Editor: Hye Jin
Sau khi tạm biệt nữ thanh niên trí thức, Mạc Bắc quay lại nhà nam thanh niên trí thức cùng đống sách còn lại, Lý Lăng Nguyên nằm trên giường giang tay giang chân ngủ, còn Tống Thư Hãn thì ngồi bên giường cầm cuốn từ điển song ngữ Nga - Trung mượn từ chỗ hắn, xem đến ngon lành.
Khi Mạc Bắc vào phòng, Tống Thư Hãn nhìn lên, trên môi nở nụ cười: "Cậu về rồi à?"
Mạc Bắc "ừm" một tiếng, Tống Thư Hãn lại cúi đầu đọc.
Mạc Bắc ngồi nghiêng bên cạnh giường, mở gói hàng gửi từ nhà ra và phân loại một phen, thấy bên trong có một cuốn sách khác "Cách nuôi gia súc vừa mập vừa khỏe".
Điều khác biệt là cuốn sách này phía dưới còn có một cái dấu ngoặc ghi quyển 2.
Mạc Bắc chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đặt quyển thứ hai bên cạnh giường của Lý Lăng Nguyên, Mạc Bắc nói với Tống Thư Hãn: "Hắn cùng thanh niên trí thức Tưởng quen thuộc, đới hắn tỉnh thì cậu bảo hắn nhớ đem sách này đưa sang cho cậu ấy."
Tống Thư Hãn "ồ", hỏi ngược lại: "Cậu như thế nào không tự mình đi?"
Mạc Bắc cởi hai cúc áo sơ mi, đặt vài quyển sách lên gối đầu giường, uể oải lên giường nằm xuống trước khi phun ra một chữ: "Lười."
Tống Thư Hãn được, lúc sau rũ đầu đọc sách.
Vào cuối mùa hè, thời tiết vẫn còn khô nóng, gió hơi ấm lay động kéo theo hương hoa không rõ làm cho cửa sổ gỗ đung đưa "kẽo kẹt kẽo kẹt". Trong nhà nam thanh niên không ngừng vang lên tiếng lật trang sách, trong khi bên kia, trong nhà của nữ thanh niên trí thức, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tán gẫu.
Khoảng thời gian êm đềm trôi qua nhanh chóng, nửa tháng sau, “lớp học xóa mù chữ” ở góc nhà đã được xây dựng xong phân nữa, mà một ứng viên cho chức vụ giáo viên khác cũng đã được xác nhận.
Tư Ninh Ninh cho rằng, vì "công bằng", Triệu Hoành Binh sẽ chọn một người trong số nam nữ thanh nữ trí thức lựa chọn một người, lại không ngờ cuối cùng Triệu Hoành Binh lại chọn hai cô gái, một là cô một là Tưởng Nguyệt.
Tuy nhiên, khi mà giáo viên được chọn, trừ bỏ điều động danh ngạch nội bộ Tư Ninh Ninh, Triệu Hoành Binh đã triệu tập tất cả những thanh niên trí thức, ngoại trừ Tư Ninh Ninh, nghe nói là khảo hạch, còn mà khảo hạch cái gì cô không có hỏi.
Sau khi xác nhận một ứng cử viên giáo viên khác, thanh niên trí thức nghênh đoán ngày nghỉ mới.
Năm nay Tết Trung thu âm lịch trùng với lễ Quốc khánh dương lịch. Triệu Hoành Binh sảng khoái cho thanh niên trí thức nghĩ 3 ngày, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, muốn tranh công điểm thì đánh tiếng với đội thì đội sẽ an bài.
Mọi người đang thảo luận về việc lựa chọn và an bài thế nào, anh mắt đều bất giác nhìn Tư Ninh Ninh, kia ý tứ đều là đang chờ đợi ý tưởng của Tư Ninh Ninh.
Dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt trắng nõn của Tư Ninh Ninh lờ mờ phản chiếu một vầng sáng ấm áp: "Tớ tranh thủ đi vào trong huyện, sau đó biên soạn sách giáo khoa, ở đội sản xuất hoặc là đại đội phụ cận đi dạo tìm kiếm đề tài. Các cậu căn cứ tình huống của mình đến đi, tớ không thể làm mục tiêu tham khảo."
Mọi người vừa nghe, hơn phân nửa đều héo rũ.
Đúng vậy, bọn họ như thế nào quên mất?
Về sau, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt sẽ là giáo viên, không đến nỗi hoàn toàn nói lời tạm biệt với công việc dưới ruộng, kia cũng cáo biệt hơn phân nửa.
