Editor: Hye Jin
"Một năm ....Một năm đủ lông đủ cánh làm heo mẹ sinh con rồi à?"
Đầu Khỉ kinh ngạc sau một lúc lâu mới nói: "Này heo còn nhỏ, không muốn nuôi nó làm lớn giống thì nhân lúc còn nhỏ sớm thiến đi, nuôi một đoạn thời gian vẫn ăn được."
Đang nói chuyện, cái Đầu Khỉ đột nhiên ngửa ra sau, trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu, cậu nhìn tôi vậy làm cái gì? Tôi chỉ biết chạy việc vặt thôi, tôi không biết thiến heo đâu."
Tư Ninh Ninh thở dài nhìn sang chỗ khác: “Được đi."
Lúc này, Cố Dương đột nhiên nói: "Tôi có thể thử."
“Anh biết à?"
Cố Dương gật gật đầu: "Tôi từng thiến heo nhỏ, heo lớn chưa từng thử."
Mặc dù Cố Dương chưa bao giờ thiến qua heo lớn, song nghe được lời này Tư Ninh Ninh vẫn rất tin tưởng.
Được hay không thử đã, nếu vấn đề không được giải quyết về sau trong không gian bị đạp hư tổn thất càng nhiều.
“Vậy thì thử xem!” Tư Ninh Ninh đánh nhịp quyết định: “Tôi sẽ vận chuyển heo đến đó trước, chìa khóa dấu ở cửa, trễ chút các anh đến đó giết hoặc vận chuyển sang chỗ an toàn để giết, nhưng chú ý chút, chỗ đó là tôi mượn, máu huyết dơ bẩn không được dây ra khắp nơi, không dễ dọn dẹp."
Cố Dương gật đầu, dừng một chút, nghi ngờ hỏi : "Một con heo cũng không phải số lượng nhỏ, cậu không sợ chúng ta chạy trốn sao?"
Tư Ninh Ninh không ngờ Cố Dương lại hỏi một câu như vậy.
Nghĩ kỹ về vấn đề này, Tư Ninh Ninh lắc đầu tự tin nở nụ cười trên mặt: "Các người thường trà trộn ở đây vậy thuyết minh các anh ở công xã này, đại đội chắc cũng cách đây không xa, tôi muốn tìm các anh cơ bản chẳng tốn sức."
Thời đại này khác với các thế hệ sau, tàu hỏa và máy bay tốc độ cao có thể chạy khắp mọi nơi. Trong thời đại này, nơi nơi bị hạn chế, đi xe chút là cần thư giới thiệu, muốn cuỗm đồ chạy, có thể chạy một ngày còn có thể chạy một tuần, một tháng sao?
So với lợi ích lâu dài thì khoản lãi lặt vặt này chẳng thấm vào đâu.
Tư Ninh Ninh mỉm cười ngẩng đầu nhìn Cố Dương: "Anh hẳn không đến mức đó, đúng không?"
Thật không dễ dàng để trả lời câu hỏi này, và Cố Dương đã không nói bất cứ điều gì.
Tư Ninh Ninh nghĩ cũng gần giống nhau, đẩy nửa quả dưa hấu về phía trước, nhặt cái rổ cùng dây thừng đứng lên: “Các ngươi ăn dưa hấu đi, quay đầu dựa theo những thứ tôi cung cấp nhớ ghi lại một bản cho tôi, tôi muốn xem."
Cố Dương gật đầu, sau đó đứng dậy hỏi lại: "Thịt heo có cần giữ lại một ít cho cậu không?"
“Không cần.” Sau khi phun ra hai chữ, Tư Ninh Ninh đứng ở bên cửa nghe động tĩnh bên ngoài đảm bảo không có người đẩy cửa rời đi.
Trong phòng, Cố Hi Cùng tiến đến bên cạnh Cố Dương: "Anh à, quả dưa hấu này thật ngọt, anh không muốn ăn sao? Nếu anh không muốn ăn, thì gói lại mang về cho chị dâu ăn."
Cố Dương gật đầu: “Ừm.”
Khi Cố Hi Cùng đang bao miếng dưa hấu. Cố Dương nhướng mày nhìn thẳng vào Đầu Khỉ: "Em thấy hắn đáng tin?"
Đầu Khỉ gật đầu: "Lúc này có thể đem được heo sống đến không phải bình thường, hơn nữa hắn có súng."
Theo thông tin mà Đầu Khỉ cung cấp, trong lòng Cố Dương nhanh chóng tính toán thật nhanh, cuối cùng quyết định vụ này có thể làm. Bất quá bởi vì lần trước số lượng lô hàng và chất lượng hàng hóa đã được tăng lên không ít, chợ đen có người ngửi được thức ăn mặn, âm thầm lưu ý đám người bọn họ.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Dương nói: "Ngày mai đúng 7h tối đến đó, đợi khuya hẳn mang heo ra núi giết."
Đầu Khỉ bối rối hỏi: "Anh Dương, nếu Đông Đông đã đặt lợn ở đó, có nghĩa là nơi đó đáng tin cậy. Chúng ta có cần phải mang heo vào núi không?"
"Không phải không thể tin tưởng hắn ta, chính là người không thể tin tưởng ngưởi xưởng cao su."
Lông mày Cố Dương thoáng hiện lên vẻ lo lắng, hắn nghiêm nghị nói: “Dù sao địa bàn của người khác chung quy không bằng mang về địa bàn chính mình."
Sự lo lắng của Cố Dương rất có lý, Đầu Khỉ không còn nghi ngờ gì nữa, gật đầu.
Cố dương băn khoăn, kỳ thật Tư Ninh Ninh cũng có.
Đây cũng là lý do khi mượn nhà Phó Hồng Thư, cô đã nói thời hạn mượn là một tháng.
Nếu như Phó Hồng Thư phản bội, muốn nhân cơ hội nằm vùng, dựa theo logic của người bình tường, Phó Hồng Thư sẽ nghỉ hẳn cô không thể chuyển được đồ vào trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Bất kể như thế nào thì cũng phải chờ mấy hôm mới đúng, muốn như vậy, chờ Phó Hồng Thư nằm vùng thì cô đã sớm xong xuôi.
Bất chấp cái lo lắng này, giác quan phán đoán cô cảm thấy Phó Hồng Thư sẽ không phản bội, khả năng này rất nhỏ.
Tư Ninh Ninh đã trải qua hai mươi năm cuộc sống giàu có, 20 năm kia không riêng gì bồi dưỡng thành con người ưu tú. Đồng thời làm cô có hiểu biết nhất định với người giàu có, có thể suy đoán đại khái.
Loại người này rất thông minh, sinh ra đã có sẵn một cái cân, cân nhắc lợi hại trong đầu, có thể quan tâm đến lợi ích nhưng lại quan tâm đến lợi ích lâu dài hơn.
Trong tiểu thuyết và phim truyền hình nói chung, những người xuất thân từ một gia đình giàu có hoặc là tự thân bước lên được một độ cao nhất định, sẽ không vì chút lợi nhỏ hoặc là bởi vì "đỏ mắt hen ghét" mà chặt đứt đi lợi ích lâu dài của mình, thậm chí là toàn bộ gia đình mình. Trong đời sống hiện thực thật sự không có mấy cái.
Nếu mà có phỏng chừng trước khi ra cửa đã bị ba mẹ đánh chế rồi.
Tư Ninh Ninh rời khỏi thị trấn, nhìn thời gian đi bộ trở về, đi được nữa đường thì vào rừng cây, mượn rừng cây vào không gian.
Cởi đi bộ tóc giả, thay bộ quần áo thùng thình, lại nghĩ đến còn có việc, trễ chút mới tắm rửa được cho nên không tẩy trang, cầm búa tiếp tục công việc mở rộng chuồng heo.
Đem chuồng heo mở rộng gấp đôi thật sự không đủ, Cô chỉ còn lại một ít hàng rào gỗ, vây lại thành một cái chuồng heo nhỏ.
Chuồng bự để heo bự dùng, chuồng nhỏ để cho heo nhỏ dùng, chờ heo mẹ đẻ heo con xong thì cách ly ra.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Tư Ninh Ninh ném một bó cỏ lợn lớn vào chuồng lợn, đặt cái búa sang một bên, dùng khuỷu tay lau mồ hôi trên trán rồi vào biệt thự tắm rửa, ra khỏi không gian là một thân thoải mái thanh tân.
Suốt quãng đường trở lại nhà thanh niên trí thức, đi ngang qua góc chỗ xây lớp học, Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu đáp lại lời chào của mọi người. Nhưng cô không thấy Hoắc Lãng.
Hẳn là đã đi các đại đội khác hỗ trợ rồi.
“Mọi người bận rộn đi, tôi cũng sẽ trở lại nhà thanh niên trí thức.” Tư Ninh Ninh vẫy tay với đám người, dưới ánh mắt chăm chú của một đám thanh niên đi về.
Về nhà múc nước rửa mặt, Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra, liếc nhìn thời gian, không biết thì thôi vừa thấy bị dọa nhảy dựng, vậy mà đã đến 3h rồi.
Ban đầu không cảm thấy đói, biết thời gian rồi mới nhớ bữa trưa còn chưa ăn, ngay lúc đó có lẽ thân thể phản ứng được. Tim đập cực kỳ nhanh làm cả người choáng váng, chịu đựng một lát bò lại chỗ bàn ngồi xuống.
Mặc dù chế độ ăn uống đã được cải thiện, nhưng do thời gian ăn uống không đều đặn nên bị tụt đường huyết, ngày thường chỉ cần ngồi lâu hoặc là ngồi xổm, lập tức đứng dậy sẽ có dấu hiệu hoa mắt, không có gì khác.
Hôm nay có thể chạy nhiều chỗ quá, công việc mệt mỏi, thêm nữa là nắng nóng cả ngày cô cứ phơi phơi ra vậy, một số ít bệnh trạng chồng chất, thân thể không thể chịu nổi.
Tư Ninh Ninh ngồi xuống mép bàn trong nhà chính một hồi, mới ngẩng đầu thì thấy Từ Thục Hoa từ trong phòng ra tới.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Từ Thục Hoa sửng sốt: "Sao vậy? Làm sao vậy? Sao mặt mũi lại xấu như vậy?"
Giọng nói này cũng khiến Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân kinh động.
Ngắn ngủi một chốc đám người vây quanh Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, đôi môi trắng bệch không chút máu khẽ giật giật: "Không có việc gì đâu, các cậu tản ra chút .... để tớ hít thở một chút là khỏe."
Cảm giác tim đập nhanh đã bớt đi phân nữa rồi, Tư Ninh Ninh ngồi một lúc thôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Đứng dậy pha một cốc sữa mạch nha, từng ngụm từng ngụm uống cho đến hết, cảm giác khó chịu trong người hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh sắc mặt chậm rãi tốt hơn, Từ Thục Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh trừng: "Nhìn cậu vầy là biết trưa không ăn cái gì đúng không?"
“Hì hì.” Tư Ninh Ninh lúng túng cười: "Nghĩ là muốn về sớm chút nên chưa kịp ăn."
"Không phải cậu mang theo bánh quy à? Sao không vừa đi vừa ăn?"
"Cậu nha, đại sự suy xét thật khôn khéo, sao việc nhỏ lại qua loa như vậy?”
Từ Thục Hoa tiếp tục cằn nhằn, thấy chiếc ly trong tay Tư Ninh Ninh đã cạn sạch, vươn tay ra lấy: "Đưa ly đây, tớ đi rót cho cậu miếng nước."
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn đưa ly sang: “Cảm ơn.”
Đối diện cái bàn, Tưởng Nguyệt nằm dài trên cái bàn: "Thế nào? Có tiến triển gì không?"
“Gì?”
"Còn gì nữa! Là viết sách giáo khoa đấy!" Tưởng Nguyệt nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh bĩu môi.
"Không có tiến triển.”
"Chính là chỉ có một cái ý tưởng mà thôi."
Tưởng Nguyệt lập tức trở nên nghiêm túc: "Cái ý tưởng gì?"
Tư Ninh Ninh nhận lấy chiếc cốc mà Từ Thục Hoa đưa cho, cong môi nói lời cảm ơn lần nữa mới nói chuyện với Tưởng Nguyệt: "Dần dần theo mức đơn giản đến phức tạp giảng dạy, nếu là lo lắng bọn nhỏ nghe không hiểu thì cứ thêm ví dụ thực tế ... hmmm"
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu suy nghĩ mới tiếp tục: "Nếu ví dụ nghe mà thú vị, cũng sẽ giúp quá trình giảng dạy suôn sẻ hơn, sẽ có những thu hoạch ngoài ý muốn."
Có câu nói nói như thế nào? Hứng thú là tốt nhất là giáo viên.
Không thể làm cho bọn nhỏ coi việc học là "hứng thú" ít nhất cũng để bọn nhỏ hứng thú với việc học.