Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng gật đầu: "Vậy trở về nói chuyện với đội trưởng. "
“Vâng.” Tư Ninh Ninh lại gật đầu, một lúc sau đột nhiên bật cười: “Em thật sự không ngờ tới.”
“Cái gì?”
"Đó là về việc trồng nấm. Đội trưởng sẽ công khai nói với xã viên, điểm này em kỳ thật có nghĩ tới, điểm không ngờ là đội trưởng sẽ sử dụng loại gỗ tốt như vậy để trồng nấm."
Hoắc Lãng nhẹ giọng giải thích : "Tuy rằng gỗ không được tùy ý chặt hạ, dù sao đội sản xuất chúng ta cũng là dựa vào núi rừng, cho nên cũng không phải vật quý."
Đây là phương nam, nếu như phương Bắc bên kia rất nhiều khu vực bình nguyên không có núi rừng. Dựng nhà ở phải có tính toán, người bình thường thành gia lập thất mấy năm liền tính toán trồng chặt cây, sợ tương lai con trai cưới vợ xây nhà không có gỗ để dựng.
Tất nhiên, Tư Ninh Ninh cũng hiểu đạo lý này.
Đội sản xuất dựa vào núi, gỗ tốt rất dễ kiếm, nghỉ ở góc độ khác, việc tìm gỗ mục nát cũng không khó.
Dựa trên sự hiểu biết của con người trong thời đại này, Tư Ninh Ninh còn tưởng Triệu Hoành Binh sẽ chọn cách "tận dụng phế thải", thu thập gỗ mục nát. Đối với phần gỗ còn nguyên vẹn, càng khả năng là lựa chọn giữ lại dự phòng tương lai còn sử dụng.
Tuy nhiên, những chiếc kệ gỗ đã được dựng lên, khoan nhiều lỗ nhỏ để cấy vi khuẩn, giờ mà rối rắm việc gỗ này gỗ nọ thật không có ý nghĩa.
Bây giờ Triệu Hoành Binh có thể xử lý vấn đề này một cách gọn gàng, Tư Ninh Ninh tin rằng chú ấy phải có những cân nhắc của riêng mình trong việc sử dụng vật liệu.
Cách đó không xa hướng về phía bờ ruộng mơ hồi truyền đến âm thanh xôn xao nói chuyện với nhau, hẳn là Triệu Hoành Binh nói xong, các xã viên lại đây xem náo nhiệt.
Tư Ninh Ninh vội vàng đứng dậy trước khi xã viên đi tới đây, nắm lấy dây đeo của ba lô trong tay Hoắc Lãng, kéo Hoắc Lãng đi theo con đường lên núi: “Chúng ta đi trước đi, để mọi người nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu."
Bị bắt gặp sang xem ruộng nấm bên này cũng chẳng có gì, có thể bảo là trùng hợp. Vấn đề là Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng muốn cùng nhau lên núi, nếu mọi người nhìn thấy điều này chỉ một sự kiện cũng dễ dàng làm người ta nghĩ nhiều, càng đừng nói hai chuyện chồng chéo lên nhau.
Hoắc Lãng nhẹ gật đầu, hai người giống như những đứa trẻ chơi trốn tìm, "rào rạt" băng qua bụi cây, nhanh chóng lao vào rừng cây, tiến vào vực sâu trong núi.
Trên người không có đồ nặng, đi qua vài lần bởi vậy đến con suối bên kia chỉ mất có 30p.
"Hô ... nóng muốn chết, nghĩ một lát, nghĩ một lát!"
Tư Ninh Ninh nằm liệt dưới bóng cây trên sườn đồi, không hề muốn nhúc nhích.
Chạy đến đoạn đường này, áo sơ mi cộc tay màu xanh lam của Tư Ninh Ninh đã nhiễm ra một vòng màu xanh đen, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hai má ửng đỏ vì nóng lại càng thêm đáng yêu.
Hoắc Lãng ngồi trên mặt đất một bên, hai lòng bàn tay rộng làm động tác quạt cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh mang theo ấm nước, Hoắc Lãng liếc mắt một cái nói: " Trong ấm có nước không? Vặn ra, uống một chút đi."
Tư Ninh Ninh thở hổn hển vội vàng gật đầu, mở nắp chai nước quân dụng uống vài ngụm, lau vết nước trên môi một hồi, đưa cho Hạ Lan rất ít nước: "Anh không mang theo nước, uống của em đi!"