Mặc dù lúc đầu mọi người đều rất vui khi biết hai người bạn của mình được lựa chọn, mọi người đều rất cao hứng, hiện tại nghĩ lại trong lòng bỗng nhiên có điểm hụt hẫng.
Cùng là người sao chênh lệch lớn như vậy?
Tất cả đều đã đọc sách, đều từ thành xuống nông thôn, như thế nào công việc của người ta có thể gắn với sách, còn bọn họ phải làm việc với bùn đất.
Số phận cũng chênh lệch nhau quá nhiều.
Chao ôi ... Việc này càng nghĩ càng buồn bực.
Lý Lăng Nguyên giận dỗi thở dài, cầm hộp cơm đứng lên: "Tớ, tớ sang bên kia ăn."
Tống Thư Hãn đẩy kính, cười cười đi theo dậy: "Tớ đi xem sao lại thế này?"
Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn đã rời đi, trong phòng chính còn lại đồng chí nữ, Mạc Bắc ở lại lâu hơn cũng không tốt lắm, nhìn Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc nhẹ gật đầu: "Biên soạn tài liệu có yêu cầu có thể tìm tớ."
Nói xong người cũng cầm hộp cơm rời đi.
Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa cảm thấy có chút tiếc nuối vì lạc tuyển, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện.
Hầu hết những người còn lại đều vùi đầu ăn cơm, không nói lời nào, bàn ăn náo nhiệt thường ngày bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng trái tim Tưởng Nguyệt rộng lớn như vậy nên không thèm để ý đến dòng sóng ngầm trên bàn an, nghe nói Tư Ninh Ninh muốn ra ngoài tìm kiếm đề tài biên soạn sách giáo khoa, vừa ăn cơm vừa lải nhải: "Tớ đi cùng cậu? Vừa lúc tớ cũng muốn thu thập tài liệu giảng dạy."
"Số học nhập môn đơn giản, cậu ở nhà nghỉ một vài đề bài là được. Tớ với cậu không giống ... tớ biên soạn về văn học .....Cậu nha, thành thật chút đi."
Tư Ninh Ninh bưng hộp cơm đi ra ngoài: "Tớ tẩy hộp cơm, ban ngày mệt mỏi qua nên rửa mặt ngủ sớm."
Mệt thì không mệt, chỉ là không muốn để bầu không khí căng cứng và khó xử cứ thế mà tiếp tục.
Dạy học là một công việc béo bở, nửa ngày là có thể có 6 công điểm rồi, thêm nữa ngày xuống đất chăm chỉ làm việc có thể kiếm thêm càng nhiều công điểm, thành thật kiện định một ngày làm việc có thể hơn người khác được tận nữa ngày.
Công việc tốt bãi ra trước mặt, bị rớt tuyển chọn vì nguyên nhân gì chỉ cần là lạc tuyển, trong lòng tổng sẽ không cân bằng.
Nhất định phải qua đoạn thời gian này mới tốt hơn một chút.
Tư Ninh Ninh rửa sạch hộp cơm, lấy nước rửa mặt.
Mặc dù trời đã tối nhưng vẫn còn sớm, Tư Ninh Ninh đốt đèn dầu, ngồi vắt mùng ở mép giường, lật giở cuốn sách mà mượn từ chỗ Mạc Bắc, thỉnh thoảng sẽ viết vẽ vài nét trên quyển vở.
"Cậu viết cái gì đó?"
Từ Thục Hoa ngồi bên giường rửa chân, thấy Tư Ninh Ninh có vẻ nghiêm túc, cho nên bò sang lơ đãng đọc những gì Tư Ninh Ninh viết ra: "Hiến thanh xuân hiến cả cuộc đời cho con cháu. Mỗi một bậc tiền bối cống hiến vì tương lai của tốt quốc, đồng thời dùng sinh mệnh viết ra đoạn truyền kỳ trung trinh. Chúng ta là đóa hoa của Tổ Quốc, là tương lai của Tổ Quốc, kế thừa tinh thần bất khuất các các lão tiền bối cách mạng, không ngại sương gió, không quản ngại khó khăn ... "
Càng đọc đến phía sau, giọng nói của Từ Thục Hoa càng lớn, Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ, cô đưa tay che lại nghĩ một lát hào phóng đưa Từ Thục Hoa xem: "Tớ viết như vậy có phải quá là cứng nhắc không?"
Từ Thục Hoa nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, kinh ngạc lắc đầu: "Không, không hề! Chỉ là, nói như thế nào nhỉ?"
Từ Thục Hoa gãi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Chỉ là câu nói này giống hệt như lời giáo viên dạy quốc văn hồi Sơ Trung."
"Bất quá để mà nói ...." Từ Thục Hoa nghiêm túc nhìn Tư Ninh Ninh, "Đạo lý này tớ đều hiểu, để mà dạy học, trong đội đều là trẻ con 7, 8 tuổi, tớ cảm thấy chỉ cần dạy bọn nhận được hai ba bốn con chữ to, không bị rơi vào quẫn bách là được rồi.
Nói thẳng ra, Từ Thục Hoa hiểu tinh thần yêu nước và ghi nhớ công lao của các bậc cách mạng tiền bối, trong đời sống hằng ngày hoàn toàn không tưởng được đến.
Nghe đến đây Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng trình bày quan điểm của chính mình: "Người ta thường nói, ba tuổi nhìn được đến già. Rất nhiều người cho rằng quan điểm này mang ý xấu, nhưng tớ cảm thấy không hẳn như vậy."
"Những lời này đang nhấn mạnh trẻ con sự giáo dục từ nhỏ vô cùng quan trọng."
“Ách……”
Không nói đến Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân ở giường đối diện cũng có chút bối rối: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến các tiền bối cách mạng?"
“Nó không liên quan trực tiếp.” Tư Ninh Ninh gật đầu: “Ý tứ của tớ là, lứa tuổi này là thời điểm dễ nhất và tốt nhất để lập khởi lòng yêu nước, đắp nặn thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan ba điểm này."
"Nhiệm vụ của một giáo viên không hề đơn giản. Ngoài việc dạy chữ, còn phải tận hết khả năng, hình thành cọc tiêu quan điểm cho đám nhỏ."
Từ Thục Hoa và những người khác ngay lập tức á khẩu không nói nên lời.
Những gì Tư Ninh Ninh nói là rất hợp lý, nhưng trong nhận thức của Từ Thục Hoa và những người khác, cái gọi là cọc tiêu, giá trị quan, nhân sinh quan đều là những thứ cao tầng, chuyên sâu, cho dù muốn giảng cũng chẳng tới lượt các cô ấy đến giảng dạy, ít nhất phải là giáo viên cao trung hoặc thậm chí cấp bậc cao hơn dẫn đường ...
Bọn họ còn chưa đủ tư cách ...
Tuy rằng những lời này có chút khó mở miệng, mà điều không thể phủ nhận chính là, lời nói của Tư Ninh Ninh làm Tưởng Nguyệt hiểu được khuyết điểm của bản thân, đồng thời cũng để Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân gián tiếp hiểu được nguyên nhân khiến họ không được chọn làm giáo viên.
Bất đồng xuất thân thật là có chênh lệch.
Lấy Tư Ninh Ninh là một ví dụ. Ánh mắt của cậu ấy vĩnh viễn ném xa bọn họ tám con phố ....
Không phục cũng phải phục.
Từ Thục Hoa hờn dỗi dùng gót chân đẩy chậu nước xuống đáy giường: "Cậu viết cái này giống như là đọc sách a, làm tớ cảm thấy không có việc liền muốn theo cậu cùng đi học."
Tư Ninh Ninh đóng lại quyển sách dày, bật cười lắc đầu: "Vẫn là thu dọn đồ đạc ngủ chút đi, khó có được kỳ nghỉ, chính mình an bài thời gian nghỉ ngơi, làm bất cứ chuyện gì mình thích."
Vừa nói, cô vừa mở mùng, trèo lên giường.
Tư Ninh Ninh nằm xuống, đóng màn chống muỗi, Tưởng Nguyệt nằm ở giường đối diện thả mình trên giường, nói: "Tớ cũng nghĩ như vậy. Công việc nào cũng có áp lực. Dù sao thì tớ đã quyết định rồi, nghênh đón áp lực mới, ngày đầu tiên nghĩ tớ muốn nghỉ ngơi thật tốt, ai cũng đừng gọi tớ."
Tranh thủ quang minh chính đại, thẳng ở chỗ lời nói dí dỏm, thành công chọc cười mấy cô gái trong phòng, dầu hỏa thật mau được dập tắt, trong bóng đen tiếng xoay người sột soạt, mọi người tùy ý nói chuyện với nhau vài câu, không hẹn mà gặp an tĩnh trở lại, bắt đầu ấp ủ buồn ngủ.