Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 264: May Quần Áo

Chương 264: May Quần Áo Chương 264: May Quần Áo

Editor: Hye Jin

Ngược lại, suy nghĩ của Từ Thục Hoa tương đối bảo thủ, không phải nói không tốt, chỉ là suy nghĩ cổ xưa vẫn có những cái râu ria.

Lại nói Tống Tiểu Vân, có lẽ cậu ấy chưa trưởng thành đi. Nói tóm lại tư duy cùng điểm chú ý có điểm kỳ quái.

Có rất nhiều, tất cả mọi người đều có một số vấn đề, kể cả bản thân Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh nghĩ, dù sao họ cũng là người qua đường trong cuộc sống mỗi người, ở chung với nhau vài năm, sau này khôi phục thi đại học mọi người đường ai nấy đi, liền tính có thể liên hệ cũng không thể mỗi ngày gặp nhau, cho nên cảm thấy chỉ cần không đụng vào điểm mấu chốt, tổng có thể ở chung là được.

Và điều hiện tại cô muốn xác nhận chính là, những chuyện như này đừng phát sinh lại nữa.

Tư Ninh Ninh giọng điệu rất nghiêm túc Tống Tiểu Vân vẫn còn đang hoảng hốt chưa có lấy lại tinh thần.

Ở bên giường trong cùng, Từ Thục Hoa ngồi xếp bằng ở bên giường lên tiếng trước: "Ninh Ninh, tớ sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu."

Vừa nói, vừa ngượng ngùng xoa xoa cái ống quần: "Nếu có yêu cầu hỗ trợ, tớ hy vọng cậu có thể cùng tớ nói."

Tư Ninh Ninh gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tống Tiểu Vân.

Mặc dù sự việc này khiến Tư Ninh Ninh cảm thấy hơi khó chịu, cơ mà chẳng phải là trẻ con cứ không vui là tuyệt giao, bo xì các kiểu được.

Mọi người sống chung một nhà dưới, mỗi ngày phải gặp nhau hơn chục lần, nên Tư Ninh Ninh không muốn nháo quá cương.

Có thể nói được thì nói, dù không thể bỏ qua được, ít nhất lời đã nói rồi tự không thẹn với lương tâm, về sau đối mặt với nhau người xấu hổ cũng không phải là cô.

Tống Tiểu Vân dường như cũng đã biết đến điểm kiêng kị của Tư Ninh Ninh kiêng kỵ, ngoan ngoãn gật đầu như một con thỏ: "Tớ, tớ đã biết, nhưng mà Ninh Ninh, tớ không có ác ý ...."

Tống Tiểu Vân nắm lấy góc quần áo của Tư Ninh Ninh, nhấn mạnh lần nữa: "Tóm lại, sau này tớ sẽ chú ý, hy vọng cậu không vì chuyện này mà giận tớ."

“Ừ.” Tư Ninh Ninh cười: “Không bao lâu nữa sẽ bắt đầu công việc, các cậu nên nghỉ ngơi một chút đi.

Bạn bè có thể làm, sau sự cố này, về sau bạn bè đạt được đến mức độ nào, phải xem biểu hiện của Tống Tiểu Vân.

Hành vi của Tống Tiểu Vân khiến Tư Ninh Ninh liên tưởng đến một số thứ.

Nghĩ lại những cuốn tiểu thuyết tình cảm thanh xuân mà cô đã đọc trước khi xuyên đến đây, nhân vật nữ chính tính cách đa số là cái dạng này.

Thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng, vẻ ngoài trong sáng ngây thơ, người không tính là nhiều thông minh, mơ mơ mang mang được gọi là đáng yêu. Còn có một đặc điểm đặc trưng chính là hảo tâm làm chuyện xấu, hoặc là làm chuyện khiến người ta khó chịu ....

Tư Ninh Ninh lắc đầu, cắt ngang suy nghĩ hỗn độn.

Suy cho cùng, những mối tình lãng mạn đó đều là những ấn phẩm mà cô đã đọc khi mới mười sáu, mười bảy tuổi. Tâm trạng và trải nghiệm của cô lúc đó khác với lúc này. Nếu bây giờ nhìn lại chi tiết trong đó, cô có thể nắm được một số điểm độc đáo để phân tích.

Giống như nam chính là chủ tịch một công ty tập đoàn lớn, có năng lực cao, vị hôn thê xinh đẹp bãi ra trước mặt nam chủ không yêu, ngược một cô gái thanh thuần mơ mơ màng màng có thể chiếu thẳng đũng quần nam chủ, rồi tiếp theo 1001 kế hoạch đưa nữ chủ về làm thư ký riêng.

Có lẽ khi tình yêu thực sự đến thì không ai có thể ngăn cản được, dù sao Tư Ninh Ninh không phải là đương sự, cô chẳng thể nào hiểu được.

Nếu Tống Tiểu Vân cũng có tính cách mơ hồ như vậy, chỉ cần không có ý hại người là được cô có thể tiếp thu.

Rốt cuộc, mỗi một người trưởng thành không giống nhau. Giống như cô vậy lúc trước còn thích mấy cái ấn phẩm tình yêu vớ vẩn đó, lúc đó cảm thấy hay cực, hiện tại không phải cũng đã có cái nhìn khác rồi sao?

Tống Tiểu Vân cũng vậy, có lẽ thời niên thiếu mơ hồ một hai năm, chẳng lẽ còn mê muội mãi sao?

Tư Ninh Ninh lắc đầu và cầm tấm vải làm nguyệt sự của Tưởng Nguyệt ra khỏi phòng.

Ngâm vải trong nước phèn chua khoảng 3, 5 phút, vớt ra nhìn lại thì thấy màu của cây nhuộm bằng cách này hơi nhạt hơn, cơ mà nhìn rất là tinh xảo, rất đẹp.

“Thật đẹp, cậu thật là giỏi!" Tưởng Nguyệt không chút bủn xỉn mà tán thưởng.

“Cái này cũng không phải tớ nghĩ ra." Tư Ninh Ninh cười và lắc đầu, “Để mà nói, lá cây hoặc là dây leo nhuộm không thành vấn đềm cánh hoa kỳ thật cũng có thể làm tương tự, chính là chúng ta không hiểu nhiều lắm, trên tay tài liệu không đủ, dùng cánh hoa nhuộm ra màu nhưng không biết cách để bảo tồn."

Tưởng Nguyệt lại gật gật đầu, cẩn thận lắng nghe: "Cậu còn bao nhiêu phèn chua? Có thời gian tớ lấy quần áo cũ thử xem, cậu chia cho tớ một chút được không?"

"Có mấy cái, để trên bàn bên cạnh giường của tớ, cậu tự mình lấy đi, nhớ kỹ lấy xong bọc kỹ lại, không để nó rò rỉ ra ngoài."

“Hắc hắc, đừng lo lắng, tớ sẽ quấn lại chắc chắn!” Tưởng Nguyệt cười hì hì, cùng Tư Ninh Ninh vắt khô vải thu thập một chút liền đi theo những người khác ra cưa.

Tư Ninh Ninh đem vải của Mạc Bắc đặt trên bàn lớn trong phòng chính, cắt theo kích thước, vải phơi ở cửa đã gần khô.

Đem vải của Tưởng Nguyệt vào phòng, thấy vẫn còn quá sớm để đến chuồng heo. Tư Ninh Ninh mang quần áo cùng vải của mình và Mạc Bắc vào không gian.

Vì có máy may đương nhiên phải dùng đến, dù sao khâu tay là không thể, cô căn bản không biết làm, cũng không biết may tay sẽ thành cái dạng gì nữa.

Đều là làm quần áo, áo ngắn và áo sơ mi có rất nhiều điểm chung. Sáng sớm Tư Ninh Ninh đã tự hỏi qua, vào không gian lấy ra một cái áo sơ mi nam cẩn thận lật xem một hồi, sờ soạng vẽ ra hư hai trang giấy, đảo ba trang, Tư Ninh Ninh thành công vẽ ra bảng vẽ.

Phút cuối cầm quyển sổ vẽ chi tiết quần áo trên đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy suy nghĩ của mình rõ ràng hơn.

Cô chuyển quyển sổ dựng vào tường, nhặt vải ra khởi động máy may, máy may chuyển động, thỉnh thoảng cô còn nghiêng đầu xem một cái.

Quần áo may bằng tay và quần áo may bằng máy vẫn có thể phân biệt ra được, đặc biệt là các mũi khâu, đặc biệt là khóa biên, thủ công khâu vá thông thường là đường may thẳng tắp, mà máy may dẫm ra là hình dạng chữ M.

Để tránh những rắc rối không đáng có, Tư Ninh Ninh đã không khóa biên áo sơ mi, dùng máy may chuyển mặt đạp từ đầu đến cuối.

Một loạt thao tác lanh lẹ, hai kiện áo sơ mi may ra thành công, lúc cắt mắt để cài cúc, cô mới phát hiện không có cúc áo.

Không có cúc áo, Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác là cất áo đi trước, để nói với Mạc Bắc một tiếng, để cậu ấy nào lên thị trấn thì mua về.

Nhưng giữa chừng, nghĩ đến điều gì đó, Tư Ninh Ninh lại giũ quần áo ra, đem vào phòng tắm giơ giơ xem trong giương, không có bất kỳ vấn đề xoắn hay lệch, nhẹ nhàng thở ra, bỏ áo sơ mi sang một bên bắt đầu xuống tay may áo thun cho mình.

Đã có kinh nghiệm may áo sơ mi rồi, tới quần áo của mình, Tư Ninh Ninh thao tác càng thêm thuận buồm xuôi gió, nữa tiếng là hoàn thành, một chiếc áo trên ngực còn có một vòng lá cỏ, một chiếc áo cổ tay áo có hình hai cái lá, trước ngực là hình lá sen.

Tư Ninh Ninh mặc vào, xoay người trước gương lắc lắc, tổng thể hiệu quả không tệ. Hôm nay bận quần áo trong tối mày mà ở phía trước không nhìn ra được, mặt sau mờ hồ có thể thấy đôi chút, áo thun rộng thùng thình, đổi lại nội y màu sắc nhã nhặn không căng quá sẽ không có có vấn đề gì.

Nghĩ nghĩ trực tiếp hành động.

Cởi quần áo tìm nội y hồng nhạt, mặc áo vào, xác thật là nhìn không ra, Tư Ninh Ninh đối với hai kiện áo bản thân tự may càng thêm vừa lòng."

"Ai gu, trong không gian quần áo biết bao nhiêu, thế mà thích hợp mặc ra bên ngoài chẳng được bao nhiêu .... Về sau 80% quần áo dựa vào chính mình rồi."

Thở dài cảm khái một tiếng, mặc lại bộ đồ trước khi vào không gian.

Không phải là không thể tự mình làm được, cô chỉ tiếc mấy cái áo lông vũ kia ....

Nghĩ về điều đó, tất cả các loại áo khoác đủ màu sắc, còn có mấy cái vải dệt xinh đẹp bay nhảy trong đầu ....

Vải dệt có thể bán cho người khác, lại không thích hợp tự mình mặc, còn về những cái áo lông vũ đầy màu sắc kia, về sau cân nhắc làm áo khoác, chắc là cũng có thể mặc đi.

Không chỉ áo khoác lông vũ, còn có áo khoác da độn nữa.

Thời gian chuyển mùa sắp đến rồi, vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không, khi thời tiết lạnh, không trở tay kịp.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh liếc nhìn thời gian, tính toán còn chốc lát phải đi làm, cô không vội lắm, gấp quần áo đặt ở trên bàn, Tư Ninh Ninh đi tới sân sau.

Cây súng trên bậc thang phơi đã khô từ lâu, Tư Ninh Ninh chà mạnh hai lần, có thể xoa ra một ít váng đen, không có dấu hiệu biến màu rõ ràng.

Tư Ninh Ninh cầm súng vào phòng làm việc, lắc đầu từ bên này sang bên kia, cuối cùng đào ra một miếng da từ chiếc ghế da, dựa theo kích cỡ làm một cái bọc đựng súng.

Nhét súng vào thử thử, không thể không nói, hiệu quá quá chân thật, Tư Ninh Ninh thực vừa lòng.

Đối nổi cái ghế bị thủng một lỗ cực lớn kia, Tư Ninh Ninh đã kê một chiếc gối lên, chiếc ghế vẫn còn sử dụng được.

Đừng trách cô thô bạo, trước mắt chất liệu da duy nhất có thể tìm được là nơi này, để mô phỏng hiệu ứng chân thật nhất, cô cảm thấy cần bất cứ giá nào để làm ra được, cái biện pháp gì cũng phải thử.

Bao súng và súng đặt trên bàn cà phê trong phòng khách, Tư Ninh Ninh lấy sữa chua đặt dưới đáy tủ lạnh ra, đi vào bếp, đổ sữa chua đông lạnh vào một cái bát thủy tinh lớn, nghiền nát, rửa một bắt nhỏ dâu tằm, thả vào sữa chua.

Bình Luận (0)
Comment