Editor: Hye Jin
Giọng nói trầm xuống hồi lâu vẫn không có hồi đáp, Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Hoắc Lãng, thắc mắc: "Sao anh không nói gì hết vậy?"
Hoắc Lãng liếc nhìn Tư Ninh Ninh với vẻ mặt "em biết mà", thu hồi ánh mắt hai giây, dừng chân đối diện với Tư Ninh Ninh: "Anh kỳ thật không phải rất bận."
“Hả?” Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, đầu đầy dấu hỏi: “Cái gì cơ?"
Hoắc Lãng nói tiếp: "Hai ngày trước em không đi tìm anh có phải là bởi vì đã tìm người khác đan sọt cho em rồi không?"
"Hả? Cái đó ..."
Tư Ninh Ninh không nói nên lời, phản ứng lại vì sao Hoắc Lãng hôm nay khác thường như thế.
Đó là lần anh ấy đến đưa cô nấm báo mưa, lúc đó Mạc Bắc đã làm một chiếc túi lưới bằng tre cho cô, trước đó Tư Ninh Ninh lo lắng nhờ Hoắc Lãng làm tủ gỗ nên không dám phiền, sợ ảnh hưởng việc cá nhân của anh ấy, cho nên tự mình làm chỉ là không thành công, sau đó mới bị Mạc Bắc tiếp nhận ....."
Trước khi đan túi lưới, Mạc Bắc còn giúp cô đan một cái sọt tre để bắt cá, sau khi tính toán kỹ càng, xác thật mấy ngày nay cô không đi tìm Hoắc Lãng.
Khi Tư Ninh Ninh rơi vào hồi ức, ngoài miệng ậm ừ không thể nói được lời nào, cũng đoạn ngắn ngủi thời gian, Hoắc Lãng ẩn ẩn cảm thấy lòng nặng trĩu.
Sau khi nhận ra mình đang ghen tuông như nhóc con. Hoắc Lãng mới nhận ra mình có điều gì đó không ổn.
Nhưng nghĩ lại, hắn và Tư Ninh Ninh bây giờ không là gì cả, nói đến ghen tuông thì thật sự không có tư cách.
Lo lắng rằng chuyện này sẽ gây rắc rối cho Tư Ninh Ninh, hoặc khiến Tư Ninh Ninh suy nghĩ, Hoắc Lãng nhìn sang chỗ khác, giọng nói khàn khàn và lựa chọn nhượng bộ: "Thật ra thì không có gì đâu, nếu có yêu cầu thì tùy thời có thể đến tìm anh."
“Nếu không tiện, em nhắn Hòa Cốc và Sớm Mầm cho anh." Vừa nói, đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng khẽ cười, ôn nhu mềm mại nhìn Tư Ninh Ninh.
Soái ca tuấn tú ôn nhu, Tư Ninh Ninh nếu là một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, hẳn là đã không chần chờ mà đắm chìm trong đó.
Đáng tiếc Tư Ninh Ninh không phải.
"Anh đừng dùng cái biểu tình này nhìn em, bằng không, em sẽ hiểu lầm anh không có ý tốt!"
Nụ cười của Hoắc Lãng nháy mắt vỡ ra.
Tư Ninh Ninh trợn mắt nhìn anh, nắm lấy dây thừng chỗ cái sọt, thu hồi tầm mắt đi về phía trước, nói thật: "Anh ngày thường rất nhiều việc, còn phải bận việc của đội sản xuất. Còn phải đi vào huyện làm việc vặt, gần nhất còn đi đến đại đội duy trì trật tự."
Trước đó Hoắc Lãng đã từng nói, nông nhành huyện sẽ an bài gánh hát, chiếu phim ở các công xã, đi vòng các đại đội, chiếu phim điện ảnh buổi tối mới chiếu, chắc chắn người ở đội sản xuất đều sẽ đi, nhiều người dễ dàng phát sinh sai lầm, Hoắc Lãng cần mang người đi giữ gì trật tự.
Tư Ninh Ninh vốn tưởng rằng Hoắc Lãng chỉ cần phụ trách ở đại đội Cát Lĩnh bên này, thế mà thông qua Hòa Cốc và Sớm Mầm, cô biết được phạm vi phụ trách của Hoắc Lãng kỳ thực rất rộng, không riêng gì đại đội Cát Lĩnh, còn có đại đội Chu Cương, còn có đội sản xuất 7 công xã Hồng Kỳ cách đây không xa.
Nếu Hoắc Lãng giống như những người khác, chỉ làm nông Tư Ninh Ninh mặt dày tìm tới cửa nhờ vả, đến lúc đó từ chỗ khác đem nhân tình trả lại là được, sự thật là Hoắc Lãng thực sự rất bận.
