Editor: Hye Jin
Trước những thắc mắc từ các xã viên, Triệu Hoành Binh xua tay trấn an: "Mặc dù vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng phương pháp trồng đã được thông qua, cụ thể yêu cầu quá mấy ngày mới có thể biết được. Dù sao tôi liền cùng các người nói một tiếng. Ruộng Nam Sơn bên kia các người muốn nhìn thì có thể đi qua xem, chính là để ý cho tôi, đừng có sờ hư đồ vật, chạm vào hỏng rồi, mấy cái thứ kia đều là thí nghiệm, mọc ra nấm cũng không được hái."
"Nói cho các người biết, ai dám trộm bẻ nấm thí nghiệm, xem lão tử có phạt các người một trăm công điểm không, cho các người dọn phân một năm."
Sau khi những lời này được nói ra, giọng điệu của Triệu Hoành Binh trở nên thô bạo, các thành viên cười cười, xoa xoa cái ót, vội vàng đảm bảo sẽ không, nhất định bọn họ sẽ giám sát lẫn nhau, v.v.
Sau khi nghe đoạn này, Tư Ninh Ninh có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, dùng ngón tay ngắt cái dây đeo ba lô tính đi đến chân núi Nam Sơn nhìn xem, kết quả mới vừa quay đầu lại thì chui vào lồng ngực rắn chắc, bừng mùi mồ hôi.
"A a a a a ..."
Cái mũi của cô đau quá, Tư Ninh Ninh che chóp mũi, cúi đầu, đau đớn lùi lại mấy bước.
Hoắc Lãng đi theo cô đi hai bước, nắm chặt cổ tay cô kéo tay kéo ra anh ra, nhìn chóp mũi đỏ ửng của cô gái nhỏ: "Sao nói quay lại liền quay đầu lại? Có đau không?"
Tư Ninh Ninh mở tay Hoắc Lãng ra, liếc mắt nhìn đám người ngoài ngõ, cô đi vào ngõ được hai bước, tức giận trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn Hoắc Lãng: "Sống mũi của em muốn gãy đây rồi này, anh nghĩ có đau không?"
Gào to một trận, Tư Ninh Ninh "hừ" một tiếng, bất mãn nói: "Xuất quỷ nhập thần sao, thù lù đứng sau lưng người ta không phát ra tiếng, muốn hù chết em sao?"
"Thấy em đang nghiêm túc lắng nghe nên không muốn quấy rầy."
Tư Ninh Ninh hai má đỏ bừng, thoạt nhìn thực sự rất tức giận.
Hoắc Lãng lúng ta lúng túng giải thích, thấy Tư Ninh Ninh hai má vẫn còn phồng lên, hắn đành phải khàn giọng dỗ dành: "Có muốn đi tới chân núi nhìn xem không? Thuận đường đi chơi trong núi một vòng? Bong bóng gai cuối mùa rồi, qua vụ này nữa năm sau mới có thể ăn được.”
Tư Ninh Ninh nhìn thấy chân thành trong mắt Hoắc Lãng, tuy rằng còn có chút tức giận, mím môi đỏ mọng, Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng liếc mắt một cái, vặn vặn cổ nâng nâng cằm, ra về rộng lượng: "Chậc chậc chậc, nếu anh có thành ý như vậy em đây tha thứ anh đi."
Ngạo kiều trong một giây, và một giây tiếp theo khi ngoài ngõ không có ai chú ý, Tư Ninh Ninh nắm lấy cổ tay của Hoắc Lãng, vui vẻ kéo Hoắc Lãng chạy đi: "Thất thần làm gì? Nhanh lên!"
Thường thì làm việc trong đội sản xuất không mệt chỉ luôn cảm thấy cuộc sống hơi cứng nhắc và nhàm chán, chỉ khi ở trên núi Tư Ninh Ninh mới cảm thấy thư thái và vui vẻ trong một khoảng thời gian ngắn.
Cách một đoạn thời gian dài rồi mới lên núi, Tư Ninh Ninh cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
“Ha ha ——”
Tư Ninh Ninh hai mắt cong lên, đôi môi hơi mím lại, mái tóc mềm mại bị gió hất tung khi chạy, nụ cười tươi rói vui vẻ, bất kể ngoại hình, phong thái hay giọng nói và ánh mắt đều không có sự khác biệt, bừng bừng sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ.
Thật sự chữa lành ...
