Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 274 - Chương 274: “Ruộng Thí Nghiệm” Nấm

Chương 274: “Ruộng Thí Nghiệm” Nấm Chương 274: “Ruộng Thí Nghiệm” Nấm

Editor: Hye Jin

Khi cơm trong không gian được nấu chín, Tư Ninh Ninh đổ gạo vào một cái nồi có đường kính 40, thêm rau cải thìa, nhỏ một ít dầu mè, cuối cùng vắt thuốc viên con nhộng, cho thuốc vào trộn đều rồi trộn. Sau đó, đợi nhiệt độ cơm cũng dần dần lạnh dần.

Tư Ninh Ninh thấy nhiệt độ ổn rồi liền nhét cái chậu xuống dưới chuồng heo, thấy con heo đen uể oải một giây đột nhiên lấy lại sức, ghé sát cái máng ăn "hồng hộc", lần thứ hai cô buông tâm tư.

Ăn uống có sức lực nghĩa là không có vấn đề gì lớn .

Nếu là thiến heo mà làm chết heo thì Tư Ninh Ninh thật sự đau lòng muốn chết luôn ấy.

Đừng nói đến chuyện thịt hay không, như thế nào cũng là một tay cô nuôi nên, nếu vì cái này mà chết thì quá là nghẹn khuất.

Tư Ninh Ninh không ở trong không gian quá lâu, cho một ít đồ vụn vặt linh tinh bỏ vào trong bao. Cởi bỏ bộ quần áo nam xong mới ra khỏi không gian, cất giữ chìa khóa nhà cẩn thận.

Trên đường trở lại đội sản xuất, trước khi bước xuống con đường mòn lên núi, Tư Ninh Ninh gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc đang gánh đòn gánh.

Tư Ninh Ninh gật đầu chào hỏi mấy chú, thím ở ven đường, hỏi: "Chú sớm như vậy gánh đòn gánh đi đâu vậy?"

"Đi trạm lương giao thuế lương! Đội trưởng nói, buổi sáng cố gắng xử lý xong chuyện này, buổi chiều vui vẻ về nhà chuẩn bị, buổi tối đi lữ đoàn xem phim điện ảnh!"

Tư Ninh Ninh vừa nghe đã hiểu: "Đã đến lượt đội của chúng ta chiếu phim điện ảnh rồi ạ?"

Đang gánh cái đòn gánh là một ông chú tầm khoảng 34 tuổi, nói chuyện với Tư Ninh Ninh nên thả cái gánh xuống, vui tươi hớn hở: "Hại, bắt đầu từ mấy ngày đầu rồi! Đội trưởng ý tứ là sợ nhiều người xảy ra chuyện nên an bài tách ra, làm hai đội sản xuất luân phiên nhau. Cho nên bây giờ đến lượt đội ba đội bốn. Hắc hắc ... Ai thanh niên trí thức Tư cháu đi đâu sớm vậy, bây giờ đã về, hẳn là vội vào thị trấn à?"

"Đúng vậy, chú!"

Tư Ninh Ninh cũng cười: "Thanh niên trí thức vất vả lắm mới có ngày nghỉ nên cháu muốn mua đồ dùng sinh hoạt."

"Haha, các đồng chí thanh niên trí thức từ xa về không dễ dàng.... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đến đây lâu như vậy, thế nào? Đã quen thuộc cuộc sống trong thôn chưa?"

“Đã quen rồi, đội sản xuất ba của chúng ta là địa phương tốt, chẳng kém trong thành chút nào!" Tư Ninh Ninh thắt chặt dây đai ba lô: "Chú nhanh lên a, cháu không trì hoãn mọi người làm việc nữa. Chờ bận rộn xong chúng ta cùng đi sang đại đội xem điện ảnh."

"Haha, được rồi, tốt tôt, cháu mau trở về đi!”

Hai nhóm người tách nhau ra, ngược hướng xuất phát.

Tư Ninh Ninh tiếp tục đi về, trên đường gặp phải nhóm thứ hai chuyển lương lên trạm lương nộp thuế, đều dừng chân một chút, hàn huyên vài câu rồi tách ra.

Chờ trở lại đội sản xuất, đã hơn mười giờ sáng, mặt trời đã mọc, Tư Ninh Ninh bước vào đội sản xuất, lau mồ hôi, trước khi bước vào chỗ râm mát, đã bị một âm thanh thô bạo làm cho giật mình:

"Giao lương việc này tôi đã an bài xong rồi, phía trước còn hai việc! Trong đó một việc là đại đội chiếu phim điện ảnh, năm nay cũng y như vậy mọi người hẳn đã nghe thấy được tiếng gió!"

Đó là Triệu Hoành Binh.

Thanh âm là từ trong nhà Triệu Hoành Binh truyền đến.

Phải biết một điều từ cửa thôn cách nhà Triệu Hoành Binh một quãng đường dài, cũng không biết Triệu Hoành Binh có phải tìm được cái gì đó khuếch đại âm hay không, chấn đến tâm can Tư Ninh Ninh phải run.

Tư Ninh Ninh lau mồ hôi trên trán, theo giọng nói đi về phía nhà Triệu Hoành Binh, định bụng xem chuyện gì đang xảy ra.

Trong khoảng thời gian này, giọng nói của Triệu Hoành Binh không ngừng vang lên:

"Tối nay xem phim điện ảnh, mọi người nhớ công xã cách vách chúng ta hai năm trước bị bắt cóc trẻ con mọi người đều nhớ rõ chứ? Mọi người tự mình phải nâng cao ý thức phòng tránh cho bản thân, những người có con nhỏ hãy nhìn chằm chằm con mình! Ai không mang theo con cũng phải cẩn thận một chút, giúp đỡ hàng xóm để mắt đến đứa nhỏ."

“Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa! Chuyện này quan trọng hơn, dựng tai lên cho tôi! Khụ khụ- khụ-”

Bên kia giọng nói của Triệu Hoành Binh ho khan hai tiếng, sau đó nói tiếp: "Ruộng đất nhỏ dưới chân Nam Sơn cạnh mương thoát nước bây giờ được chỉ định làm ruộng thí nghiệm!"

Cô vừa lúc chạy đến gần cửa nhà của Triệu Hoành Binh, khi nghe thấy hai chữ "ruộng thí nghiệm", Tư Ninh Ninh khẽ nhíu mày , chẳng lẽ là ... cái ruộng thí nghiệm mà cô nghĩ đến kia ư?

Nhà của Triệu Hoành Binh vốn đã rất đông người, lại càng khó đến gần, Tư Ninh Ninh nghĩ dù sao cũng có thể nghe thấy từ rất xa nên chỉ dừng lại ở đầu ngõ, im lặng lắng nghe, không nhúc nhích. Không cố gắng nhích gần tới cửa.

Trong đám đông, đã sớm có người cất giọng khó hiểu: "Đội trưởng, ruộng thí nghiệm là gì? Có phải giống như người hôm nọ nói năng xuất 3000 cân lúa mì trên một mẫu không?"

Có người lanh mồm lanh miệng thay thế Triệu Hoành Binh trả lời: "Ai đi đi đi đi! Cái người này bộ chưa làm nông à? Gì mà một mẫu trồng 3000 cân lúa mì, hù dọa người ngốc! Hiện tại nông xã đã không cho phép nhắc đến vụ này rồi."

Trong sân, Triệu Hoành Binh đứng trên cái phiến đá nhô cao bên miệng giếng, nhăn mặt không kiên nhẫn mà xua tay: "Đừng nói những chuyện quá khứ nữa! Chúng ta không có làm mấy thứ hoa hòe lòe loẹt đó. Phần đất đó bao quanh lại thời gian này được sử dụng để trồng nấm! Đội sản xuất của chúng ta nuôi vịt, cá hay cừu, v.v ... đều không được. Chúng ta ở địa thế hoàn toàn bất lợi, không làm được, nhưng nấm thì khác!"

"Năm rồi mùa mưa, đội của chúng ta, mấy đồng chí nữ tranh thủ đi lên núi, đừng nói là đi vào sâu bên trong, chính là ở chân núi cũng hái về không ít nấm đúng không? Các người nói xem, môi trường chúng ta thích hợp cho nấm phát triển, chúng ta tự mình nằm giữ được biện pháp trồng nấm, còn sợ nghề phụ không làm được?"

Điều này thoạt nghe có vẻ hợp lý, chính là ...

Đám đông im lặng trong giây lát, và ngay sau đó có người hét lên một giọng chất vấn: "Nhưng đội trưởng, người ta là không quan tâm đến việc nuôi cừu, cá hay vịt, chúng đều là thịt! Hơn nữa nghe nói con cừu kia lấy lông còn có thể làm được sợi len, đều là mấy ngạch hàng to. Ta, chúng ta nắm này là đồ chay không nói, trên núi còn quá trời quá đất ... Trồng ra có thể có người muốn mua sao? có thể bán được giá sao?"

Ngay khi những lời này phát ra, liền vang lên âm thanh "ong ong", nhóm xã viên đang vây quanh nhà họ Triệu nghiêng đầu lẩm bẩm trao đổi.

Đúng vậy!

Mặc dù làm giàu từ nghề phụ có thể giúp mọi người cải thiện cuộc sống, bọn họ như những đội sản xuất khác nuôi gà vịt gì đó các công việc tương tự mà thu nhập của họ giảm một nửa, thậm chí là chỉ hơn phân nửa một chút, kia thì thế nào, trong lòng bọn họ chẳng thể nào mà cân bằng nổi.

Một khi lòng không cân bằng, liệu có thể kiên định thực hiện công việc?

Sở dĩ Triệu Hoành Binh đề cập đến "ruộng thí nghiệm" là vì ông cảm thấy chạng vạng hai ngày trước Tư Ninh Ninh nói rất đúng.

Nấm vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, không thích hợp để mở rộng quy mô lớn, và việc mở rộng phạm vi thử nghiệm sẽ giúp chuyện bên lề nghề phụ được đưa vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt. Triệu Hoành Binh đem chuyện tình này lấy ra mà nói cũng đã tham khảo ý kiến của Tư Ninh Ninh, sợ đến lúc đó trồng còn chưa ra kết quả đâu đã bị người ta hái mang về nhà.

Bây giờ Triệu Hoành Binh đã nói về vấn đề này, có nghĩa là trong lòng đã suy nghĩ thật cặn kẽ.

Mắt thấy hướng gió trật lất đi chỗ khác mất rồi, Triệu Hoành Binh ho khan vài tiếng rồi nghiêm nghị nói: "Công việc kinh doanh nghề phụ này còn chưa có làm đâu, các người liền nhìn về lợi nhuận? Các người nhìn người ta nuôi gia súc, nuôi vịt lợi nhuận lớn, các người đã nghĩ đến trong đó bọn họ phải trả giá bao nhiêu không?"

Vừa nói, Triệu Hoành Binh còn đưa ngón tay ra vừa đếm đếm vừa liệt kê cho mọi người xem: "Cá và vịt phải được nuôi từ nhỏ xíu đúng không? Mực nước cũng phải thời thời khắc khắc chú ý đến đúng không? Vịt đẻ trứng trong nước các người còn không phải xuống nước đi vớt trứng? Chăn nuôi quy mô lớn cũng sợ nó bị bệnh, vậy việc cho ăn thức ăn tăng cường thể trọng có phải cũng phải bỏ ra nhân lực, tài lực đúng không?”

Triệu Hoành Binh đưa tay trái lên cao, xoa ba ngón tay lại với nhau ý chỉ tiền: "Cá và vịt mất bao lâu mới thu hoạch được? Bao lâu mới bán đổi được công điểm? Nói cá trước đi, hơi lớn chút là phải an bài người thay phiên nhau gác đêm để phòng trộm?"

Hàng loạt câu hỏi được ném ra khiến đám đông cứng họng, lúc này Triệu Hoành Binh mới tiếp tục nói một cách chắc nịch: "Tôi để lời ở đây, nấm của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Chưa hẳn đã tệ hơn người ta nuôi cá và nuôi vịt!”

“A, a, này, lời này nói như thế nào?”

Nhóm xã viên choáng váng, đầu óc mông lung.

Triệu Hoành Binh khịt mũi, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cá và vịt mỗi năm rưỡi thu hoạch một lần, các người tính xem một năm có thể thu hoạch bao nhiêu nấm?"

Các loại nấm dại mọc trên các cọc gỗ mục nát, trong một môi trường quá không quá tốt mà chúng có thể phát triển tốt mà không cần con người chăm sóc. Vậy bây giờ bọn họ can thiệp, tìm ra điều kiện thích hợp, đến lúc đó chẳng phải hiệu quả to rồi?

“!”

Đám đông lại im lặng, nhưng chỉ trong chốc lát, mấy tiếng thảo luận đinh tai nhức óc đột nhiên nổ ra:

"Vâng, vâng! Sau khi đội trưởng nói như vậy, tôi cảm thấy có khả thi!

"Kia chuyện này thực sự có thể làm a?"

"Đội trưởng à, nấm này chính xác là loại nào? Chúng tôi không biết a?"

“Đúng vậy đúng vậy! Kia chúng ta làm như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment