Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cũng là như thế này, cô tối nay không định tiến vào không gian, có chuyện phiền toái quấn thân, ngày mai cô đi thị trấn xem có thể tìm cách giải quyết hay không.
Nghĩ đến lo lắng trong lòng, Ninh Ninh vén góc chăn mỏng che bụng, trở mình ngủ thiếp đi.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh đem sách vở cùng bút thu vào trong cặp sách màu xanh quân đội, cõng cái túi đi ra ngoài: "Tớ ra ngoài, giữa trưa ở đại đội hoặc thị trấn đi dạo nhìn xem có thể biên soạn được ví dụ dạy học không, không có gì bất ngờ sẽ không trở lại ăn trưa. Các cậu không cần đợi tớ trở về."
“Được rồi.” Tưởng Nguyệt đáp ứng rồi lại hỏi: “Vậy còn bữa trưa của cậu thì sao? Cậu sao không có nói sớm, nếu không sáng tớ chuẩn bị cho cậu."
“Không sao đâu.” Ninh Ninh cười kéo dây bình nước quân dụng: "Tớ mang bánh quy và nước đi, có thể lót dạ một chút."
“Vậy cậu đi sớm về sớm, hạn chế đến chỗ vắng người."
"Đã biết a ~"
Cười cười bước ra khỏi cửa nhà thanh niên trí thức, đi vòng qua góc nhà bị thanh niên trong xã gọi lại trêu ghẹo một phen. Tư Ninh Ninh không có cảm thấy không được tự nhiên hay ngượng ngùng gì cả, cứ như bình thường cù cù cạc cạc nói chuyện vài câu rồi khởi hành.
Một đường ra khỏi phạm vi đội sản xuất tiến vào rừng, đi ra khỏi đường rừng, quẹo từ cây lớn bên kia vào không gian để chính sửa cải trang, Tư Ninh Ninh xách theo cái sọt, xuất hiện ra ngoài là một thiếu niên thanh thuần.
Sau khi vào thị trấn, Tư Ninh Ninh gặp hai nhóm người kiểm tra cái sọt đeo sau lưng.
Tư Ninh Ninh đã dự đoán qua tình huống này, cho nên thông thường mang sọt vào thị trấn cô sẽ không để đồ trong cái sọt.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh bóng lưng trống rỗng, lại nghe nói cô đi Cung tiêu xã mua đồ, những người đó đảo cũng không khó xử gì, biểu tình không kiên nhẫn xua xua tay, thả Tư Ninh Ninh đi rồi.
Tư Ninh Ninh không biết tại sao những người đeo huân chương đột nhiên nghiêm khắc tuần tra thế này. Bất quá chỉ là những sự kiện nhỏ không quấy rầy kế hoạch vốn có của cô.
Nhăn mày cân nhắc trong chốc lát, Tư Ninh Ninh tìm chỗ chuyển hai nắm rau dưa theo mùa và một miếng thịt lợn ba chỉ vào sọt sau, sau đó xoay người đi đến khu nhà ở phía sau Sở y tế của trấn.
Lên tầng hai, gõ cửa một cánh cửa cũ, vốn tưởng là Trương Nguyệt Mai mở cửa, không ngờ thò đầu ra là một khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, đó là Phó Hồng Thư.
"Cậu ..."
Phó Hồng Thư và Tư Ninh Ninh đồng thời sững sờ một lúc, Tư Ninh Ninh là người có phản ứng trước, khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ đang ôm đứa trẻ trên hành lang, Tư Ninh Ninh cười toe toét gọi : "Cậu."
Phó Hồng Thư lập tức hiểu ra, cố ý cao giọng, vui vẻ nói: "Nhóc con, tối hôm qua cậu còn nói với mợ cháu hai ngày tới nghĩ một hai ngày xuống thăm mẹ cháu đâu! Mau, mau vào nhà đi! "
Vừa nghe lời này cô mới nhớ đến hai cái sự kiện kia, cũng không khó lý giải Phó Hồng Thư làm sao thời điểm này ở nhà.
Ngay khi Tư Ninh Ninh bước nhà họ Phó, Phó Hồng Thư lưu loát khóa lại cửa, đi trước Tư Ninh Ninh vòng quanh đống lộn xộn bước vào phòng khách, dọn dẹp bộ bàn ghế bừa bộn, đẩy những đồ vật đồ chơi nho nhỏ của con nít chơi sang một bên.
Phó Hồng Thư cười nói: "Haha, chê cười chê cười rồi. Hiếm khi được nghỉ một ngày, trong nhà chưa dọn dẹp ... Ngồi đi, tùy ý, tùy ý chỗ nào đều được."
Tư Ninh Ninh gật đầu, đặt cái giỏ xuống khỏi vai rồi đi tới phòng khách, Trương Nguyệt Mai thò đầu vào phòng bếp: "Ông đang nói chuyện với ai vậy? Ông dọn dẹp cái bàn chưa? Mấy cái linh tinh kia tìm cái hộp bỏ vào đi, bằng không lần sau tìm không thấy, Nini lại khóc ..."
Nói chuyện được nửa chừng, Trương Nguyệt Mai mắc kẹt câu phía sau, đơ ra một lúc sau vội vàng ra khỏi bếp, lau bàn và rót nước cho Tư Ninh Ninh.
Vài phút sau, Tư Ninh Ninh và Phó Hồng Thư ngồi đối mặt nhau trên bài. Hai người bãi trên bàn một cái ca tráng men nóng hổi, khác nhau là cốc của Tư Ninh Ninh là nước đường đỏ, Phó Hồng Thư uống nước sôi để nguội.
Cháu gái nhà họ Phó tên Nini đã thức, sợ cô bé nghe thấy điều gì đó không nên nghe rồi quay đầu học vẹt. Trương Nguyệt Mai đưa cô bé xuống nhà đi loanh quanh.
Trong phòng chỉ còn lại Phó Hồng Thư và Tư Ninh Ninh, mỗi người uống một ngụm nước, Phó Hồng Thư vừa cười mở lời tước: "Cậu thanh niên, lần trước đồ vật đưa tới tôi đều đã nhìn, đều là thứ tốt, còn có nửa quả dưa hấu kia, thật ngọt, so sánh được với nước đường luôn ấy chứ."
"Nhưng phải nói trở về ... Phó Hồng Thư liếc nhìn cái sọt bên cạnh chân của Tư Ninh Ninh, đề cập vào vấn đề chính: "Lần này có chuyện gì vậy?"
Khi Tư Ninh Ninh bước vào phòng vừa rồi, Phó Hồng Thư phát hiện cái sọt kia trông nhẹ nhàng, không giống có đồ vật bên trong.
"Lần này không có mang nhiều đồ, chủ yếu không phải đến đây để bán buôn."
Tư Ninh Ninh đặt cái ca tráng men xuống, vén tấm vải ra, đặt rau mua theo mùa và thịt thà lên một góc bàn."
Lấy ra xong thả nó vào bên trong.
Không có nhiều đồ, nhưng toàn hàng hiếm, Phó Hồng Thư vẫn là hài lòng, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành: "Lời này nói như thế nào?"
Tư Ninh Ninh có chút hiểu rõ tình hình của Phó Hồng Thư, mục đích lần này cô không cố ý giấu diếm, rất thẳng thắn: "Lần này lại đây kỳ thực là có một việc thỉnh chủ nhiệm Phó hỗ trợ, nếu chủ nhiệm Phó có hứng thú nghe thì mặc kệ cuối cùng sự tình có thành hay không thành thì mấy thứ mang đến hôm nay là thành ý. Nếu là thành sự tình xong cháu sẽ đưa tới 20 cân thịt chất lượng đồng dạng, thậm chí còn tốt hơn."
“Nói thử xem?” Phó Hồng Thư cau mày, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc thêm vài phần.
Công việc đầu cơ trục lợi này nguy hiểm lớn, cùng nhà buôn nhấc lên quan hệ, một khi bị tra ra được sẽ bị tội liên đới chứ đừng kể thân thiết lui tới ...
Nếu chỉ là một ít rau và một miếng thịt lợn mỏng trên bàn, Phó Hồng Thư nhất định vững vàng đó, bản năng cự tuyệt mạo hiểm lớn, nhưng Tư Ninh Ninh cố tình bỏ thêm một cầu: "Sự tình thành sẽ gửi 20 cân thịt heo đáp lễ."
Ông không thiếu chút tiền mua thịt, chẳng qua trên thị trường thịt heo không dễ kiếm, do dự lúc lâu Phó Hồng Thư "ừm" một tiếng, vẫn là động tâm: "Nói xem?"
"Cháu cần một gian phòng trống, tốt nhất là không nên có quá nhiều người xung quanh, nếu nhà đặt bên ngoài thị trấn hoặc là ngoại thành đều có thể."
Hoặc là nói, như vậy càng tốt.
Tư Ninh Ninh cúi đầu nhướng mày uống thêm một ngụm nước đường: "Căn phòng này cháu sẽ dùng một tháng, một tháng nữa sẽ trả lại nguyên dạng."
Tư Ninh Ninh cho rằng yêu cầu này khó đáp ứng, không ngờ Phó Hồng Thư nhăn mặt như ông giàu xem điện thoại trên tàu điện ngầm, một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm cô, đột nhiên bổ thêm một câu: "Chỉ có vậy thôi sao?"
“……” Tư Ninh Ninh có điểm nghẹn lời, đồng thời khẽ gật đầu, khẳng định: "Chỉ như vậy."
“Này … hahaha. ” Phó Hồng Thư lắc đầu cười một tiếng: “Thật vừa vặn, phòng trống đúng là tình cờ tôi có một giang, ngày thường dùng để tích trữ nguyên liệu cao su. Quý trước thêm tăng ca nguyên liệu đã dùng xong, tiếp theo phê duyệt cần phải đợi đến tháng 9 mới có thể đưa lại đây."
Phó Hồng Thư giải thích một chút, và sau đó cung cấp địa chỉ, rồi mới dặn dò: "Nếu cậu cảm thấy có thể, ta lấy chìa khóa cho cậu. Cậu làm cái gì tuyệt đối phải cẩn thận! Chúng ta quan hệ đôi bên cùng có lợi, cậu cũng đừng có thọc ra rắc rối cho ta."
Tư Ninh Ninh gật đầu bảo đảm: "Đừng lo lắng, chủ nhiệm Phó, điểm này cháu minh bạch."
Thấy vậy, Phó Hồng Thư quay trở lại phòng lấy chìa khóa và đưa chìa khóa cho Tư Ninh Ninh, trước khi đưa Tư Ninh Ninh ra ngoài, Phó Hồng Thư còn dặn dò: "Lần sau tới đây thì phải gọi là cậu, trong tòa nhà này dân cư nhiều, sợ ai đi ngang qua cửa nghe thấy điều không nên nghe, chúng ta cẩn thận một chút."
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phó Hồng Thư, Tư Ninh Ninh nghi ngờ Phó Hồng Thư đang muốn một câu "cậu" mà chiếm tiện nghi. Sau khi nghĩ kỹ thì làm vậy càng an toàn cho mình hơn cũng ổn thỏa hơn rất nhiều, cho nên không kháng cự.
Đi ra ngoài , Tư Ninh Ninh xoay người vẫy vẫy tay: "Cậu ơi cháu ở đây về được rồi, cậu không cần tiễn."
Phó Hồng Thư mỉm cười gật đầu: "Được rồi, trở về nói với mẹ cháu, lần tới có chuyện gì thì đến để cháu đến đây báo cho cậu một tiếng, cậu với mợ giúp đỡ chuẩn bị."
"Vâng cậu!"
Chia tay Phó Hồng Thư, Ninh Ninh sợ thu hút sự chú ý nên đến tiệm cơm quốc doanh gọi một bát cháo, cũng đã gần trưa mới đứng dậy đi chậm rãi đến trạm phế phẩm bên kia.
Vừa quay ra khỏi ngõ đã thấy trước cửa bãi phế liệu có một cái Đầu Khỉ vòi cổ ra ngoài ngóng.
Vừa nhìn thấy Tư Ninh Ninh, Đầu Khỉ liền thu hồi ánh mắt, lắc lư ở phòng trước giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, rồi dạo bước đi tới gian bên trong.
Tư Ninh Ninh, giống như một người mua sắm bình thường, ngồi xổm ở đằng trước lục lọi tìm kiếm rồi mới đi vào phía sau.
Bước vào cách gian thì thấy Đầu Khỉ đang nhảy nhảy ngó ngó ra ngoài thông qua cái ô cửa sổ nhỏ: "Cậu sao bây giờ mới tới! Tôi còn tưởng cậu không có tới nữa á!"
Quả thực là như vậy.
Thời gian đến lần này muộn hơn nhiều so với những gì cô thỏa thuận ban đầu, Tư Ninh Ninh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng mai mới đi.
"Trên đường bị người ta kiểm tra nên chậm trễ hơn một chút."
"Tôi cũng nghĩ như vậy cho nên đợi thêm một lát đây."
Biết mình đã hiểu đúng ý rồi, Đầu Khỉ thở ra một hơi, gương mặt lộ ra ý cười."