Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277: Quan Phụ Mẫu

Chương 277: Quan Phụ Mẫu Chương 277: Quan Phụ Mẫu

Editor: Hye Jin

“Trong núi đã qua mùa rồi không có hoa cho em hái." Hoắc Lãng nắm cổ tay Tư Ninh Ninh, xoay người đi về phía trước: “Vẫn còn sớm, chờ em hái bong bóng gai xong mang em đi dạo ở đại đội cách vách đại đội thứ 7 nhé?"

Đại đội thứ 7 cách vách Tư Ninh Ninh có ấn tượng.

Trước đó Hoắc Lãng đến đó để bắt lợn rừng, anh ấy nói bên đó có nghề phụ trồng củ sen và nuôi cá, nghe nói đài sen gì đó có thể tùy tiện hái.

Tư Ninh Ninh tùy ý để Hoắc Lãng nắm tay dẫn đi, nói đến đài sen, cô vẫn có chút tò mò: "Đã là mùa thu rồi, trong hồ còn có đài sen sao?"

"Đài sen già rất nhiều. Đài sen non khá là ít, đánh giá là cũng có."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Đài sen già cũng không sao, đài sen non lột hạt sen ăn luôn cũng được, đài sen già lột ra phơi khô làm hạt sen, về sau nấu canh nấu cháo cũng có thể dùng."

Đội sản xuất bảy của Hồng Kỳ công xã cách đội sản xuất ba bên này hơn 7,8 dặm đường, quay lại cũng hơn mười cây số, chân cẳng Tư Ninh Ninh không thể so với Hoắc lãng, nghĩ đến trên đường phải phí thời gian, tới chỗ rồi cũng phải dừng lại một phen, lo lắng sẽ làm trì hoãn buổi chiều Hoắc Lãng đi đại đội tập hợp, Tư Ninh Ninh dừng lại bước chân, cổ tay bị nắm chặt bởi Hoắc Lãng cũng khựng lại.

Hoắc Lãng quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Tư Ninh Ninh lắc đầu, trên mặt thoáng qua vẻ nghiêm túc: "Chúng ta đến thẳng đại đội thứ 7 đi, sẵn hiện tại còn sớm."

Hoắc Lãng trầm mặc một lát, như có điều suy nghĩ, cuối cùng không chút do dự gật đầu: "Được."

“Đi đường núi? Mát mẻ một ít.”

"Vâng!"

"Nắm chặt tay anh?"

"... vâng."

Tư Ninh Ninh từ bị Hoắc Lãng nắm cổ tay chuyển sang đặt tay của chính mình vào lòng bàn tay của Hoắc Lãng.

Hai bàn tay một to một nhỏ, một đen một trắng, hai người lần lượt vượt qua những con suối nhỏ, vượt qua sườn đồi dốc, làn gió thổi hương hoa từ hai bên đường đi, tỏa ra một mùi hương núi rừng đặc biệt, một lần nữa đứng ở dưới ánh mặt trời, Tư Ninh Ninh không thích ứng được đưa tay lên trán.

Tư Ninh Ninh rút tay khỏi Hoắc Lãng, sau khi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng, cô từ trong cổ áo lấy ra đồng hồ đeo tay, liếc nhìn, đã đúng mười hai giờ.

Hoắc Lãng muốn nương thân cao để chắn nắng cho Tư Ninh Ninh, nhưng lại thấy mặt trời đã khuất trên đầu, mà Tư Ninh Ninh đang xem giờ, thuận miệng hỏi: "Chính ngọ rồi? Có đói không?"

"Chính xác là mười hai giờ.”

Tư Ninh Ninh lắc đầu, cười cười: “Em không đói quá, chân của chúng ta khá nhanh, chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể đến đại đội bên này rồi, cách đến tận 7, 8 dặm."

“Đường núi tuy rằng hiểm trở, là một cái lối tắt." Hoắc Lãng ra hiệu, quay người đi phía trước: “Đi theo anh đi chào hỏi đội trưởng đội sản xuất bên này trước.”

“Ồ, vâng!” Tư Ninh Ninh lon ton chạy theo phía sau.

Trên đường đi, Hoắc Lãng giới thiệu đội trưởng sản xuất và đại đội trưởng đều là người cùng thôn, cho nên cùng là đội sản xuất cùng một đại đội.

Cô bước ra khỏi rừng cây, đi dọc theo sườn núi để vào thôn, Tư Ninh Ninh theo sau Hoắc Lãng bước vào một căn nhà nông, lưu ý tình huống trước mặt, dư quang đánh giá xung quanh.