Cô không mặt dày đến nỗi như vậy, cô ngượng thật sự.
"Em vốn dĩ muốn tự mình làm, cơ mà vụng về không làm được, Mạc Bắc đề nghị hỗ trợ nên em quyết định đồng ý."
Tư Ninh Ninh thở dài, cô biết nhiều thứ, trong lòng bởi vì đan sọt không được vấp phải trắc trở này mà cảm thấy buồn bực."
Hoắc Lãng nhìn thấy Tư Ninh Ninh nhướng mày, mặt mày khó chịu nhăn lại, trong lòng biết vừa rồi mình suy nghĩ quá nhiều, trong lòng phiền muộn chuyển biến tốt đẹp.
Hoắc Lãng hơi nhướng mày, suy ra được sự khó chịu trong lời nói của Tư Ninh Ninh, đoán là đã xảy ra chuyện, thả nhẹ thanh âm: "Bị thương đến tay?"
Tư Ninh Ninh dỗi bĩu môi, không cam lòng gật gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, cô quay đầu nhìn Hoắc Lãng, đứng thẳng lưng tự mình biện giải: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em làm, nên thất bại cũng là chuyện bình thường, đúng không? Cho nên chuyện này cũng đâu phải là chuyện gì buồn cười, đúng không?"
Tư Ninh Ninh dường như đang nói với chính mình, kỳ thật trong lòng đã có kết luận rồi.
Điều này là bình thường, những người mới bắt đầu có thể mắc sai lầm, càng đừng nó cô chính mình sờ soạng.
Tư Ninh Ninh thầm nghĩ mấy ngày nay, thẳng giờ khắc này mới chân chính thoát ra 4 chữ "chân tay vụng về", buồn bực lui tán, dần dần hiện lên ý cười.
Nhưng Hoắc Lãng khẽ cau mày khi nghe nói cô gái đúng là bị thương đến tay.
Không trả lời câu hỏi của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng nghiêm nghị dặn dò: "Lần sau không được tự mình làm, để anh làm."
Tư Ninh Ninh không nói lời nào, Hoắc Lãng dừng lại bước chân, giọng nói luôn trầm thấp đột nhiên cao giọng: "Em có nghe thấy không?"
“Ai nha, đã biết đã biết! ” Tư Ninh Ninh toán trách ủ rũ lầm bầm: "Liền chưa thấy người nào, hung dữ bắt người khác sai sử mình."
“Cái gì?” Cô gái nhỏ lẩm bẩm quá nhỏ khiến Hoắc Lãng không thể nghe rõ.
“Không có việc gì, không có việc gì." Tư Ninh Ninh lập tức nở nụ cười, biểu tình nghịch ngợm nịnh nọt: "Em nói là anh là người tốt, về sau có chuyện gì đều sẽ tìm anh!"
Hoắc Lãng khẽ nhướng mày đắc ý, nhẹ "ừm" một tiếng.
"Cơ mà sao đột nhiên anh nhắc tới chuyện này, không phải là ghen chứ?"
"........." Yết hầu Hoắc Lãng cuộn lên lăn xuống, đột nhiên ngôn từ nghèo.
Tư Ninh Ninh hơi hơi cúi người về phía trước chắp tay sau lưng , quay đầu nhìn Hoắc Lãng: "Không thể nào không thể nào? Thật sự bị em đoán đúng sao?"
Hoắc Lãng tránh nói , chuyển đề tài trầm giọng khàn khàn chuyển chủ đề: "Lương viện sĩ nói rằng thỏ lớn nhanh. Trong khoảng thời gian này, đám thỏ hẳn là lớn lên không ít đúng không? Qua hai ngày tới anh đan lồng mới đưa lại đây."
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến cửa nhà thanh niên trí thức rồi, Hoắc Lãng ném hai cái cọc gỗ mục ở bên bậc thang, hai tay cọ cọ trán: "Còn có mấy cái, anh đi dọn lại đây."
Giọng nói rơi xuống, người đã bước đi như bay.
Tư Ninh Ninh nhón chân lên cười: "Em lại không phải là hổ ăn thịt anh, anh chạy cái gì? Coi chừng bị vấp ngã!"
Bước chân của Hoắc Lãng không dừng lại, ngược lại còn có xu hướng tăng tốc độ.
Tư Ninh Ninh lắc đầu, mỉm cười, nụ cười trầm xuống.
Tư Ninh Ninh đối với Hoắc Lãng là có hảo cảm, và tất nhiên, cô cũng có thể cảm nhận Hoắc Lãng đối với cô đặc biệt.
