Editor: Hye Jin
"Này sợ cái gì? Con đường này chú đã đi gần như cả đời rồi, nhắm mắt cũng có thể đi!
Triệu Hoành Binh cười nói, và vẫy tay với Tư Ninh Ninh để cô vào nhà đi, chắp tay sau lưng đi một hơi về nhà."
Trong lòng Tư Ninh Ninh lóe lên gợn sóng .
Trong thời đại đặc biệt này, sự chân thành nóng bỏng và vị tha dường như có mặt ở khắp mọi nơi.
Và một khi đã gặp hay tiếp xúc với nó, thật sự khó mà kìm lòng được.
Tư Ninh Ninh nghĩ: Sức lực của cô rất ít ỏi , và cô có thể không đóng góp được gì to lớn cho thời đại này, nhưng liệu cô có thể cố gắng hết sức để tạo ảnh hưởng và thúc đẩy một nhóm người tiến về phía trước được hay không?
Triệu Hoành Binh vòng qua căn nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh thở dài, thu hồi ánh mắt trở ngược vào nhà.
Cơm chiều qua đi một đêm an ổn không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tư Ninh Ninh đứng dậy giải quyết xong vấn đề bữa sáng, chỉ pha một cốc sữa mạch nha uống, ở cái bàn chỗ nhà chính sửa sang lại ghi chép, xem thời gian đã xong rồi Tư Ninh Ninh cõng cái cặp sách ra cửa.
Ngày hôm qua cũng là bộ dạng này ra cửa, lúc ấy cô nói là đi ra ngoài tìm linh cảm biên soạn giáo án, hôm nay cũng trang điểm thế này ra cửa, Tư Ninh Ninh còn chưa có mở miệng đâu, Tư Thục Hoa các cậu ấy đều đã hiểu ý, trừ bỏ dặn dò Tư Ninh Ninh một câu, cái gì cũng không nói.
Những lời lấy cớ chuẩn bị trước không có tác dụng, Tư Ninh Ninh cạn lời, nghiêm túc suy nghĩ một chút như vậy cũng được, đỡ phải cô mỗi lần đều phải tìm cớ.
Có câu nói thế nào?
Một lời nói dối sẽ được che lấp bởi nhiều lời nói dối khác.
Hiện tại không lật xe cho nên nhìn không ra được cái gì, về sau lỡ lật xe trên người mọc cả chục cái miệng cũng chưa chắc giải thích được.
Trong lòng cảm thán một hồi, Tư Ninh Ninh lắc đầu, tuyệt đối không để ngày "lật xe được".
Sau khi rời khỏi ranh giới của đội sản xuất ba, sau tán cây tiến vào không gian, thay quần áo và đội tóc giả, Tư Ninh Ninh lại lên đường, đến nhà kho của nhà máy cao su vừa vặn 4h20.
Nhà kho này to hơn các nhà khác trong công xã, có tường rào bao quanh, cổng nối với hàng rào là cổng rào sắt, trên cửa là tấm biển gỗ tròn to bằng nắp nồi, mặt trên sơn màu đỏ hình ngôi sao năm cánh.
Nhìn thấy ngôi sao năm cánh màu đỏ, Tư Ninh Ninh biết mình không đến nhầm chỗ.
Cô mở khóa cửa hàng rào, Tư Ninh Ninh bước vào đó , dùng tay trái kéo sợi xích trên cửa hàng rào rồi khóa cửa lại, kéo sợi xích đảm bảo không dễ dàng bị người mở ra, Tư Ninh Ninh giẫm lên lá rụng tiếp tục đi vào bên trong.
Mắt cô liếc nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt có thể thấy tường vây xung quanh đã rách nát, đầu từng mọc đầy rêu xanh, chân tường đã nứt nẻ, có dấu vết được tu sửa qua, chỉ là dấu vết kia kéo dài một đoạn ngắn rồi đột nhiên dừng lại.
Đáng lẽ khu vực này thường chỉ để vật liệu xếp chồng lên nhau, ít người qua lại cho nên tường vây bị đổ nát vô pháp phát hiện được, tu bổ không tốt cho nên càng tiếp tục rách nát.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng phát ra tiếng "bộp bộp" do lá cây rào rạt, căn bản không có âm thanh nào khác.
Tư Ninh Ninh đi bộ một lúc, cảm thấy hơi hoảng sợ, trong lòng nhớ lại những gì Cố Dương đã nói:
"Nơi đó từng là trường tiểu học ..."
Có lẽ đó là tác động tâm lý, hoặc có thể nó bị ảnh hưởng bởi một số câu chuyện mà cô đã nghe trước đây, Tư Ninh Ninh không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Trường học a……
Lúc nhập học mà nói không thể nghi ngờ nhân khí thịnh vượng, nhưng còn có một cách nói khác đó chính là phần lớn trường học đều thành lập ở bãi tha ma hoặc là pháp trường, đặc biệt là những khuôn viên cũ ...
Không nghĩ còn đỡ, chỉ cần nghĩ đến đây thôi trên mặt Tư Ninh Ninh thống khổ không thể nào chịu nỗi.
Liền tính chỗ này bên dưới đúng là bãi tha ma thì như thế nào?
Người chết trăm năm sau chính là một nắm đất vàng mà thôi.
Chính là……
Tôi biết rõ ràng sự thật là vậy, cũng biết trên thế giới không tồn tại cái dạng ma quỷ, thế nhưng trong lòng vẫn nghi thần nghi quỷ.
Tự mình dọa mình dăm ba lần, Tư Ninh Ninh bực mình vì sự kém cỏi của bản thân, lật từ không gian ra cái rìu bổ củi nắm trong lòng bàn tay, khuôn mặt nhỏ hùng hùng hổ hổ: "Có năng lực liền ra ngoài xem bà chị có một đao giết các người hay không?"
Khi giọng nói rơi xuống, Tư Ninh Ninh giống như người trong màn sương mù sâu thẳm đột nhiên phá vỡ tấm gương trong suốt ngăn cản bước tiến của chính mình.
Nhìn xuống chiếc rìu đang nắm chặt trong tay, khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật khó hiểu: "Tư Ninh Ninh, mày thật có tiền đồ! Nhiều năm chủ nghĩa hiện thực chủ nghĩa vô thần cho cố vô? Mày thật đúng là quá làm mất mặt những người thế kỷ 21."
Ở một cái địa phương xa lại sinh ra cảm xúc sợ hãi đảo cũng bình thường, chỉ là mấy thứ không thực tế như là “ma xui quỷ khiến”, cô không biết vừa rồi là cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi.
Chiếc rìu được thu vào trong không gian, Tư Ninh Ninh không còn để ý đến xung quanh nữa, đi thẳng về phía dãy nhà trống thông nhau.
Tổng cộng có ba gian nhà trống, Tư Ninh Ninh cũng không vội, thay vì đặt đồ đạc xuống rồi rời đi, cô dán bên cửa sổ một lần, xác định bên trong trống rỗng không hề giấu người thì mới dần dần yên tâm.
Lấy từng cái chìa khóa ra, thử lần lượt từng ổ khóa, đến cái thứ ba thì cửa mới được mở ra.
Thời gian trôi qua khoảng 1 tiếng, mắt thấy đã đến lúc rồi, cô không tiếp tục đợi nữa đặng trở về quá tối. Không chần chứ trải mấy cái túi da rắn lên trên mặt đất, sau đó vào trong không gian, trước sau mang ra hai cái ván gỗ rồi thả cái lồng ra ngoài.
Vị trí cái lồng rơi xuống, đối diện với túi da rắn.
Tư Ninh Ninh lo lắng đem heo thả ra nó sẽ chạy loạn, liền nghĩ biện pháp lùa nó vào bên trong.
Cái lồng lúc trước dùng để đựng heo con, một lồng có thể chứa được hai con heo nhỏ. Không gian hoạt động vẫn rất phong phú, nhưng sau khi heo lớn đi vào, bởi vì kích thước chênh lệch, căn bản xoay người cũng không có chỗ.
Từ góc đó của con heo khẳng định nghẹn khuất.
Nhưng theo quan điểm của Tư Ninh Ninh , đây cũng là điều không còn biện pháp nào, đặc thù tình huống chỉ có thể đặc thù đối đãi.
Tư Ninh Ninh lau mồ hôi hít một hơi, dùng tay vỗ vỗ hai cái lồng lớn để xoa dịu hai con heo, sau đó khóa cửa gian phòng, một đường trở lại trước cái cổng rào.
Tư Ninh Ninh mở cửa hàng rào, khóa cửa chắc chắn lại.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó, cô nhặt một viên gạch bên tường thả chìa khóa vào bên trong.
Cố Dương và những người khác sẽ đến vào buổi tối, dù có mổ lợn ở đây hay không thì cuối cùng thịt lợn sẽ được vận chuyển đi, cô chỉ cần sáng mai đến sớm, đem con lợn đen đực đi, dọn dẹp căn phòng sạch sẽ là được.
Vỗ nhẹ cái bàn tay đầy đất, mặt Tư Ninh Ninh áp vào cổng hàng rào, liếc nhìn vào bên trong mấy lần, đảm bảo những người không được nhắc nhở sẽ không dễ dàng tìm thấy, mới cảm thấy mỹ mãn mà xoay người trở về.
Hôm sau đếm thời gian thì vừa nghe con gà trống của đội sản xuất gáy, cô từ trên giường bò xuống rửa mặt. Thời điểm ra cửa còn đuổi kịp phía đông hiện lên một vạc sáng, chờ đến nữa đường tiến vào không gian như thường lệ, ra ngoài thì sắc trời đã dần sáng lên.
Trung thu vừa qua đi, nửa tháng nữa sẽ bước vào thu phân, ngày đêm ngắn dài luân phiên, khí đó giờ này ra cửa không chừng trời vẫn đen thui.
Suy nghĩ mông lung, bước chân của Tư Ninh Ninh càng lúc càng nhanh, ngoài cổng sắt nhà kho xưởng sản xuất cao su, Tư Ninh Ninh tìm được chìa khóa.
Những viên gạch vỡ được đặt ở góc độ và vị trí chính xác như ngày hôm qua, Tư Ninh Ninh không khỏi lo lắng rằng liệu Cố Dương và những người khác có phải hay chăng không tìm được chìa khóa?
Trong lòng thấp thỏm bước vào bên trong, mở ra gian phòng thứ ba chỉ có một cái rương lớn, Tư Ninh Ninh cuối cùng cũng thoải mái.
Một đầu heo đã được cầm đi ...
Ngoại trừ một ít máu rỉ ra từ góc chuồng gỗ, trong phòng cũng y như vậy, Cố Dương đám người đúng là đem heo đi chỗ khác bán.
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn con lợn đen trong hộp gỗ, con lợn đen đã bị thiến rồi, mông dính đầy phân tro, khô khốc vết thương đính tro. Có vết thương đã có kết vảy.
Tư Ninh Ninh không nói gì, đặt tay lên cái hộp, cùng cái hộp biến mất vào khỏi căn phòng.
Tư Ninh Ninh dùng y niệm thao tác, đem con heo lớn chuyển đến chuồng heo cách ly, cô cũng không biết bôi tro lên miệng nhà bếp có dùng được không, nghĩ tới nghĩ lui, trong đống vật tư thuốc men lấy ra hai bình kháng sinh cùng thuốc hạ sốt.
Tư Ninh Ninh vào bếp lấy một ít gạo thơm, gạo tẻ, đủ loại bỏ vào trong nồi cơm điện, xả nước rồi bắt đầu nấu, trộn thêm hai viên thuốc vào cho nó tan ra.
Mặc dù nó là thước cho người uống, Tư Ninh Ninh cảm thấy cho súc vật uống vẫn có tác dụng, đơn giản là chính vì thể lực và hình thái tỷ trọng sẽ ảnh hưởng đến lượng thuốc.
Đối với một người trưởng thành uống một viên, một con lợn có trọng lượng hơn 200 cân phải là tương đương.
Tư Ninh Ninh xả nước lên con lợn đen, sau đó lấy một xô nước từ con suối đi ra khỏi phòng, cất tất cả túi da rắn trong phòng học và cuộn lại vào không gian thu nhập lát thu thập, cô rắc lên một ít tro bụi bên vết máu rồi dùng nước đổ qua rửa sạch. Tư Ninh Ninh kiểm tra khắp nơi , bảo đảm không còn vết máu ở những nơi khác, trong phòng cũng không có mùi lạ, sau đó lại tiến vào trong không gian lần thứ hai.