Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Thất Bại Là Mẹ Thành Công ~~

Chương 267: Thất Bại Là Mẹ Thành Công ~~ Chương 267: Thất Bại Là Mẹ Thành Công ~~

Editor: Hye Jin

Hai người lần lượt đến giếng , Hoắc Lãng đặt nốt số cọc còn lại theo sự sắp xếp của Tư Ninh Ninh, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tư Ninh Ninh dùng dao chẻ củi chặt đôi thanh gỗ, đem rơm rạ nhét vào khe hở, Hoắc Lãng ngồi xổm nhìn hồi lâu mới hỏi: "Kia cái đám trắng trắng như nấm mốc kia, có thể mọc ra nấm?"

Tư Ninh Ninh mở mắt, nghiêm túc trả lời: "Tại sao không? Mốc là khuẩn, mà nấm cũng là khuẩn. Mặc dù nấm mốc không thể ăn được, nhưng nhìn từ góc độ khác, chúng đều có những yêu cầu tương tự đối với môi trường sinh trưởng."

Nó phát triển tốt hơn ở những nơi ẩm ướt, râm mát.

Hoắc Lãng xoa xoa đầu: "Cái này anh không hiểu. Ngoài cọc gỗ ra em còn cần gì nữa? Anh sẽ lo liệu mọi thứ cho em."

"Không có, em đã nhét khuẩn nấm vào đó, bây giờ chỉ có đợi thôi ..."

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một lúc: "Em còn dư lại một bao khuẩn nấm, anh có muốn mang hai cái trở về? Không nhất định trồng ở trên cây nấm như này, anh có thể tìm nơi râm mắt, đào một vài rãnh cạn, rắc rơm rạ có khuẩn nấm lên trên rồi dùng lá tre ẩm trộn với đất để rải một lớp mỏng lên trên bề mặt là được."

Sợ Hoắc Lãng không hiểu, Tư Ninh Ninh giải thích thêm một câu: "Em thí nghiệm trên cọc gỗ để quan sát rõ hơn sự phát triển của nấm."

Hoắc Lãng gật đầu: "Được."

"Vậy thì anh giúp em đem cọc dỗ dọn về tới, em chuẩn bị bao khuẩn nấm, chốc lát anh dọn xong mang về."

"Ừm!"

Nói xong, Hoắc Lãng đứng dậy, cùng Tư Ninh Ninh đi tới chỗ mở cổng tiễn người, ngữ điệu dịu dàng cười cười: "Anh trước kia từng lo lắng rằng Hòa Cốc và Sớm Mầm sẽ sinh lười biếng, chờ bao khuẩn mang về, anh dạy hai đứa nhỏ, để bọn nhỏ tự mình xử lý."

“Chủ ý này của em rất tốt."

Tư Ninh Ninh dường như được khen ngợi, lắc cổ đắc ý: "Khi nấm được trồng thành công, hai đứa nhỏ sẽ cảm nhận được niềm vui khi công sức bỏ ra có thu hoạch sinh ra cảm giác thành tựu về sau gặp gỡ sự tình phát sinh, phản ứng đầu tiên là nỗ lực làm thử chứ không phải là né tránh rút lui. Nếu thất bại cũng không được quát lớn, phải cổ vũ, dẫn đường ...."

Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Nói cho bọn họ biết thất bại là mẹ của thành công? Nơi nào có thất bại, sẽ có thành công?"

"Chính là ý tứ này, tóm lại kiên nhẫn chút, trẻ con tuổi ở độ tuổi này rất dễ bị tổn thương nếu bị chỉ trích. Đừng đè nén sự nhiệt tình của chúng."

Hoắc Lãng gật đầu, Triệu Hoành Binh nói với hắn Tư Ninh Ninh tương lai là giáo viên của bọn trẻ.

Hoắc Lãng liền nghĩ, Tư Ninh Ninh phải có lý do của cô ấy khi nói điều này, hơn nữa về phương diện dạy dỗ trẻ em cũng nên có cách dạy riêng của cô ấy, cho nên dù hắn không đồng ý, Hoắc Lãng cũng sẵn sàng hợp tác: "Anh hiểu rồi, bên ngoài nắng lớn, em vào nhà đi, chốc lát mang bao khuẩn để trước cửa, anh vội xong tự mình đi lấy."

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh gật đầu, nhưng sau khi Hoắc Lãng rời đi, cô cũng không nhàn rỗi.