Chính là nói như thế nào đâu?
Hmm ...
Hiện trạng nói mối quan hệ hai người là yêu nhau, làm đối tượng với nhau thì cũng không tính là, cơ mà là bạn bè thì so với bạn bè bình thường thì cao hơn một tầng, hơi giống giai đoạn thử thách trước khi yêu ...
Tư Ninh Ninh cũng từng nghĩ đến, nếu thật sự yêu đương, Hoắc Lãng là sự lựa chọn đầu tiên, những lo lắng và quan tâm Hoắc Lãng lơ đãng lộ ra kia là không cần thiết, bởi vì nó không có khả năng xảy ra.
Tư Ninh Ninh không phải là người ậm ờ, ngược lại, bởi vì tình cảm đạm bạc lúc nhỏ, cho nên cô hiểu được duy trì một mối quan hệ khó khăn như thế nào, có thể được yêu là may mắn đến cỡ nào, hạnh phúc đến cỡ nào, cho nên ở phương diện tình cảm, cô sẽ nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai.
Vì vậy, dù có duyên với nhau hay không, cô ấy cũng sẽ không ái muội mập mờ với nhiều người.
Ngay cả với các cô gái, Tư Ninh Ninh luôn rất nghiêm khắc với bản thân trong cách ứng xử với mọi người, khi nhận ra vấn đề cô sẽ đề điểm, tỏ rõ quan điểm, đưa ra suy nghĩ sáng suốt cho những ai bị mắc kẹt trong quẫn cảnh, nhiều thêm một phần ý nghĩ, nhiều thêm một sự lựa chọn, chứ cô không nhúng tay quá mức vào.
Có lẽ chính sự tự chủ và tỉnh táo thái quá này khiến cô thoạt nhìn tốt hơn người khác, đồng thời lại làm mọi người sinh ra cảm giác xa cách khó lý giải được.
Những lời này, Tư Ninh Ninh chính mình trong lòng rõ ràng, sẽ không nói cho Hoắc Lãng nghe.
Hai người bọn họ hiện tại đang trong giai đoạn động tâm, còn chưa đến thời điểm chân chính thể hiện tâm ý, hơn nữa vội vàng quá cô không thích, cũng không phải tác phong của cô.
Thu hồi ánh mắt, trời quá nóng .Tư Ninh Ninh trên trán đổ mồ hôi, tóc mái mềm mại ướt đẫm mồ hôi, dính vào da trên trán, hoặc dính thành một dải nhỏ, có chút khó chịu.
Đặt lòng bàn tay lên trán, lau mồ hôi, buông đồ xuống, vào nhà lấy chậu rửa mặt, bên trong còn một đôi bao tay lao động.
Cô ra giếng đánh một chậu nước để tản nhiệt, Tư Ninh Ninh đeo găng tay vào bắt đầu bận việc.
Cọc gỗ lật từ góc nhà cũ trước đây nằm thành đống cỏ dại, hoặc vùi lấp bằng gạch không nung, thân bị mục nát rất nặng, mơ hồ còn bị mối mọt ăn.
Khi Tư Ninh Ninh di chuyển, rất nhiều thứ có màu nâu sẫm và vụn mịn như phân sâu rơi xuống, nhưng thực tế, đó không phải toàn bộ là phân sâu, mà là nhiều tàn dư gỗ bị phân hủy và lên men tự nhiên. Nhìn có chút bẩn cô đúng là mâu thuẫn ghét bỏ, thế nhưng trong lòng cô biết, mấy cái cọc gỗ mục này dinh dưỡng nhiều, thích hợp để nấm sinh trưởng.
Tư Ninh Ninh di chuyển chiếc cọc gỗ xuống giếng và đặt nó phía trên rãnh thoát nước, cô lấy một ít nước từ chậu rửa mặt đổ lên chiếc cọc gỗ.
Mặt giếng có thể giữ mát từ sáng đến tối, độ ẩm khu vực xung quanh tương đối cao, mùa hè nắng nóng và nước bốc hơi nhanh còn khu vực giếng so với những nơi khác tốt hơn nhiều, hơn nữa là bên ngoài thông gió linh tinh cũng được đảm bảo.
Tư Ninh Ninh cảm thấy nơi đây đúng là phong thủy cực tốt để trồng nấm thử nghiệm.
Sau khi sắp đặt hai khúc gỗ rốt rồi, Tư Ninh Ninh quay trở lại nhà để lấy túi nấm thì Hoắc Lãng mang theo hai cái gỗ mục lại đây.
Thấy nơi đặt cọc không có gì, Hoắc Lãng hỏi: "Đặt ở đâu?"
“Bên cạnh giếng!”