Sân ở nông thôn về cơ bản giống nhau, tường không xây bằng gạch nung mà được dùng mấy cục đá lớn lớn bé bé, một số nhà trong sân có giếng nước, cơ bản các hộ ở đây nhà nào cũng trồng cây ở một góc sân. Một hoặc hai cây ăn quả, phổ biến là cây táo tàu, cây quýt, còn có cây hạ và cây sơn trà.

Ngôi nhà chính của cái sân nhỏ này trước mặt là ngôi nhà ngói, tường sân xây bằng đá, bên trái lối vào sân có giếng, đi qua một góc bên cạnh là đầy quả quýt vàng, và cây sơn trà.

Ba hai con gà mái già xúm xít dưới gốc cây sơn trà, lăn lộn cào đất, thỉnh thoảng mổ vào quả rụng từ trên cao rớt xuống.

Tư Ninh Ninh ánh mắt quét nhanh một vòng, sân nhỏ khắp nơi đều được quét dọn rất sạch sẽ, nhìn một vòng như vậy, không chỉ có thể thấy được chủ nhân chăm sóc cần mẫn, còn có khác biệt về thân phận của chủ nhân căn nhà, chủ nhân căn nhà này tương đối có khá giả.

Lúc này, chủ nhân của ngôi nhà đang ăn trưa trong phòng chính, nghe thấy trong sân có động tĩnh, người đàn ông trung niên ngồi ở trên ghế chính trong phòng chính vươn cổ nhìn sang, thấy rõ người tới thuận thế buông chén đũa vui tươi hớn hở đứng lên đi vào trong viện.

"Ồ, A Lãng!"

“Chú.” Hoắc Lãng gật đầu cười chào hỏi, đưa tay vỗ về phía sau thắt lưng như muốn nhắc nhở Tư Ninh Ninh, sau đó tiện đường bước lên trước mấy bước giới thiệu với Tư Ninh Ninh: “Đây là đội trưởng đội sản xuất bảy, đồng chí Cố Tam Đức.”

Nói xong , ông lại giới thiệu với Cố Tam Đức: "Chú, đây là đồng chí Tư Ninh Ninh, là thanh niên trí thức trong đội của cháu."

"Ồ, ra là Đồng chí Thanh niên trí thức....”

Cố Tam Đức khô khan trả lời, nhìn Tư Ninh Ninh mãi một lúc lâu.

Tư Ninh Ninh nở một nụ cười thân thiện, lịch sự gọi "Đội trưởng".

“Ai nha! ” Cố Tam Đức mỉm cười và gật đầu.

Mặc dù không biết ý định của Hoắc Lãng muốn đưa thanh niên trí thức đến với đại đội bọn họ làm gì, cứ như lẽ thường có khách đến cửa không thể đem người cự tuyệt ngoài cửa, Cố Tam Đức lịch sự mời mọi người vào phòng: "Đã ăn cơm chưa? Ngồi xuống cùng nhau ăn chút đi!"

"Cái này ..."

Người ta còn đang ăn cơm, nếu là đến sớm hơn một chút còn dễ cọ cơm, người ta có thể nấu thêm chút đồ ăn, hiện tại người ta đã ngồi trên bàn cả rồi, nếu mà lưu lại ăn cơm chẳng lẽ người nhà người ta không có đủ cơm ăn sao.

Tư Ninh Ninh đứng ở mép bàn, đứng cũng không xong mà ngồi cũng không xong.

Ngay lúc đang do dự, Hoắc Lãng gật đầu trước, trên mặt nở nụ cười nhẹ: "Phiền toái đội trưởng cùng thím rồi."

Vợ của Cố Tam Đức là Hoàng Xuân Hương, một người phụ nữ trung niên, tóc dài, gương mặt chữ điền, nghe Hoắc Lãng nói, bà ân cần vẫy tay, cười ha hả: "Các cháu ngồi xuống trước đi, thím vào lấy chén cho hai cháu!"

Dường như nhìn ra được sự khó xử của Tư Ninh Ninh, Hoàng Xuân Hương nở một nụ cười trấn an cô gái mới xoay người đi vào bếp.

Hoàng Xuân Hương nhanh chóng mang đến hai bát cơm, nói là hai bát, nhưng thật ra là hai chén mỗi chén nửa hạt cao lương cộng thêm hai củ khoai lang.

Không dự đoán được là nhà có khách, ban đầu nhà họ Cố để giữa trưa ăn.