Hoắc Lãng không chút do dự, trực tiếp cầm lấy bình nước.
Nhận thấy trong ấm không còn nhiều, Hoắc Lãng lo lắng Tư Ninh Ninh khát không có mà uống chỉ ngửa cổ lên uống hai ngụm, không uống nữa.
Thuận thế tiếp nhận cái nắp trong tay Tư Ninh Ninh, vặn chặt cái bình nước, Hoắc Lãng thẳng tay móc cái bình lên người mình, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, khuyến mãi một câu: "Thiếu rèn luyện."
Gần như ngay lập tức, Tư Ninh Ninh vặn lại: “Ai thiếu rèn luyện. Em gần đây vội muốn chết."
Công việc ở đội sản xuất còn tính là thoải mái trước không nói. Cô còn đang xử lý công việc ở thị trấn. Trừ cái này ở bên ngoài bên trong không gian còn một đống việc đồng áng chờ cô đến làm nữa.
Lúc trước gieo một đám đậu nành, trong không gian Tư Ninh Ninh dùng túi da rắn để trải ra, đem cành lá nhổ tận gốc, trong đó một bộ phận để dành làm giống, còn lại hơn phân nửa vẫn còn chất đống ở túi da rắn chưa có xử lý đâu!
Tư Ninh Ninh trái tim tan nát, Hoắc Lãng làm sao biết những chuyện này.
Hoắc Lãng buồn cười: "Mệt cái gì? Mệt chuyện ở chuồng heo bên kia?"
"Uh ..." Tư Ninh Ninh bị mắc kẹt.
Không thể nói về đầu cơ trục lợi ở chợ đen và công việc trong không gian. Những lời châm chọc của Hoắc Lãng dường như đang nói rằng cô thường ngày ăn không ngồi rồi vậy.
Tư Ninh Ninh sắc mặt nghiêm nghị, nhất thời không vui chút nào: "Lời này của anh có ý tứ gì? Chuồng heo công việc bên đó nhẹ nhàng hơn những việc khác, chính em xử lý công việc đâu ra đó, em quét tước cũng rất nghiêm túc."
Những ai trước kia từng làm qua công việc ở chuồng heo thỉnh thoảng ghé thăm còn nói cô làm rất tốt, làm rất cẩn thận.
Đúng vậy, xét về lực lượng lao động cô không thể so sánh với những người khác, ngoài những việc đó, lớn lớn bé bé cô làm không thiếu?
Hòa Cốc, Sớm Mầm tiến độ học tập đều có cô nhìn chằm chằm.
Thanh niên trí thức một loạt công việc vụn vặt nuôi thỏ cô cũng là người phụ trách?
Còn có gần đây nuôi cấy sợi nấm, trồng nấm đều là cô lăn lộn ....
Những việc nhỏ này nếu suy nghĩ kỹ thì vô cùng nhiều, một câu chẳng có chút trọng lượng gì của Hoắc lãng làm Tư Ninh Ninh cảm thấy bị ủy khuất.
Làm những việc đó hoàn toàn là ý muốn của Tư Ninh Ninh, và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lập công hay cố tình làm để thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng ý định ban đầu của Tư Ninh Ninh là tốt, và cô cũng tin rằng những điều đó có ý nghĩa và giá trị, vậy mà Hoắc Lãng một câu phủ nhận hết thảy ý nghĩa cùng giá trị của nó.
Quá tổn thương.
“Hừ.”
Đồ móng heo bự.
Tư Ninh Ninh thầm mắng một tiếng, đứng dậy xoay người rời đi: "Em mệt mỏi, đi trở về!"
“Sao tự nhiên lại tức giận vậy?” Hoắc Lãng đứng dậy đi theo phía sau “Anh không có chỉ trích em, chính là thấy ngày thường em hoạt động không lớn, về sau gặp phải chuyện gì, bản thân chạy cũng không có sức."
Tư Ninh Ninh phồng má, lao thẳng về phía trước, không hề có ý định dừng lại.
Hoắc Lãng đổi tay xách túi, vươn tay, trong tiềm thức muốn túm bím tóc của Tư Ninh Ninh, lại nghĩ cô gái nhỏ đang tức giận, sợ đổ thêm dầu vào lửa, nên trở bàn tay to nắm lấy cổ tay của Tư Ninh Ninh, đem người xoay lại 180 độ: "Tư Ninh Ninh."