Người xung quanh cô ấy nhịn không được mà vui vẻ chung với cô ấy.
Hoắc Lãng hơi nhướng mày, ánh mắt trầm xuống, rơi xuống bàn tay mà Tư Ninh Ninh nắm lấy cổ tay của hắn.
Mặc dù cả hai đã nắm tay nhau vài lần nhưng đây là lần đầu tiên Tư Ninh Ninh chủ động kéo tay hắn.
Nói như thế nào?
Cảm giác thật sự kỳ diệu.
Trong lòng tê dại, có một loại cảm giác không thể giải thích được, mặt màu giãn ra cười thật tươi.
Nhịp tim cũng “đập thình thịch ”, dường như còn mạnh mẽ và dữ dội hơn so với lần đầu tiên khi hắn là một thiếu niên, được bước lên chiến đấu cơ.
Nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.
“Ai……”
Hoắc Lãng khắc chế không được mà thở dài, nhận ra mình đang nghĩ gì, hắn sững sờ.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, hắn kỳ vọng tựa hồ không đơn giản là đem một màn này duy trì như thế này.
Bất tri bất giác đã phát sinh biến hóa.
Đối với Tư Ninh Ninh mà nói, Hoắc Lãng lúc đầu chuyển từ xa lánh sang thưởng thức, sau đó từ cảm kích trở thành bản năng mà che chở, lại đến những tâm tư cảm xúc kia đã không thể thỏa mãn được nội tâm chờ đợi. Cứ như vậy phát triển Hoắc Lãng bỗng nhiên cảm thấy mình thực đáng sợ.
Bởi vì hắn ... dường như đã nảy sinh ra sự chiếm hữu đối với Tư Ninh Ninh.
Hắn không muốn buông Tư Ninh Ninh, và hắn không muốn người khác đến gần Tư Ninh Ninh.
Chính là, những lời này có thể nói sao?
Tư Ninh Ninh nguyện ý nghe sao?
Cô ấy có tức giận không? Cảm thấy hắn can thiệp quá nhiều? Từ nay không muốn lui tới với hắn nữa.
“Tư……”
Sau khi suy nghĩ, phản ứng trở lại là Hoắc Lãng đã nói rồi, còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tư Ninh Ninh quay đầu đột ngột cắt ngang.
"Đội trưởng nói buổi chiều tan tầm là thời điểm tổ chức mọi người đi đại đội, anh giữ gìn trật tự, có phải hay không phải qua đó trước."
Lời nói vừa dứt, yết hầu của Hoắc Lãng giật giật, hoãn lại một lúc mới gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cũng không cần đến đó quá sớm, phụ cận mấy đội sản xuất đều là người quen, cũng ngượng ngùng làm ầm ĩ."
Tư Ninh Ninh nghe được ý nghĩa trong đó, con ngươi xoay chuyển: "Anh đi đại đội khác hỗ trợ, xã viên bên kia không phối hợp?"
Hoắc Lãng nói thật: “Không phải là không phối hợp, mà là có một chút xích mích nhỏ.”
Tư Ninh Ninh "ồ" một tiếng , cụp mi xuống gật gật đầu.
Sẽ có những xích mích nhỏ ... có nghĩa là vẫn sẽ có những người không chịu hợp tác.
Lại nói tiếp đây cũng là chuyện bình thường, có một số người không chỉ bắt nạt kẻ yếu, mà còn bắt nạt người dễ bị khi dễ.
Hoắc Lãng là đội trưởng đội bảo vệ, uy phong lẫm liệt, bắt nạt anh ấy là điều không có khả năng, nhưng nếu thật sự gặp phải một hai người vô cớ không nói đạo lý, càn quấy, điều này có thể dẫn đến quá trình công tác không được thông thuận, đây là có khả năng.
Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu cười với Hoắc Lãng: "Vất vả rồi!"
Hoắc Lãng sửng sốt một chút, mới hiểu được cụm từ "vất vả rồi" là có ý gì, sủng nịch bất lực lắc đầu: "Những lời này không nên từ em nói."
“Tất cả mọi người đều nói như nhau, ít nhất chứng tỏ có người biết và nhìn thấy sự vất vả của anh.” Môi Tư Ninh Ninh khẽ cong lên.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến được ruộng thí nghiệm nấm dưới chân núi Nam Sơn theo lời Triệu Hoành Binh nói, Tư Ninh Ninh buông tay Hoắc Lãng ra, nhìn cái gọi là "ruộng thử nghiệm", hỏi: "Anh vừa rồi muốn nói chuyện gì hả? Đã bị em cắt ngang ... anh lúc đó đang muốn nói gì vậy?"
“Em không nói anh đã quên mất việc này." Hoắc Lãng dựa vào gốc cây, dùng lòng bàn tay to vỗ vỗ cái trán, giả vờ không phải là chuyện gì quan trọng: "Vừa rồi là muốn nói chuyện, bị em cắt ngang đã quên mất muốn nói cái gì?"
Tư Ninh Ninh cau mày nghi ngờ: “Bây giờ cũng không nhớ ra sao? ”
Hoắc Lãng bình tĩnh gật đầu .
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh thở dài.
Hẵn chẳng phải chuyện gì quan trọng đi, bằng không nháy mắt liền quên sạch sẽ như vậy.
Tư Ninh Ninh nghĩ tới đây cũng không để tâm, cúi đầu nhìn nghiêm túc đánh giá "ruộng nấm thí nghiệm."
Kỳ thật, Hoắc Lãng không quên, chỉ là không biết nói như thế nào.
Hoắc Lãng đối với Tư Ninh Ninh có cảm giác rõ ràng, tim đập rộn ràng. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì hai người không quen biết nhau chưa bao lâu, nếu bây giờ hắn nói ra những lời đó, Tư Ninh Ninh hẳn là cảm thấy bối rối đúng không?
Hoắc Lãng nhướng mày, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn chằm chằm sườn mặt của Tư Ninh Ninh một hồi, cuối cùng lựa chọn tạm thời che giấu suy nghĩ của mình.
Chuyện tình cảm không thể vội vàng.
Và mục tiêu bên trong của Hoắc Lãng rất rõ ràng.
Hắn không ép Tư Ninh Ninh thích hắn, hay đáp lại tình cảm của hắn.
Một điều chắc chắn là hắn tuyệt không hy vọng Tư Ninh Ninh ghét mình.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng chuyện này, tâm trạng của hắn thoáng chốc trở nên sáng sủa hơn, đôi mày hơi cau lại của Hoắc Lãng dãn ra, khẽ vươn tay về phía Tư Ninh Ninh đang nghiêm túc nhìn đám gỗ: "Đeo cái túi có mệt không? Đưa đây cho anh."
Tư Ninh Ninh không chút do dự, bản năng vẻ rất an tâm Hoắc Lãng, cởi túi đưa sang, không hề nhìn Hoắc Lãng chỉ nhắm phương phướng rồi đưa túi sang: "Em thật đánh giá thấp đội trưởng chúng ta rồi, em cho rằng chú ấy cái gì cũng không hiểu, chính là đâu .... Anh thấy không? Mấy cái gỗ này đều tẩm qua nước rồi này."
Cái gọi là "ruộng thí nghiệm" thật ra không phải là ruộng đồng thật sự mà là hai dãy kệ làm bằng gỗ dài từ hai mét đến bốn mét theo hình chéo chéo nhau.
Gỗ được sử dụng là loại gỗ đặc, chứ không phải là loại gỗ mục cho nên dùng có thấm qua nước bản thân hút nước cũng có hạn chế. Cứ như vậy không riêng việc tạo được môi trường sinh trưởng "ẩm ướt", cũng sẽ bởi vì hơi nước quá lớn mà khuẩn mốc cũng biến thành hư thối.
Hơn nữa, gỗ được dựng theo hình khối nên có thể tập trung tối đa vi khuẩn cho việc trồng trọt và canh tác, điều kiện thông thoáng được đảm bảo một cách tối đa mà không chiếm thêm diện tích.
Hoắc Lãng suýt chút nữa không bắt được ba lô của Tư Ninh Ninh, nghe Tư Ninh Ninh nói xong liền liếc mắt nhìn lại, hắn không biết gì về nghề trồng nấm nên hỏi: "Cái này có được không? "
Tư Ninh Ninh gật đầu : "Việc trồng trọt ban đầu là khả thi, nhưng nếu cấy sợi nấm với số lượng lớn, chất dinh dưỡng cần thiết cho sợi nấm trong gỗ sẽ bị tiêu hao rất nhanh. Muốn trồng nấm thì cách một đoạn phải nghỉ một thời gian lên men mới có thể tiếp tục sử dụng."