Hai bát cơm được đưa cho Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, nghĩ rằng Hoắc Lãng có chuyện muốn nói với Cố Tam Đức, Hoàng Xuân Hương cầm lấy bát cơm của mình đi vào bếp ăn.

Ngay khi Hoàng Xuân Hương rời đi, Tư Ninh Ninh càng cảm thấy không được tự nhiên hơn.

Bầu không khí của cảnh này luôn khiến cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Hoắc Lãng không tiện trấn an Tư Ninh Ninh ngay trên bàn ăn, cho nên thẳng thắn nói mục đích đến đây với Cố Tam Đức: "Thanh niên trí thức Tư là giáo viên của ban xóa mù chữ đội chúng cháu, ban xóa mù chữ sắp bắt đầu rồi, cần biên soạn tài liệu dạy học, cháu nghĩ bên đội bảy bên này có ao hồ có kinh doanh nghề phụ, nói không chừng cô ấy có thêm linh cảm, cho nên mang người lại đây."

Nói một hồi, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng tiếp tục cười: "Thuận tiện hái chút đài sen trở về."

"Đài sen thì dễ nói rồi, cháu có mang theo vật đựng không? Nếu không mang theo, lát chú tìm một cái túi da rắn cho cháu."

Cố Tam Đức không để bụng xua xua tay, một lúc lâu nhìn về phía Tư Ninh Ninh một cái, biểu tình nghiêm túc và đứng đắn hơn vài phần: "Bất quá ban xóa mù chữ không phải chỉ là phổ cập kiến thức thông thường, dạy mấy cái chữ to là được? Tại sao cần phải biên soạn sách giáo khoa?"

Tư Ninh Ninh không biết có nên nói hay không nên liếc sang Hoắc Lãng, thấy Hoắc Lãng gật đầu, cô đặt đũa xuống, đựng thẳng thắt lưng giải thích: "Đội trưởng, cháu không biết tình hình của đội sản xuất bên này thế nào, nhưng ý tứ của đội trưởng bọn cháu là, xóa mù chữ mục tiêu quan trọng không nhằm vào người lớn, mà đặt trọng tâm ở thế hệ trẻ."

Sợ rằng nói quá sâu sẽ không tốt, Tư Ninh Ninh lựa chọn nói ra hai luận điểm quan trọng.

Vốn tưởng Cố Tam Đức sẽ hỏi lại, bất ngờ chú ấy không nói gì cả.

Cố Tam Đức rít một tiếng thật dài. Đôi lông mày thô nhíu lại suy nghĩ, một lúc sau anh mới chậm rãi "à ừ" mấy tiếng, mãi một lát sau mới chậm chạp trả lời: "Thì ra là như vậy ..."

“Ha ha.” Cố Tam Đức lúng ta lúng túng cười hai tiếng: "Đội sản xuất bên này cũng nhận được tin tức mở ban xóa mù chữ, chính là không có cắm thanh niên trí thức lại đây, cho nên phương diện nào cũng không thể làm toàn diện như vậy. Bất quá nghe cháu nói như vậy, chú cảm thấy đội trưởng đội sản xuất các cháu cực kỳ tốt, chúng ta bên này phải nên noi theo mới là."

Nhìn khuôn mặt đen của Cố Tam Đức dần dần lộ ra vẻ nghiêm túc, Tư Ninh Ninh hơi chinh lăng.

Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy biểu hiện đó có chút quen thuộc, trong lòng cân nhắc suy nghĩ, trong lòng lập tức phải kêu lên: "À là người tốt!"

Lúc này, khuôn mặt của Cố Tam Đức chẳng phải hoàn toàn y chang với khuôn mặt của Triệu Hoành Binh sao?

Chỉ trong một khoảnh khắc nỗ lực, Tư Ninh Ninh lập tức hiểu ra:

Đây, đây chính là người nhiệt tình, là "quan phụ mẫu" cái gì cũng nhọc lòng lo lắng.

Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh đưa mắt nhìn sang Hoắc Lãng ý tứ thăm dò mà Hoắc Lãng lúc này cũng quay đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt hoa đào cong lên thành trăng lưỡi liềm. Biểu tình quả thực không cần nói gì nữa ...

Ý kiến đã được viết lên hết trên khuôn mặt cả rồi.

Sau bữa trưa, sau khi để lại phiếu thực phẩm tương ứng cho Cố gia, Hoắc Lãng cầm bình nước của Tư Ninh Ninh rót đầy một bình mới mang theo cô gái nhỏ cùng túi da rắn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment