Editor: Hye Jin
“Này!” Tưởng Nguyệt bĩu môi nói: “Cậu nói như vậy tớ thật ra có thể lý giải, cơ mà "thú vị" nào có đơn giản vậy đâu?"
Vừa nói, Tưởng Nguyệt càng lo lắng: "Nếu lúc đó tớ giảng bài, học sinh nghe không hiểu thì sao?" thì sao? "
Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyệt trợn to hai mắt, hai tay che mặt, biểu cảm trời sụp đến nơi.
"Công điểm nào có dễ lấy như vậy."
Tư Ninh Ninh lắc đầu thở dài một hơi an ủi: “Cậu cũng đừng quá lo lắng nhiều như vậy, dù sao cậu cũng không phải là giáo viên chuyên nghiệp, cứ việc cố gắng hết sức là được. ”
"Ờmm...."
Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa bên này âm thầm nhìn nhau, càng cảm thấy làm giáo viên nào đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Thoạt nhìn, nó có vẻ là một công việc tốt, nhưng nếu ứng phó không được vậy thành ra làm hỏng hảo cảm của tất cả các thành viên trong đội sản xuất rồi.
Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa đột nhiên cảm thấy không được chọn làm giáo viên chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về điều này, tâm lý của Tống Tiểu Vân và Từ Thư Hoa trở lại bình thường, bầu không khí trong nhóm thanh niên trí thức đang giằng co dần dần giãn ra.
Buổi chiều, Tư Ninh Ninh đang ngồi ở bàn trong phòng chính phân loại ghi chép, Tưởng Nguyệt bỏ ra hai xu để mua một cuốn sách giải toán từ cô, cũng ngồi cạnh soạn ra những chương trình học sơ sở, ngẫu nhiên có chỗ không hiểu thì đẩy vở sang Tư Ninh Ninh hỏi một chút.
Những thanh niên trí thức nam thì nhân lúc kỳ nghỉ đi ra ngoài kiếm củi lửa. Nhà chính chỉ có Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau vài câu.
Ngoài cửa, Từ Thục Hoa đang làm cỏ chỗ ruộng rau., còn Tống Tiểu Vân không biết đào đâu ra một cái ống tre nhỏ chứa giun đất, quay lại cúc cu gọi gà đến ăn.
Nói cũng kỳ lạ, vậy mà mấy con gà mái theo tiếng Tống Tiểu Vân chạy lại mổ giun đất.
Một đám người mỗi người có việc riêng của mình, thời gian trôi qua nhanh chóng, trời tối sầm sập lại, Tư Ninh Ninh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị giúp nhau làm cơm tốt, đuổi kịp Triệu Hoành Binh đột nhiên tới thăm.
Triệu Hoành Binh đến hỏi Tư Ninh Ninh về nấm, hỏi thăm chút sự tình thế nào rồi.
Lúc này Tư Ninh Ninh mới nhớ ra đã nửa tháng kể từ ngày cô xin gỗ mục trở về, nấm cô trồng khi đó đã thu hoạch được một vụ.
Chỉ là trồng thử nghiệm ở ba nơi, nhưng cuối cùng chỉ có cái cọc bên giếng mọc nấm, cạnh xích đu và trong rừng trúc sau nhà, không biết có phải do thổ nhưỡng không ổn hay không hoặc là tưới nước quá nhiều, nấm vừa mới mọc ra chút đã bị chết queo.
Tư Ninh Ninh trồng lại một đợt sau , lần này trộn thêm cành chết và lá tre khô vào đất để tăng khả năng thông khí, hơn nữa không riêng gì ở cửa trước mà cô còn gieo một ít ở cửa sau để so sánh thổ nhưỡng.
Sau khi tính toán thời gian thu hoạch thì đại khái đến rồi, chỉ là hai hôm nghỉ này Tư Ninh Ninh bận xử lý đầu heo, chuyện nấm này cơ bản đã vứt ra sau đầu rồi.
Bây giờ nghe câu hỏi của Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh nghiêm túc nghĩ lại, nói: "Chú à, cháu vẫn đang thử nghiệm trồng nấm. Hiện tại, cháu có thể khẳng định rằng chúng có thể được trồng trên đống gỗ mục nát, ừm ..."
Sau khi dừng lại, Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Không nhất thiết phải là gỗ mục. Đội ngũ sản xuất của chúng ta được bao quanh bởi núi, cây chết cũng có thể. Còn có các phương pháp khác, tỷ như từng giống cây trồng nông nghiệp khác nhau thì yêu cầu thổ nhưỡng khác nhau, phương diện này cháu còn đang thí nghiệm, sẽ phải mất thêm vài hôm mới biết thế nào."
“Ồ....ồ......... à......... à! ” Triệu Hoành Binh gật đầu, khuôn mặt đen chợt lóe lên.
Tư Ninh Ninh không biết chú ấy có nghe hay không, nghĩ đến thanh niên trí thức bên này còn có một cái bao khuẩn chưa dùng đến: "Chú à, cháu ở đây có dư cái bao khuẩn nấm cháu lấy cho chú. Khuẩn bao này chú đem đi tìm hai chỗ thông gió râm mát trồng xuống, mỗi ngày tưới vài giọt nước, đảm bảo duy trì độ ẩm là được, qua mấy ngày sẽ mọc ra được nấm."
"Muốn thử trồng một cái cũng không sao. Nếu sau này thật sự triển khai thành công, chú cũng có thể đảm đương kỹ thuật viên lãnh đạo mọi người."
"Được, được, được rồi! ” Triệu Hoành Binh vừa nghe lời này nghĩ khả thi, vội vàng gật đầu, nhưng sau khi nghĩ lại, xấu hổ sờ sờ đầu cười: “Kỹ thuật, kỹ thuật viên, haha, chú nhiều lắm xem như là người bắt đầu trước thôi, đến lúc đó đứng trước mặt sấp hậu sinh ở đội sản xuất không đến mức mất mặt, vậy là tốt rồi, hahahaha."
Triệu Hoành Binh vừa nói vừa đi theo phía sau Tư Ninh Ninh xem mấy cái gỗ mục bên cạnh giếng.
Tư Ninh Ninh giải thích cho chú ấy một phen: "Trên cọc gỗ nấm mọc trên đó, không yêu cầu đặc biệt gì cả, chỉ cần dùng dao chẻ củi hoặc rìu bổ ra khe nứt rồi nhét rơm có sợi nấm vào đó là được."
"Bao khuẩn gác ở nhà không được thấm sương sớm, chỉ cần được tưới nước thích hợp để kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm. Nếu trồng bên ngoài không cần. Nhưng bởi vì bên ngoài nhân tố tác động quá nhiều, tỷ như mọc ra bị động vật hoang dã gặm mất hoặc là gặp xã viên không hiểu rõ hái đi, cho nên chú trước tiên báo cho xã viên một chút, giải thích là nấm đang làm thí nghiệm không được hái, trừ cái này khi trồng xuống ở bên ngoài cần phải nghiên cứu địa hình."
"Hừm ..." Nói xong một lúc lâu, Tư Ninh Ninh hơi hơi dừng lại: "Đạo lý kỳ thật rất đơn giản, chính là điều kiện gieo trồng khác nhau thì những cái cần chú ý khác nhau."
Triệu Hoành Binh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Kia thanh niên trí thức Tư, trồng nấm là nên trồng trong nhà hay bên ngoài thì tốt hơn?"
"Bên ngoài bên trong có những ưu thế riêng."
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một lúc rồi phân tích: ""Nếu xét ở phạm vi gieo trồng nấm diện tích lớn, đầu tiên phải suy xét đến vấn đề độ ẩm. Khí hậu miền Nam thực sự rất tốt ....."
Nói được nửa chừng, Tư Ninh Ninh chú ý đến vẻ mặt của Triệu Hoành Binh.
Một người đàn ông thường ngày thô kệch, khá khôn khéo giờ đây cau mày, tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ ngơ ngác, không hiểu.
Tư Ninh Ninh bị mắc kẹt trong chốc lát, tự ngẫm lại có thể quá trình cô nói chuyện quá trừu tượng, Triệu Hoành Binh không nghe hiểu được.
Suy nghĩ, Tư Ninh Ninh tổ chức lại ngôn ngữ: "Ngoài độ ẩm, nấm cũng có yêu cầu về nhiệt độ. Khí hậu theo mùa ở đây tốt hơn nhiều so với ở phía Bắc. Nói chung, gió mùa xuân ấm áp và trước khi có sương giá vào cuối mùa thu đều có thể gieo trồng bên ngoài."
"Cuối thu trời quá lạnh, sương giá, độ ẩm không không thể đáp ứng được yêu cầu sinh trưởng của nấm, dù có nấm lớn lên thì cũng sẽ ốm đau bệnh tật, cuối cùng thu hoạch sẽ không được như mong đợi. Thời điểm này suy xét trồng ở trong nhà."
Đương nhiên, ngay từ đầu cũng có thể trồng nấm trong nhà, sở dĩ Tư Ninh Ninh nói như vậy là bởi vì cô cảm thấy phương nam khí hậu ẩm ướt, mưa gió có lợi thế, nếu có thể trực tiếp sử dụng thì tương đối có ưu thế.
Rốt cuộc, thật khó để nói chính xác tình hình. Ở trong rừng tùy tay trồng, trưởng thành thành cái dạng gì thì là thu hoạch ngoài ý muốn, nếu thật trồng trong nhà nếu không để khống chế được dẫn đến thu hoạch không đạt mong muốn, chuyện tốt biến xấu. Cả Tư Ninh Ninh cùng Triệu Hoành Binh sẽ có khả năng bị phê bình.
Rốt cuộc, một người là người đề xuất và người kia là người thực hiện.
Tư Ninh Ninh nói với Triệu Hoành Binh một cách rất nghiêm túc: "Chú à, cho dù cháu đã nghiên cứu về thứ này, nhưng vì mọi người đều không có kinh nghiệm, vì vậy nó không phù hợp với quy mô lớn, chúng ta xác định mục tiêu ban đầu là thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của xã viên trong đội sản xuất là được, chờ kỹ thuật ổn định rồi phát triển thành nghề phụ."
Tuy mình bắt đầu nghiên cứu trồng nấm, mục đích là làm nghề phụ, nhưng đâu thể nào một phát ăn ngay. Tổng phải thử xem nước nông sâu trước.
Triệu Hoành Binh sững sờ một lúc, nhận ra Tư Ninh Ninh đang lo lắng điều gì, hắn bât cười lắc đầu: "Cháu đứa bé này, chú còn không biết đạo lý này à?"
Tư Ninh Ninh cười "hihi": "Là cháu múa rìu qua mắt thợ, quên mất chú là một nông dân chính gốc."
"Được rồi ! Trời tối rồi, chú không quấy rầy các cháu nghỉ ngơi."
Triệu Hoành Binh cầm túi nấm đứng lên, đi được hai bước rồi quay đầu đột ngột: "Đúng rồi, thanh niên trí thức Tư."
"Vâng!"
"Chính là cái kia, cái ban xóa mù chữ mấy ngày nữa là có thể hoàn công rồi, đến lúc đó dự liệu bắt đầu."
Triệu Hoành Binh suy nghĩ rồi dặn dò cẩn thận: “Phòng học của chúng ta là mới xây dựng, là vì việc này, cho nên tiến độ kéo sau rất nhiều đội sản xuất khác, tiến độ cháu cần nghĩ biện pháp khắc phục."
"Cháu sẽ cố gắng hết sức."
"À đúng rồi, còn một chuyện nữa, đó là bài hát lúc trước cháu dạy Hòa Cốc Trần gia, cháu còn nhớ rõ không? Hát sao nhỉ?""
Triệu Hoành Binh hổi tưởng lại một chút. liền dùng một giọng điệu rất lạ, giọng địa phương cũng không giống giong địa phương, tiếng phổ thông cũng không giống tiếng phổ thông: "
Không sợ phong tuyết
Ta con cháu Trung Hoa đổ máu không rơi đổ lệ
Không bao giờ hối tiếc
...
Sau khi hát được hai câu, Triệu Hoành Binh dừng lại.
Có lẽ biết tiếng phổ thông của mình không chuẩn, Triệu Hoành Binh xấu hổ lau mặt cười nói: "Chính là bài hát này, ý tứ rất hay! Cần thiết phải dạy toàn bộ trẻ con đội chúng ta học được."
Tư Ninh Ninh nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần lương thiện của Triệu Hoành Binh, giống như một người cha già muốn cống hiến hết sức mình, trong lòng bị thứ gì đó làm cho xúc động, sắc mặt Tư Ninh Ninh nhu hòa lại, bất đắc dĩ than nhẹ: "Cháu đã biết rồi chú, chú nhanh trở về đi lát nữa trời tối không thấy đường đi."