Tư Ninh Ninh trừng lớn hai mắt tròn xoe nhìn Hoắc Lãng, hất cằm sang ngang, cứng rắn lên tiếng: "Làm gì?"
Hoắc Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bực kia có chút bất đắc dĩ.
Tiểu nha đầu không biết hôm nay như thế nào, chỉ một chút liền không cao hứng.
Hoắc Lãng khẽ thở dài, giọng nói khàn khàn đột nhiên dịu đi: "Vừa rồi em có nghe thấy lời giải thích của anh không?"
Tư Ninh Ninh nhếch môi, muốn trả lời, nhưng cuối cùng cô lại cố chấp chọn im lặng.
Hoắc Lãng im lặng một hồi, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Không được cáu kỉnh."
Cáu kỉnh?
Tư Ninh Ninh càng tức giận, quay mặt lại đang định tranh luận, còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy Hoắc Lãng nói tiếp: "Nếu anh nói sai chỗ nào làm em không cao hứng, em phải nói cho anh nghe, hoặc là để lộ ra một chút, như vậy anh mới chính thức xin lỗi em, dỗ dành em vui được."
“…… Cái gì?”
Tư Ninh Ninh lắc đầu, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, lời đến bên miệng cũng "rầm" nuốt trở vào.
Nhất thời, cô mờ mịt bởi vì trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu.
Thật là giống lửa giận trong lòng dâng lên cổ họng rồi, sắp phun ra rồi một giây tiếp theo đều phải phun ra trọng miệng bỗng nhiên bị người đút một ngụm nước chanh mật ong chua ngọt sảng khoái.
Muốn nói như thế nào đâu?
Một người đàn ông đẹp trai, thanh âm dễ nghe, thái độ đoan chính, còn ăn nói có sức thuyết phục dỗ dành?
Hay là nói cô ăn mềm không ăn cứng?
Chỉ là khi nghĩ kỹ lại hai điều kia có cái gì khác nhau đâu?
Tư Ninh Ninh vĩnh viễn khuất phục với ôn nhu, vĩnh viễn ăn mềm không ăn cứng, vĩnh viễn thích một người khi cô không lý trí có thể dẫn đường, nói chuyện đàng hoàng với cô.
Rốt cuộc, không ai có thể cự tuyệt được sự ôn nhu, kiên nhẫn được.
Tư Ninh Ninh phồng má, nhớ lại những gì Hoắc Lãng giải thích vừa rồi, cô cũng biết chính mình mới là người để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Hoắc Lãng không phải là thanh niên trí thức, cũng không sống ở chỗ thanh niên trí thức, lúc bình thường tiếp xúc cũng không quá nhiều, không biết hằng ngày cô làm cái gì cũng là chuyện bình thường, câu nói kia, xác thực cô hơi quá ...
Mặc dù có chút xấu hổ nhưng sau một hồi im lặng, Tư Ninh Ninh đã bình tĩnh trở lại, trịnh trọng giải thích và xin lỗi Hoắc Lãng: "Em không có cáu kỉnh. Chính là, chính là vừa rồi cảm thấy, những việc em làm anh có thể không ủng hộ, không tham dự nhưng không thể phủ nhận giá trị của nó ..."
"Đây là những gì em vừa nghĩ tới, hiện tại em đã biết là em quá mẫn cảm hiểu lầm ý của anh, thực xin lỗi!"
Tư Ninh Ninh thành khẩn, nhẹ giọng nói lời xin lỗi, chưa đến được hai giây, cô đã đứng thẳng người, vẻ khiêm tốn trên khuôn mặt trắng hồng nhạt dần, lại xuất hiện vẻ cưng chiều: "Em vừa rồi vì em xúc động mới giải thích, cũng không phải là bắt anh dỗ."
Lời xin lỗi của Tư Ninh Ninh rất nghiêm túc, làm Hoắc Lãng đang do dự một chút không biết nên nói cái gì, phải đối mặt như thế nào. Nghe được nửa câu sau cường điệu Hoắc Lãng cong môi một nụ cười trêu chọc: "Được rồi, em không bắt anh dỗ."
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm Hoắc Lãng, Hoắc Lãng nhìn đôi mắt nhỏ u oán cùng ngạo kiều của cô gái nhỏ, cười ra tiếng càng thêm thoải mái.