trí thức thiếu hai cái ổ gà, nếu không cậu đan hai cả ổ gà?"

Mạc Bắc sững sờ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: "Ổ gà trông như thế nào?"

"Cái sọt tròn là được? Tớ dùng rơm rạ làm hai cái mà không cảm thấy an toàn lắm ... Nếu đan thêm hai cái ổ lót bên ngoài, bên trong rơm rạ quay đầu gà đẻ trứng không cần lo lắng rơi xuống đất làm vỡ mất."

“Được rồi …” Mạc Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý còn muốn nói chuyện nữa, Tưởng Nguyệt đi ra kéo Tư Ninh Ninh vào phòng: “Mau lên Tư Ninh Ninh, tớ cảm thấy sắp xong rồi. Giúp tớ xem với!"

Tư Ninh Ninh quay đầu, chớp chớp mắt với Mạc Bắc, xoay người gia nhập đội ngũ mấy cô gái bên này.

Màu sắc của tấm vải mà Tưởng Nguyệt gõ ra khá đều, và họa tiết của thân chính của cỏ và lá trên đó cũng rất rõ ràng, Tư Ninh Ninh gật đầu: "Như vậy là ổn rồi, kế tiếp bỏ vào trong nước cố định màu lại là được."

“Vậy tớ đi lấy nước, nước lạnh thôi được không?"

"Được!"

Sau khi có được thông tin tích cực, Tưởng Nguyệt kéo chậu rửa mặt dưới đáy giường ra, phóng một mạch đi lấy nước.

Tư Ninh Ninh xoay người lục lọi cái rổ nhỏ trên bàn, lấy ra hai hạt phèn chua nhỏ, chuẩn bị một lúc nữa làm.

Sau khi lấy phèn chua ra, Tư Ninh Ninh bọc giấy thấm dầu rồi lại đặt gói nhỏ vào trong cái giỏ nhỏ, lúc này Tống Tiểu Vân đã ngồi ở bên cạnh cô.

Liếc nhìn Tống Tiểu Vân, Tư Ninh Ninh hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Tiểu Vân do dự hồi lâu mà không lên tiếng.

Tư Ninh Ninh trước nay không thể hiểu nổi Tống Tiểu Vân, nhướng mày hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Có việc thì nói chứ a ....

Cho dù biết nhiều hơn mọi người chút cơ mà cô đâu có khả năng đoán được tiếng lòng của người ta đâu?

“Là chút chuyện nhỏ.” Tống Tiểu Vân chớp đôi mắt to liếc nhìn Từ Thục Hoa trong phòng, hẳn cảm thấy Từ Thục Hoa sẽ không truyền loạn ra bên ngoài, lúc này mới nhìn Tư Ninh Ninh do dự ngập ngừng mở miệng: "Ninh Ninh, lần trước tớ đã nói với cậu, chuyện về đồng chí Hoắc Lãng."

Tay đang sắp xếp rổ nhỏ của Tư Ninh Ninh đột nhiên dừng lại, đẩy rổ nhỏ lại trên bàn, Tư Ninh Ninh xoay người quay mặt lại hỏi Tống Tiểu Vân: "Tiểu Vân, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tư Ninh Ninh bỗng nhiên nghiêm túc làm Tống Tiểu Vân luống cuống trở nên.

Hoảng loạn hơn nữa ngày, Tống Tiểu Vân mới sửng sốt giải thích: "Ninh Ninh cậu đừng vội, tớ không có ý kiến gì khác, chỉ là lo lắng cho cậu ..."

Tư Ninh Ninh nhướng mày, mím môi không nói gì, chờ những lời tiếp theo của Tống Tiểu Vân.

Không ngờ, những gì Tống Tiểu Vân nói tiếp theo lại khiến tâm trạng vui vẻ cả buổi sáng của Tư Ninh Ninh hoàn toàn suy sụp, không thể giải thích được: "Đội trưởng an ninh kia hình như không phải là người tốt, chỉ sợ cậu sẽ bị lừa ..."

Lông mày của Tư Ninh Ninh nhíu lại, thanh âm trở nên đặc biệt lạnh lùng: "Vấn đề này tớ nhớ rõ lúc trước đã nói rõ với cậu rồi ..."

"Đúng vậy, là cậu đã nói qua, nhưng vừa rồi là đội trưởng đội bản an đến tìm cậu ...."

Phảng phất như không nghe thấy vẻ bất mãn trong giọng điệu của Tư Ninh Ninh, Tống Tiểu Vân cắt ngang lời của Tư Ninh Ninh, thận trọng mà nói: "Hơn nữa không riêng gì đội trưởng bảo an kia, Mạc Bắc cũng vậy, các cậu, các cậu gần đây đi quá gần nhau, tớ cảm thấy, cậu nên cư xử đúng mực?"

Tư Ninh Ninh im lặng một hồi mới hỏi ngược lại: "Vì cái gì? Bởi vì cậu thích Mạc Bắc? Cho nên không hy vọng tớ cùng hắn đi gần nhau?"

Ngoài điều này, Tư Ninh Ninh không thể nghĩ ra một lý do nào thuyết phục hơn cả.

“A, a, cái này, không, không, không có! ” Tống Tiểu Vân ấp úng một hồi, sắc mặt lập tức đỏ bừng, liên tục phủ nhận: “Tớ, tớ không có!”

Đôi mắt của Tư Ninh Ninh đung đưa, đưa ra một câu chuyên chú quan sát thần sắt của Tống Tiểu Vân.

Mặc dù vẻ mặt của Tống Tiểu Vân có chút bối rối, xác thật không phải như là nói dối.

Tư Ninh Ninh cố gắng hết sức để kìm nén sự phiền muộn của mình, duy trì giọng điệu ôn hòa: "Vậy thì cậu có thể nói ra nguyên nhân vì sao? Vì cái gì cảm thấy Mạc Bắc và Hoắc Lãng không phải là người tốt."

"Chỉ là, chỉ là cảm giác ..." Tống Tiểu Vân không có tự tin, giọng nói đè thấp đi xuống.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nhớ tới Tống Tiểu Vân đã nói gì lúc trước, cô hỏi vặn lại: "Bởi vì bọn họ lớn lên không rồi? Là nguyên nhân này sao?"

Tống Tiểu Vân sững sờ một chút, sau đó vô thức gật đầu.

Tư Ninh Ninh đột nhiên có chút sáng tỏ, trung gian đó có 80% là hiểu lầm.

"Phẩm chất của một người không liên quan gì đến ngoại hình. Nếu theo logic hiện tại, chẳng phải tớ cũng có phải nên phân loại thành phụ nữ xấu kia hay là nữ nhân phẩm hạnh kém?"

“Tớ không có ý đó …” Tống Tiểu Vân giật mình, cô đứng thẳng lưng muốn giải thích, nhưng Tư Ninh Ninh lắc đầu, vỗ tay lên đầu gối cô không cho cô cơ hội nói: "Tớ biết cậu không có cái ý tứ kia. Có thể trung gian đã có hiểu lầm gì đó, bất quá có lời tớ phải nói cho cậu nghe, một người có nhiều khía cạnh, không bởi vì một câu hoặc một hành động nào đó mà đóng khung một người."

Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh cảm thấy hơi khó chịu.

Không đơn giản chỉ vì quan điểm của Tống Tiểu Vân, mà còn vì Tống Tiểu Vân đã vượt qua ranh giới bạn bè và thường xuyên can thiệp vào chuyện riêng của cô.

Nhưng suy xét đến Tống Tiểu Vân dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đối với Tư Ninh Ninh mà nói chỉ là trẻ em vị thành niên, tâm tư còn chưa trưởng thành, cô không muốn so đo quá nhiều.

Hơn nữa ý định ban đầu của Tống Tiểu Vân, có lẽ nó thực sự vì cô mà suy xét.

Tư Ninh Ninh không thể đoán ra, vẫn tích cực dẫn đường, nhìn thẳng Tống Tiểu Vân, nói trắng ra những lời trong lòng: "Tiểu Vân, tớ biết cậu không có ý xấu, nhưng vì lợi ích của sự trường tồn của chúng ta, và để hòa hợp ở chung với nhau lâu dài, chúng ta tốt hơn vẫn giữ quan hệ bạn bè có chừng mực."

"Không chỉ cậu, mà còn cả Tưởng Nguyệt và Thục Hoa. Các cậu đưa ra lời khuyên, kiến nghị tớ sẽ tham khảo. Song tớ có ý tưởng và nhận thức của riêng mình. Tớ biết bản thân mình nên làm gì và không thể làm gì. Tất cả đều rõ ràng."

Tư Ninh Ninh rất biết ơn Tống Tiểu Vân vì cô suy xét, nhưng cô có năng lực phân biệt.

"Nếu có thể, tớ hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ nhau, cấp nhau đủ tự do, không cần quá mức can thiệp vào chuyện cá nhân của đối phương."

Nói một hồi lâu, Tư Ninh Ninh liếc nhìn Từ Thục Hoa, sau đó lại tập trung vào Tống Tiểu Vân: "Có thể chứ?"

Điều này không chỉ dành cho Tống Tiểu Vân, mà cả Từ Thục Hoa.

Có thể là bởi vì một số chuyện đã xảy ra, trong khoảng thời gian này, Tư Ninh Ninh cảm thấy Tưởng Nguyệt là người nắm chắc giới hạn nhất, ở chung tương đối thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment