Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Làm Ăn Lâu Dài

Chương 270: Làm Ăn Lâu Dài Chương 270: Làm Ăn Lâu Dài

Editor: Hye Jin

Cách gian chỗ này có chút khác trước, trên mặt đất đã cố ý dọn dẹp, còn để hai cái đệm bằng rơm, Đầu Khỉ kêu Tư Ninh Ninh ngồi trước, hắn nghiêng nghiêng nghe động tĩnh bên ngoài, sờ soạng cái túi nhỏ: "Tổng cộng mười tám đồng, đều ở chỗ này."

Đầu Khỉ đưa túi cho Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh chuyển vị trí nương tia nắng để thấy đường, đếm tiền đủ rồi. Tư Ninh Ninh cuộn tiền lại và bỏ vào quần. Lúc kéo vạt áo lên vô tình có chủ ý lộ ra khẩu súng ở bên hông.

Tư Ninh Ninh khóe mắt để ý, cái Đầu Khỉ ở đối diện dường như không nhìn rõ, hắn chớp mắt nhíu mày, ngửa cổ về phía trước, hình như là xác định là súng rồi. Cô có thấy rõ Đầu Khỉ nuốt một ngụm nước bọt rồi ngồi thẳng dậy.

Tư Ninh Ninh vừa muốn nói, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Đầu Khỉ khô khốc lên tiếng: "Anh Dương nói gạo, thịt, vải đều rất được ưa chuộng. Nếu nguồn cung cấp sung túc, ba cái này đều có thể tăng lên. Ở bên đó có thể nuốt trôi."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, nói là mình biết, sau đó ném ra một câu suýt nữa làm cho Đầu Khỉ choáng váng: "Một đầu heo có nuốt trôi sao?"

"Hả? Cái gì?"

Như thể cảm thấy câu này chưa đủ kích thích, Tư Ninh Ninh tiếp tục nói thêm: "Đầu heo sống?"

"..." Đầu Khỉ ngã ngựa nằm trên cái thảm rơm, vẻ mặt ngu ngốc: "Cả một con heo sống hả?"

"Nửa đầu heo sống cậu dám không?"

Đầu Khỉ lắp ba lắp bắp: “Một nửa, một nửa, một nửa heo sống, một nửa heo sống, vẫn là thôi đi."

Tư Ninh Ninh cạn lời: "Hôm nay tôi có thời gian. Nếu mà Cố Dương bọn họ còn ở trong trấn có thể hẹn gặp mặt, hoặc là anh đi chuyển lời, tôi ngồi đây chờ anh hồi âm."

Đầu Khỉ do dự một chút, sau đó kiên quyết gật đầu nói: "Vậy tôi đi truyền tin. Ở đó có rất nhiều người. Tôi tổng cảm thấy không thỏa đáng nếu mang cậu đi."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Cũng đúng."

Không thể không nói, Đầu Khỉ là người trung gian đã tận hết chức trách, Tư Ninh Ninh và Cố Dương người này không quá nghiêng về bên nào.

Đầu Khỉ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi cửa sau để tìm ba anh em Cố Dương.

Tư Ninh Ninh ở trong bãi phế liệu như một khách hàng đào bảo bình thường, tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi, đôi lúc còn giúp ông Trình nâng đòn gánh để cân hàng.

Đầu Khỉ mất hơn 40 phút, trở về cũng từ cửa sau, bất đồng là về cùng ba anh em Cố gia.

Trạm phế phẩm vừa vặn không có người, ông Trình vẫy vẫy tay về phía họ, tay chỉ chỉ vào bên trong: "Vào đi rồi nói, bên ngoài ta nhìn, nếu nghe ta nói ho ba tiếng các người im lặng không phát ra tiếng."

Cả nhóm gật đầu đáp lại, sau khi vào phòng, Đầu Khỉ đem cửa đóng lại, cánh tay bị phơi rám nắng trắng bóng, Cố Dương với cái đầu cạo trọc là người đầu tiên giới thiệu: "Tôi họ Cố, kêu là Cố Dương, ở chợ đen gọi tôi là anh Dương."

Nói chuyện cánh tay sáng bóng của anh ta ra hiệu về phía hai thiếu niên phía sau anh ta: "Đây là em trai tôi, A Triều và Hi Cùng."

Tư Ninh Ninh biết tên của Cố Dương, nhưng tên của A Triều và Hi Cùng vừa mới biết thôi.

Hai người em trai của Cố Dương cao to như anh trai, khác nhau chính là người kêu A Triều bộ dạng cứng cỏi, lại chờ hai năm nữa rũ bỏ hết tính khí trẻ con hẳn là sẽ trở thành một nhân vật cảm giác như bá tổng vậy.

Còn thiếu niên tên là Hi Cùng, nước gia giống như thiếu niên ở nông thôn, màu lúa mì đậm, có vẻ là nhỏ tuổi nhất trong ba anh em, bởi vậy tướng mạo non nớt nhất, biểu tình khó nén tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không giống hai anh trai, hai anh trai đoan chính, trong mắt cất giấu sự tang thương.

Khi Cố Dương giới thiệu đến Cố Hi Cùng, anh ấy thậm chí còn cười toe toét, nheo mắt và vẫy tay với Tư Ninh Ninh một cách đầy tinh nghịch.

Cảnh tượng này quả thực là điều mà Tư Ninh Ninh không ngờ tới, khiến cô có chút mất tập trung.

Tư Ninh Ninh bình tĩnh, biết đây là Cố Dương chính thức giới thiệu, cho nên thần sắc nghiêm túc thêm vài phần: "Tên tôi là Trần Kế Đông, Đầu Khỉ gọi tôi là Đông Đông. "

Ba anh em từng người liếc nhìn như, ngầm hiểu ý gật gật, tiếp theo nhặt mấy tờ báo cũ lên, đá đống đệm cỏ vào trong, mọi người ngồi xuống.

Cố Dương định bụng cân nhắc muốn mở miệng lại thấy Tư Ninh Ninh kéo cái sọt lại, lấy ra một quả dưa hấu bự.

Tư Ninh Ninh động tác rất cẩn thận, thẳng đến khi dưa hấu hoàn toàn lăn ra khỏi cái sọt, nắm tay gõ một cái "bụp", quả dưa hấu nháy mắt nứt vỡ ra.

“Vừa ăn vừa nói.”

“……”

“……”

“……”

Đầu Khỉ , Cố Dương và Cố Triều, ba người họ bị mắc kẹt một lúc.

Ngược lại, Cố Hi Cùng tâm tư đơn thuần, chưa từng tự hỏi Tư Ninh Ninh lấy quả dưa hấu lớn từ đâu ra.

Kể từ bắt đầu hợp tác, Cố Hi Cùng đã coi Tư Ninh Ninh như người một nhà, Tư Ninh Ninh đã nói rồi, vừa ăn vừa nói, hắn chẳng chút do dự, phồng cơ bắp bẻ miếng dưa hấu, cắn một miếng thật to, miệng còn lẩm bẩm "thật là ngốc", còn đem phân nửa miếng dưa hấu bẻ thành hai nửa, đưa tới trước mặt Cố Dương: "Anh cả nếm thử!"

Cố Dương cau mày liếc nhìn anh ta, Cố Hi Cùng dường như nhận ra tình huống không thích hợp, cười hi hi ha ha xin tha, đưa miếng dưa hấu mà Cố Dương không tiếp đưa sang cho Cố Triều.

Trước mặt là nói chuyện nghiêm túc, Cố Triều đứng thẳng lưng, tập trung động lực trở thành cánh tay phải đắc lực của anh Dương, hắn vốn không muốn tiếp, nghĩ đến Cố Hi Cùng bị cự tuyệt một lần rồi, sợ trên đường về nhà lại héo héo vẫn là tiếp.

Cố Dương thở dài: “Đi sang một bên ăn đi."

“……”

Cố Triều không nhịn được nên trừng mắt nhìn Cố Hi Cùng, hai người tiến vào góc ăn dưa hấu.

Chứng kiến một đoạn tình cảm nho nhỏ giữa ba anh e, Tư Ninh Ninh cong môi, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Cơ mà đã chậm trễ không ít thời gian, Tư Ninh Ninh chủ động cắt ngang: "Đầu Khỉ hẳn là đem lời tôi truyền đạt đủ ý rồi, các anh có cái chỗ nào không rõ hay không?"

Nếu không tính toán làm chuyến này chỉ cần để Đầu Khỉ báo lại là được.

Đã tự mình lại đây tức là tính toán làm.

“Đầu Khỉ nói rằng trong tay cậu có một con lợn sống.” Cố Dương gật đầu: "Sống không thể so với chết, có thể phát ra âm thanh cho nên nguy hiểm còn lớn hơn nữa. Heo kia của cậu bao nhiêu lớn? Nặng bao nhiêu? Để ở đâu?"

Heo không lớn, đại khái khoảng 200 cân đi.

Ngày thường cho em ăn toàn rau cỏ bí đỏ gì đó, không có tinh bột làm sao mà béo được.

Đặt vào trong bối cảnh của những năm 1970, trọng lượng này cũng nằm ở mức tạm chấp nhận được.

Tư Ninh Ninh đã so sánh, ngay cả khi những con heo trong không gian không béo, chúng khỏe hơn nhiều so với heo trong đội sản xuất.

Tư Ninh Ninh "ừm", dựa theo mô tả đường đi đến căn phòng Phó Hồng Thư cho mượn: "Đi ra khỏi thị trấn Ba Hà, đi lên công xã có một cái ngã rẽ các người biết không? Đi từ ngã rẽ đi thêm nửa canh giờ nơi đó có một căn nhà ngói, ở đằng đó."

Vốn dĩ cô lo lắng rằng mấy anh em Cố Dương không biết chính xác địa điểm, không ngờ cô vừa nói xong thì nghe Cố Dương gật đầu: "Biết, chỗ đó trước kia là trường tiểu học Công xã, sau khi đóng cửa thì được xưởng cao su trưng dụng."

Vừa nói, Cố Dương vừa nâng mắt liếc nhìn Tư Ninh Ninh, hiển nhiên hắn đã đoán được Tư Ninh Ninh có quan hệ gì đó với người của nhà máy cao su, nếu không sẽ không thể đến được nơi đó.

Đoán thì đoán được, Cố Dương là một người thông minh, hắn biết có một số việc để trong lòng được rồi, không thích hợp đâm thủng tầng cửa sổ kia.

Tư Ninh Ninh mỉm cười và không cố ý giải thích nhiều, cô nói trắng ra những an bài của chính mình: "Heo các anh tự giết. Tính toán ngày mai buổi chiều hoặc chạng vạng tối liền làm, dựa theo giá cả thịt heo ở chợ đen, 2 đồng đến 2 đồng 2, cao hơn cũng có, bán được bao nhiêu tùy bản lĩnh của các anh."

“Cậu không tham dự?” Cố Dương hỏi, trông khá ngạc nhiên.

"Tôi bên kia quá bận không rút ra được thời gian, Việc này giao cho các anh làm."

"Thịt heo tính là tôi cung cấp hàng hóa, để giá lại cho các anh một đồng 95 xu một cân, các phần còn lại các anh tự mình ăn hoặc là muốn xử lý thế nào cũng có thể."

Thịt lợn ở mức giá này được coi là rẻ trên thị trường chợ đen, xét từ góc độ của người cung cấp, hoàn toàn không tính là bán rẻ.

Và lý do tại sao Tư Ninh Ninh cứ như vậy mà muốn xử lý đầu heo trong không gian chính là bởi vì mấy đầu heo này đều đã trưởng thành, bốn đầu heo mẹ, có hai đầu heo mẹ lúc cô không để ý đến được bị heo đen dụ dỗ, khi phát hiện bụng đã rũ xuống rồi.

Này cũng không tính là cái gì, cái làm Tư Ninh Ninh phiền nhất là sau khi đầu heo đen kia thành niên giống như là đang ở trong thời kỳ động dục vậy, không chỉ thời thời khắc khắc quấy rối heo mẹ mà lực phá hoại so với trước kia gấp lên mấy lần.

Có hai lần Tư Ninh Ninh đi cho heo ăn, con heo kia nóng nảy muốn đâm chuồng heo vượt ngục, cuối cùng bị cô đánh cho hai gậy mới thành thật trở lại.

Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh đau đầu hỏi: "Nói chung, trong tình huống bình thường, heo đã phối giống không muốn cho nó lai giống nữa thì là, sao bây giờ?"

Cô từng nghe nói qua thịt heo mà giữ lại bộ phận sinh dục sẽ có mùi tanh hơn, trong tình huống bình thường không thể ăn.

“Cái gì?”

Chủ đề của Tư Ninh Ninh đã chuyển quá xa, trong khoảng thời gian ngắn Cố Dương không thể tiếp tục chủ đề.

Đầu Khỉ ở bên có phản ứng trước, hỏi: "Lợn giống bao lớn? Có nguyên gì không muốn lai nữa? Không có năng lực lai giống nữa sao?"

Kia cũng không phải không được, là quá được chứ nhỉ?

“Không phải. ” Tư Ninh Ninh lắc đầu ho nhẹ một tiếng xấu hổ.

Sau khi tính toán thời gian, Tư Ninh Ninh nói thêm: "Đại khái heo 1 năm tuổi rồi, đã sinh ra hai lứa con, không tính toán lưu nữa muốn hỏi các anh loại tình huống này xử lý thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment