Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265: Kinh Doanh Nghề Phụ

Chương 265: Kinh Doanh Nghề Phụ Chương 265: Kinh Doanh Nghề Phụ

Editor: Hye Jin

Quá trình rửa dâu tằm hơi mạnh tay, dẫn đến quả dâu tằm bị dập, một ít chảy vào sữa chua, trông khá hấp dẫn.

Tư Ninh Ninh còn tự luyến, nếu không phải cái chén đựng quá đơn sơ, mang đi nói là đầu bếp Michelin làm còn có người tin nữa là.

Tự mình tiêu khiển nửa ngày, phút cuối Tư Ninh Ninh cảm thấy có điểm mất mát.

Cái gì đầu bếp Michelin chứ, đi ra ngoài nói cũng chẳng ai hiểu!

Tâm tình héo trong một giây, chỉ tới khi cái muỗng sữa chua cho vào trong miệng, cái loại cảm giác chua chua ngọt ngọt lạnh lạnh làm đầu lưỡi nổi tung, Tư Ninh Ninh lập tức bị kéo về.

"Này ... ăn thật ngon."

Chỉ là múc một muỗng lớn quá, lạnh làm tê cả đầu lưỡi.

Vừa ăn vừa kiểm tra không gian, gà ở sân sau mới trôi qua một ngày vẫn y như cũ, heo, hoa màu, cá tôm đều phát triển tốt, cả mộc tú cầu giâm cành kia cũng sống, Tư Ninh Ninh phỏng đoán trước đó không sai, đất đai trong không gian hẳn là có công năng giúp thực vật phát triển mạnh mẽ hơn.

Ăn xong một chén đồ ngọt, Tư Ninh Ninh căng người ra không gian, thuận tay lấy đống rơm còn lại trong chuồng gà thu vào không gian trước đó, dự bị buổi tối rút ra thời gian nhàn rỗi chế bao khuẩn nấm, lúc sau dọn dẹp một chút, đi vào trong đội, cũng khá là muộn rồi.

Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt qua mấy hôm, mấy hôm nay ban ngày Tư Ninh Ninh xử lý công việc đội sản xuất, buổi tối trong không gian làm bao khuẩn nấm bằng rơm.

Cách làm bao khuẩn nấm cũng rất đơn giản, đem rơm rạ cắt thành từng khúc dài 8, 9 cm, sau đó ngâm rơm đã cắt, cho vào xửng hấp để tiêu độc, bỏ vào xửng hấp để rút hết nước thừa xuống dưới, sau khi nóng lên nhiệt bay lên, bảo đảm rơm ẩm ướt.

Sau khi mọi thứ đã được xử lý ổn thỏa, cô bỏ rơm rạ vào túi thực phẩm trong nhà bếp, lấy cái bình nhỏ đựng sợi nấm gắp thả vào trong, buộc chặt đầu, để ở nơi râm mát.

Tư Ninh Ninh không làm nhiều bao khuẩn nấm lắm, tổng công 12 cái, 10 cái trong không gian, hai cái làm ở bên ngoài, là lúc thanh niên trí thức nhàn rỗi làm trước mặt mọi người, trong lúc đó đương nhiên không thiếu bị hỏi, rồi cô diễn giải cách làm bla.

Mặc dù có một số khác biệt trong quá trình tạo ra các gói nấm bên ngoài không gian và trong không gian, Tư Ninh Ninh âm thầm làm phép so sánh, tương đồng thời gian, hai bao khuẩn nấm phát triển đều vô cùng khả năng, cái này khiến Tư Ninh Ninh càng thêm có lòng tin thuyết phục Triệu Hoành Binh mở rộng gieo trồng nấm.

Vài ngày sau túi nấm đã có sợi nấm trắng bao phủ, nếu không tìm thấy cọc trồng khác thì khoét một lỗ bên hông túi nấm, để vào chỗ tối và thoáng mát, thỉnh thoảng phun một chút nước để giữ ẩm và nấm cũng có thể phát triển.

Bất quá số lượng nấm phát triển có hạn, trước mắt ở niên đại này, chế tác ra cái bao khuẩn nấm như vậy không đơn giản, muốn tận khả năng phát huy được công dụng càng lớn càng tốt.

Sau khi Tư Ninh Ninh hoàn thành công việc trong chuồng heo, trở về căn nhà thanh niên trí thức, vòng đến chỗ rừng cây nghe truyền đến một loạt tiếng vang, lại gần mới thấy là Triệu Hoành Binh mang theo một nhóm thanh niên trong đội thu dọn khu phòng đằng sau.

Cỏ dại và dây leo cao đến thắt lưng đã được dọn dẹp sạch sẽ, một số đồ dùng gỗ mục nát cũng đã ném ra một bên.

Ngay khi Tư Ninh Ninh nhìn thấy mấy cái gỗ mục kia mà hai mắt sáng ngời.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện Triệu Hoành Binh đang chỉ huy trong đám người, Tư Ninh Ninh chủ động lên tiếng: "Đội trưởng!"

Âm thanh lanh lảnh vang lên, không chỉ Triệu Hoành Binh quay đầu lại, mà những thanh niên đó cũng quay đầu, cười vui vẻ: "Là nữ thanh niên trí thức."

"Này, là thanh niên trí thức Tư!"

Đám thanh niên trai tráng thì thào nói chuyện với nhau, chốc lát giống như đột phá năng lực tiềm ẩn vậy, vừa rồi còn lười nhác chảy thây ra, làm việc chậm rì rì bây giờ hăng hái hơn mấy lần.

Hai người cùng nhau nâng thanh xà già lên, đột nhiên một người đẩy người kia ra, biến thành đại lực sĩ, bước chân uy vũ vác thanh xà đi, vừa vặn lắc lư trước mặt Triệu Hoành Binh.

Triệu Hoành Binh trong nháy mắt nhìn ra ý nghĩ của đám nhóc lông cánh còn chưa mọc đủ này, vỗ một cái chát vào cái tên đang khiêng cái xà nhà: "Hừ! Lắc lắc đi! Muốn đụng chết lão tử phải không?"

Biểu tình cậu thanh niên héo queo: "Chú, cháu không phải vậy."

Cậu thanh niên chỉ lo xin tha, hoàn toàn quên mất trên vai vác cái thanh xà ngang, hắn quay người lại xà ngang quét qua.

Nhìn thấy anh ta sắp đánh trúng Triệu Hoành Binh mấy, đừng nói Triệu Hoành Binh, ngay cả Tư Ninh Ninh đang bước gần đến đó cũng phải giật mình.

Triệu Hoành Binh không có thời gian để trốn, trong lòng thấy mình sắp bị đánh trúng rồi, bỗng nhiên một cánh tay thò ra, chặn cái thanh xà ngang lại.

Triệu Hoành Binh quay đầu lại: "A, A Lãng."

Tư Ninh Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi về phía trước: "Đồng chí Hoắc Lãng!"

Hoắc Lãng hướng Triệu Hoành Binh "ừm" một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Tư Ninh Ninh, cuối cùng nói với người thanh niên đang hoảng sợ kia dặn dò: "Vội đi thôi, lần sau chú ý."

“…… Ai, được, được!”

Người thanh niên mang cái xà nhà chạy, Triệu Hoành Binh lau trán mồ hôi lạnh, chửi rủa vài tiếng sau đó đưa mắt về phía Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, làm sao vậy? Cỏ còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, muỗi cũng nhiều, chúng ta đi ra bên ngoài nói."

“Không phải vấn đề quan trọng, chỉ cần nói vài lời thôi ạ, không làm chậm trễ công việc của đội trưởng. ” Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng rời đi, dùng ngón tay út chỉ vào mấy mảnh gỗ mục bên đường: "Chính là những cái gỗ mục này, đội trưởng tính toán xử lý thế nào? Nếu chỉ tính toán làm củi cháu thỉnh đội trưởng có thể cho cháu hai cái được không?"

Nói rồi, Tư Ninh Ninh ngượng ngùng cười cười.

"Cái này ..." Triệu Hoành Binh kêu một tiếng, vừa định nói, liền nghe thấy Hoắc Lãng lên tiếng trước: "Là để trồng nấm?"

“Vâng.” Tư Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu,

"Nấm? Cái gì nấm?" Triệu Hoành Binh nghe mà như lọt trong sương mù mà cảm thấy như nắm được điểm, ánh mắt đảo qua lại Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, ngón trỏ lắc lư đung đưa: "Hai người có phải đang giấu giếm chú cái gì đó không?"

Hoắc Lãng không nói chuyện, Tư Ninh Ninh lên tiếng trước: "Đảo không nghiêm trọng như vậy."

Đầu tiên Tư Ninh Ninh nói về lợi thế về môi trường địa lý của đội sản xuất ba, rồi mới đề cập đến việc trồng nấm thử nghiệm. Triệu Hoành Binh là người sắc bén, nghe là đã phát giác được chỗ tốt trong đó.

Đập mạnh tay một cái, Triệu Hoành Binh lập tức đưa ra quyết định: "Được, được chứ! Hai cái có đủ dùng hay không?"

Có thể làm nghề phụ đương nhiên tốt quá tốt, một khi thành công vậy ý nghĩa xã viên ngày lành lại thêm một bước nữa.

Lúc trước đội sản xuất ba cũng có kế hoạch kinh doanh nghề phụ, lúc ấy công xã có mấy lựa chọn, một là nuôi cá nuôi vịt, hai là nuôi cừu, hai loại này bất luận là loại nào, đội sản xuất ba đều không thích hợp.

Tuy gần sông nhưng vào mùa hè, trời mưa sẽ ngập cả một vùng rộng lớn, nuôi cá không thể nuôi được.

Còn vì nước sông chảy xiết nên vịt cũng không thể yên, còn chăn cừu thì đội sản xuất ba bị núi bao bọc, thảm cỏ chân chính đếm trên đầu ngón tay, cắt trở về nhiều lắm đủ cho hai cái đầu trâu ăn no bụng, nào dư là mà nuôi cừu?

Nếu thí nghiệm của Tư Ninh Ninh thành công thì đó sẽ là một thành tựu to lớn, nếu thất bại là chuyện một đống gỗ mục nát thôi, dù có thất bại thì cuối cùng đống gỗ mục nát cũng không ảnh hưởng gì đến việc đốt làm củi.

Với cả tầm mắt của người đọc sách đầu óc thông minh, Triệu Hoành Binh cảm thấy rằng vấn đề này rất có thể làm được.

Nhìn thấy có bảy tám gốc cây nằm ở ven đường, Triệu Hoành Binh vui vẻ nói: "Tất cả đều là cho cháu! A Lãng, cháu mang về chỗ thanh niên trí thức cho thanh niên trí thức Tư đi!"

Tạm thời bắt Hoắc Lãng làm tráng đinh, Triệu Hoành Binh cười haha: "Thanh niên trí thức Tư, nếu những thứ này còn chưa đủ, đến nói với chú, chú đi tìm nữa cho cháu!"

"Còn có còn có, nếu mà những chuyện khác cần có yêu cầu, cứ đi vào đội tìm chú nói .... Không riêng gì nấm, về sau có ý tưởng gì cũng vào đội tìm chú nói, thanh niên trí thức Tư, cháu ngàn vạn đừng có khách khí!"

Tư Ninh Ninh xoa xoa mặt cười gượng: "Hì hì ... Đội trưởng, trước đừng nóng nảy, nhìn xem chuyện này thế nào nữa."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa liếc nhìn Hoắc Lãng, cau mày nháy mắt một cái, cũng may người ta không ngốc hiểu ý của cô.

"Chú à, vậy cháu mang đồ về cho thanh niên trí thức Tư trước, trở về lại thu thập bên này."

Hoắc Lãng cất cái chân dài, trái phải gom hết đóng gỗ mục vác lên vai.

Thấy vậy , Triệu Hoành Binh cũng quên mất mình muốn nói gì vừa rồi nên xua tay nói: "Được rồi, cháu đi trước đi, ở đây có đủ người rồi, cháu không cần lo lắng. Trước đem mấy cái này đưa đến nhà thanh niên trí thức đã."

Hoắc Lãng gật đầu "ừm", nâng cằm lên bảo Tư Ninh Ninh đi phía trước, hai người lần lượt đi tới chỗ thanh niên trí thức.

Đi một vòng trong góc nhà cũ, con đường dần dần rộng hơn, hai người đi bên nhau, Tư Ninh Ninh cảm khái một câu: "Ở đây tương lai sẽ rất sinh động."

"À Hoắc Lãng, anh biết không? Mấy cái nấm lần trước, em đã lấy ra sợi nấm trồng ra không ít bao khuẩn nấm, hiện tại chỉ cần thử nghiệm bước cuối cùng .... Mấy cái gỗ mục này nhanh nhất ba chậm là 7 ngày nữa là có thể nhìn thấy nó thành công hay không."

Ba đến năm bảy ngày, chỉ cần nhiệt độ và độ ẩm thích hợp thì nấm mọc như thế nào, chính là cần vấn đề lớn nhỏ mà thôi.

Tư Ninh Ninh rất tự tin.

Bình Luận (0)
Comment