Cố lấy ra ba túi nấm, hai trong số đó được đặt dưới bóng râm trên bậc thềm, và cái còn lại, Tư Ninh Ninh mang theo chiếc cuốc bị hỏng của thanh niên trí thức, tìm một nơi để trồng theo cách nói với Hoắc Lãng vừa rồi, ở gần xích đu rối đi vào rừng tre, vội xong tưới nước thì bao khuẩn ở bậc thang đã không còn thấy.

Hẳn là Hoắc Lãng cầm đi.

Tư Ninh Ninh lau mồ hôi trên trán, giũ đất vỡ trên cuốc, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước thì đám người Tưởng Nguyệt đã quay lại.

“Cậu sao mồ hôi đầy đầu, làm cái gì đấy?”

“Tớ Không làm gì cả, mấy hôm trước làm bao khuẩn nấm, cho nên hôm nay trồn ra ngoài ... Đúng rồi, bên cạnh giếng có mấy cái cọc gỗ trồng khuẩn nấm, các cậu chú ý một chút, rửa chén giặt giũ đừng đổ nước vào đó nhé!"

“Hiểu rồi.” Tưởng Nguyệt đem lồng thỏ đi ra ngoài, ngồi xổm ở bên ngoài một hồi cho thỏ ăn, cao giọng quát: "À Ninh Ninh, cậu biết viện sĩ sao?"

“Hả?” Tư Ninh Ninh đang uống nước dừng động tác lại, trong đồng nghĩ đến Lương viện sĩ: "Biết, làm sao vây?"

"Tớ phát hiện cậu giống mấy viện sĩ của Học viện Khoa học Nông nghiệp. Gia súc có thể nuôi, đồ ăn nấm cũng có thể trồng ra được .... Nói thật đi, cậu có phải là tính toán thi vào khoa nông nghiệp?"

"Nào có, có thể vào được Học viện Khoa học Nông nghiệp đều là những tiền bối xuất sắc, tớ không thể được."

Tư Ninh Ninh nằm bò trên bàn.

Tưởng Nguyệt không chịu, tiếp tục phản bác: "Cậu tại sao không làm được, tớ cảm thấy cậu làm được, phải có tự tin.

Tư Ninh Ninh uể oải cười, không nói gì.

Sau bữa trưa, Mạc Bắc mang theo một hộp cúc áo nhỏ và một ít sách.

"Này đường may thật tốt, không giống là tay mới chút nào?"

"Tốn không ít thời gian đâu, ngày thường ở chuồng heo bên kia không có gì làm thì làm, nếu là không làm thì thật làm hư đồ vật rồi."

Tưởng Nguyệt không đồng tình: "Tay nghề này khó mà nói được, ngộ tính cao làm ra thế nào đều thấy tốt hơn người ngộ tính kém .... Giống tớ ban đầu cùng mẹ học làm quần áo, không thiếu bị mắng, mẹ tớ mắng đến mất mắt, bảo tớ tay còn không bằng chân của người ta nữa."

“Phốc ——”

Những gì Tưởng Nguyệt nói rất thú vị, không nhịn nổi cười cười.

"Có gì đáng cười ai mà không có chút chuyện quẩn bách hồi thơ ấu đâu?"

"Đúng, cậu nói đúng."

Tưởng Nguyệt vươn cổ nhìn Tư Ninh Ninh đang bận rộn, trong lúc đó bọn họ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, dư quang thấy Mạc Bắc vẫn chưa rời đi, Mạc Bắc đang cầm một cuốn sách trong tay, do ảnh hưởng từ Tư Ninh Ninh, cô cảm thấy sách chắc là có thể học được cái gì đó, điểm này không thể nghi ngờ, vì thế thay đổi phương hướng hỏi Mạc Bắc: "Mạc Bắc, nhà cậu gửi sách gì cho cậu đấy? Cậu có thể cho tớ mượn xem được không?"

Tưởng Nguyệt đã giải quyết tình thế khó xử của Mạc Bắc.

Mạc Bắc chỉ muốn hỏi Tư Ninh Ninh có muốn đọc chung không, nhưng sau khi Tư Ninh Ninh lấy cúc áo, người đã ngồi ngay vào bàn bắt đầu may vá rồi.

Mạc Bắc do dự hồi lâu, không biết nên cắt ngang nhập vào chủ đề như thế nào.

Nghe thấy câu hỏi của Tưởng Nguyệt, Mạc Bắc liếc nhìn Tư Ninh Ninh, dựng thẳng sống lưng nghiêm mặt: "Có mười vạn vấn đề, Vật Lý, Địa Chất, còn có sổ tay nghi thức đàm phán quốc tế và từ điển song ngữ Nga - Trung. Từ điển ở bên kia, tớ không mang lại đây."

Mạc Bắc nói, tay đẩy cuốn sách trên bàn cho Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh xem.

Khoảng thời gian này không phải thời gian bận rộn, có thể dành thời gian đọc sách, Tư Ninh Ninh cũng không quan tâm lắm, chợt nhớ tới lời Triệu Hoành Binh bảo cô tự mình biên soạn sách giáo khoa, động tác may cúc áo bất giác ngừng lại.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc hỏi : "Tớ có thể đọc mấy cuốn sách này không?"

“Tất nhiên.”

Tư Ninh Ninh không chậm trễ, Tưởng Nguyệt cầm lấy cuốn đầu tiên, còn cô thì cầm quyển thứ hai, cuốn sách in ba đứa nhỏ cầm sách, sau lưng là cờ đỏ in đậm: "Mười vạn vấn đề."

Hồi tiểu học cô từng xem một quyển sách ngoại khóa, cô nghĩ muốn viết sách giáo khoa có thể từ "Mười vạn vấn đề" có thể có được linh cảm gì đó, hoặc là thu hoạch được một số nội dung để giảng dạy. Nghĩ cũng đẹp lắm cho đến khi vạch mục lục ra hai mắt phải trợn to.

Xem những gì được viết trên đó đây?

1. Tại sao khẩu súng máy hạng nhẹ cần hai người vận hành ...

2. Tại sao súng máy hạng nặng lại có nòng dự phòng ...

3. Tại sao đường đạn lại cong ...

...

46. Tại sao một số viên đạn có màu khác nhau ...

Từ việc nuôi cây con và gieo hạt, xây nhà bằng gạch đến giải phẩu, súng ống, xe tăng cái gì cũng có ở bên trong.

Tư Ninh Ninh đã phải trộm xấu hổ một thời gian. Đây mới là một ấn phẩm đọc khai sáng dành cho thanh thiếu niên. Ngẫm lại mà xem cái "Mười vạn vì sao" cô từng đọc viết cái gì?

Tại sao chó thè lưỡi vào mùa hè?

Tại sao chim bồ câu không bị lạc đường.

Tại sao gà mổ đất đá.

...

Cuốn sách cô đọc nhiều nhất được gọi là phổ cập khoa học dành cho trẻ em.

Ngẫm lại cũng là, thời đại bất đồng, cho nên phạm vi tuyên truyền cũng khác nhau.

Sợ hỏa lực thiếu, thời đại này cái gì cũng thiếu, cho nên cái gì biết cũng muốn dạy lại cho thế hệ sau.

Nội dung sách có vẻ rất phức tạp, Tư Ninh Ninh lật qua cũng đại khái vấn đề, mỗi cái tri thức đều phân tích rất hợp lý chẳng qua là cách nói có phần khoa trương, có những thứ có chút tối nghĩa, muốn đọc hiểu thì phải từ từ, tĩnh tâm.

Tư Ninh Ninh trong lòng có một ý tưởng, cô ngước mắt lên hỏi Mạc Bắc: "Tớ muốn mượn cuốn sách này đọc vài ngày, được không? Nếu muốn dùng, cậu có thể lấy bất cứ lúc nào. "

Một phần nội dung trong cuốn sách này có thể được sử dụng như một ví dụ tham khảo để viết tài liệu giảng dạy, sau khi chọn dùng lấy thêm ví dụ dễ hiểu là được.

Mạc Bắc đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu: "Cậu chậm rãi xem, tớ xem những cái khác trước."

Vừa tính nói cảm ơn thì Tưởng Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, hai tay cầm một cuốn sách tiến đến gần Mạc Bắc: "Vậy thì Mạc Bắc, tớ muốn mượn cuốn sách này, "Cách nuôi gia súc vừa mập vừa khỏe". Cậu nếu không có hứng thú liền cho tớ mượn xem trước được không? Tớ xem xong sẽ trả lại cho cậu, tuyệt đối không làm hư đâu."

Mạc Bắc sững sờ một chút, ánh mắt nhìn về phía bìa sách trong tay Tưởng Nguyệt, trên đó vẽ vẽ mấy con bò, con trâu, khóe miệng run run: "Không nóng nảy, cậu, cậu chậm rãi xem đi."

Hắn rõ ràng là lấy quyển sách này ra, tại sao lại trộn vào rồi?

Dư quang liếc nhìn Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh chỉ là nhìn Tưởng Nguyệt cười nhẹ, cũng không có biểu hiện gì khác lạ, Mạc Bắc dần dần thở phào nhẹ nhõm: "Vậy các cậu vội đi, có yêu cầu gì thì kêu tớ."

"Được nha!"

Bình Luận (0)
Comment