Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 278 - Chương 278: Tiếng Nga

Chương 278: Tiếng Nga Chương 278: Tiếng Nga

Editor: Hye Jin

Khi họ rời đi, Cố Tam Đức còn đứng ở cửa la lớn: "Hái xong đài sen đừng đi vội, lại đến đây một chuyến, biết không?"

“Được, đội trưởng, trở về nhà nghỉ trưa đi.” Hoắc Lãng vẫy vẫy tay, dắt Tư Ninh Ninh đi xuống con đường tắt bên sườn núi.

Từng bước nhỏ đi theo sau Hoắc Lãng, khi bên cạnh không còn ai, Tư Ninh Ninh mới hỏi: "Lúc tới đây, có phải anh có ý tứ lộ ra cái phương diện kia hay không?"

“Phương diện kia?"

Tư Ninh Ninh hừ một cái: "Giả vờ tiếp đi, biết rõ rồi còn cố ý hỏi có phải hay không?"

Hoắc Lãng quay người sang một bên để Tư Ninh Ninh đi phía trước, hắn cầm cái túi da rắn giũ giũ trong không khí. Căn ra để che ánh nắng cho Tư Ninh Ninh: "Đi đến hết đường lại quẹo trái."

"Ồ."

Hai người đi qua đi lại trong im lặng, Hoắc Lãng cân nhắc lời nói một phen mới mở miệng giải thích: "Chú ấy là ba của chiến hữu anh, giống với đội trưởng Triệu Hoành Binh đội chúng ta, đều là người cần mẫn, tận tâm.

Ba của chiến hữu ...

Tư Ninh Ninh dừng lại một chút và ngửa đầu ra sau: "Kia, kia con của chú ấy ...."

Nói được nửa lời, Tư Ninh Ninh không tiếp tục nói nữa.

Có ý tứ gì không cần nói rõ.

Hoắc Lãng tức giận trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh, vươn tay gõ nhẹ sau đầu cô gái nhỏ: "Đang suy nghĩ cái gì vậy, đều còn tốt."

Tư Ninh Ninh "chậc chậc" một cái, che cái ót: "Em lại cái gì cũng chưa nói?"

"Vừa đi vừa nói chuyện.”

Hoắc Lãng sau đó nói ngắn gọn với Tư Ninh Ninh lý do tại sao anh ấy quen biết Cố Tam Đức: "Anh và Cố Bân là đồng đội, anh chuyển nghề tới bên này, còn cậu ấy bị an bài đi biên cương, bên đó mở rộng đất đai, vì giải quyết vấn đề miếng ăn của nhân dân cả nước, còn có rất nhiều đồng bào đều đi nơi đó."

Sáu bảy chục năm quân khẩn, Tư Ninh Ninh biết đến.

Đó cũng là một câu chuyện xưa nhiệt huyết trung trinh.

“Cố Bân biết anh chuyển đến đây, trước khi anh rời đi cậu ấy nhờ cậy anh giúp đến thăm nhà, cho nên thường xuyên lui tới.”

Tư Ninh Ninh gật đầu, có thể lý giải được thái độ của Hoắc Lãng.

Nhưng đồng thời, Tư Ninh Ninh cũng bắt được mấy chữ mấu chốt: "Anh là chuyển nghề đi vào bên này, cho nên nói anh cùng Hòa Cốc và Sớm Mầm không có quan hệ huyết thống."

Hoắc Lãng dừng lại một chút, nghiêm túc: "Chúng ta đều gia con cái của một đại gia đình, có quan hệ huyết thống hay không cũng không quan trọng."

Sau một hồi im lặng, Hoắc Lãng nhàn nhạt thở dài một hơi: "Tham dự chiến trường không ít chiến sĩ là trưởng tử, con một càng không ít ... Một khi có người không thể trở về được, thì gia đình bọn họ sẽ ra sao?"

“Lúc này cần phải có người đứng lên dẫn đầu, người này sẽ là ai?” Hoắc Lãng không cần thiết nói là hắn, mà là hơi gật gật đầu mỉm cười nhìn Tư Ninh Ninh.

Ai là người chịu trách nhiệm.

Tất nhiên, là những chiến hữu trên chiến trường ...

Trái tim Tư Ninh Ninh trở nên nặng trĩu bởi nỗi buồn thoáng qua trong mắt Hoắc Lãng: "Mọi người trong đội sản xuất đều biết, đúng không? Chỉ có Sớm Mầm và Hòa Cốc là không biết, đúng không?"

“Ừm ...” Hoắc Lãng gật đầu.

Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh giật giật .

Bởi vậy cái gì cũng đã được giải thích thông suốt cả rồi.

Tại sao Hoắc Lãng họ Hoắc, còn Sớm Mầm và Hòa Cốc họ Trần?

Sớm Mầm và Hòa Cốc vẫn còn nhỏ, còn chưa suy nghĩ được những thứ thông suốt, không biết là chuyện bình thường, nếu mà lớn hơn một chút thì sao?

Như thế nào cũng sẽ phát giác manh mối đi.

Nói cách khác, Hoắc Lãng không chỉ phải gánh nỗi đau mất đi đồng đội, gánh chịu áp lực dưỡng gia đình đồng đội, còn phải chuẩn bị tâm lý mọi lúc để đối phó với một ngày Sớm Mầm và Hòa Cốc biết được toàn bộ chân tướng ...

Đột nhiên, vào lúc đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào trái tim.

Cô đau lòng cho Hoắc Lãng.

Đối với những chủ đề và sự kiện nặng nề như vậy, ngoài việc đau khổ, Tư Ninh Ninh cũng có thể hiểu được cảm xúc của Hoắc Lãng, nhưng Tư Ninh Ninh không thể đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị được.

Bởi vậy, lời an ủi, vỗ về nào cũng đều là dư thừa.

Tư Ninh Ninh rũ xuống hàng mi dài, ngậm miệng lại, nhưng bàn tay thon dài xinh đẹp lại vươn ra véo góc ống tay áo của Hoắc Lãng.

Không một tiếng động an ủi ...

Như cảm nhận được sự thay đổi của tâm trạng Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng nhướng mày, cười dịu dàng an ủi Tư Ninh Ninh: "Em không cần khổ sở, tuy có hy sinh nhưng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ là một niềm vui."

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh ngoài mặt tán thành, kỳ thật ra trong lòng lại có ý khác.

Cô đến từ các đời sau, tuy rằng nghĩ đến việc cho đi, công bằng mà nói, nếu chuyện xảy ra với Hoắc Lãng để cô tự mình trải nghiệm, Tư Ninh Ninh rất chắc chắn cô sẽ không thể kiên trì.

Ngay cả khi cơ thể có thể chống đỡ được, thì ý thức tinh thần không thể.

Điều này không liên quan gì đến giới tính nam hay nữ hay thể chất. Nói rộng hơn đời sau rất nhiều người không thể kiên định ...

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là các thế hệ sau này kém cỏi, vô năng không được, mà là liên quan đến đặc tính của thời đại.

Ví dụ, trong thời đại này, có thể nhìn thấy những con người với sự cống hiến quên mình, ý chí cứng như sắt thép, có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

Một ví dụ khác là ở thế hệ sau, con người thông minh, phát triển công nghệ nhanh chóng và kiểm soát tin tức ...

Thời đại khác nhau có những ưu điểm khác nhau.

“Không nói cái này, nói cái khác đi.”

Không muốn bầu không khí tiếp tục trầm xuống, cũng không muốn Hoắc Lãng nhớ lại những ký ức nặng nề kia, Tư Ninh Ninh hắng giọng một cái, giọng điệu đột nhiên nhẹ đi: "Có muốn nghe một bài hát không?"

Hoắc Lãng nhướng mày: "Có thể hát?"

“Tất nhiên rồi.” Tư Ninh Ninh ưỡn ngực, nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt khoe khoang: "Em biết nhiều thứ lắm, về sau anh sẽ biết, hehe ~ ”

Nói xong vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp tục hỏi: "Hỏi anh đấy anh có muốn nghe không? Người khác không có cái vinh hạnh này đâu, chỉ có một lần này!"

“Đương nhiên nghe.” Hoắc Lãng gật đầu và sau một hồi im lặng dường như đã suy nghĩ về điều đó, và sau đó hỏi: “Em có thể hát tiếng Nga không?”

“Nga, tiếng Nga a……” Tư Ninh Ninh lắp bắp.

Hoắc Lãng nhìn thấy con ngươi của Tư Ninh Ninh đung đưa ngập ngừng, suy nghĩ chút Tư Ninh Ninh xuống nông thôn còn nhỏ tuổi, hẳn là còn chưa học hết được cao trung, còn chưa tiếp xúc với tiếng Nga, yêu cầu của hắn ít nhiều có phần làm khó người khác.

Hoắc Lãng cứng họng cười cười, cứu vớt lại tình hình: "Không cần phải hát tiếng Nga, hát cái gì cũng được."

“Em biết, nhưng là phải đợi. Chờ đến khi không có ai em mới hát." Tư Ninh Ninh khẽ nâng cằm lên , ra hiệu cho Hoắc Lãng nhìn về phía trước.

Hóa ra hai người đã nói chuyện suốt đến cuối sườn núi, đi ngang qua một hộ nhà dựa vào rừng tre.

"Được!"

Tư Ninh Ninh lấy cớ không muốn hát khi có mặt người khác, Hoắc Lãng gật đầu cô liền tận dụng khoảng thời gian này để suy nghĩ.

Tư Ninh Ninh biết một số bài hát tiếng Nga, cơ mà thời đại này cần hát bài hát thế nào mới thích hợp.

Hoắc Lãng đã từng ra chiến trường, bây giờ nhắc tới tiếng Nga, cơ bản suy ra anh ấy hẳn thành thạo tiếng Nga, cứ hát mấy bài hát tình tình ái ái yêu yêu đương đương đời sau là không được.

Suy nghĩ được một lúc đã vòng qua căn nhà, quẹo vào con đường bên trong rừng tre.

Dọc theo đường đi, cho dù có bóng râm do thân hình Hoắc Lãng che chắn, Tư Ninh Ninh vẫn cảm thấy rất khô nóng, chỉ khi bước vào đi dưới bóng tre rậm tạp, làn gió thổi qua cành lá "xào xạc" mới cảm nhận được chút mát mẻ và thoải mái.

Cũng vào lúc này, Tư Ninh Ninh hắng giọng "khụ khụ, khụ khụ", cánh môi đóng mở bắt đầu hát.

o ... o ... o ... o ...

o ... o ... o ... o ...

Moskau

(Matxcova)

Fremd und geheimnisvoll

(Xa lạ và bí ẩn)

...

Sau giai điệu đơn độc đi qua, Tư Ninh Ninh có giọng hát những câu tiếng nga đầu tiên, Hoắc Lãng nghiêng tai lắng nghe, nghe được Tư Ninh Ninh hát ra tiêu chuẩn tiếng Nga, hắn xoay đầu nhìn chuyên chú cô gái nhỏ.

Tư Ninh Ninh không biết, khuôn mặt vui vẻ đang nhìn về phía trước tiếp tục ca hát.

Türme aus rotem Gold

(Những ngọn tháp cao tráng lệ)

Kalt wie das Eis

Trắng lạnh băng tuyết

...

...

Towarisch, hey, hey, hey, auf das Leben, hey

(Này đồng chí ơi, ơi, ơi nâng ly lên vì cuộc sống)

Auf dein Wohl, Bruder, hey, Bruder, ho

(Chúc sức khỏe người anh em ơi, người anh em hỡi!)

Moskau Moskau

(Mát-xcơ-va Mát-xcơ-va)

Wirf die Gläser an die Wand

(Uống chưa say là chưa về nhà)

Russland ist ein schönes Land

(Đẹp vô cùng là nước Nga này)

...

In aller Ewigkeit

(Vĩnh hằng thời gian)

Stehst du noch da.

(Vẫn ở đó sừng sững ...)

...

"Như thế nào?"

Sau khi bài hát kết thúc, Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân mới quay sang hỏi Hoắc Lãng.

Rõ ràng là một giọng nữ nhẹ nhàng và lanh lợi, đến khi cất giọng hát lại tạo nên một cảm giác mạnh mẽ. Hoắc Lãng ánh mắt đối diện với Tư Ninh Ninh, ngây người, nội tâm thật lâu không thể nào bình tĩnh trở lại.

Bài hát rất nhiều ca từ và Tư Ninh Ninh có thể hát trọn vẹn và không bị ngắt quãng, điều này cho thấy tiếng Nga cô ấy có nền tảng.

Hoắc Lãng lắc đầu, cười sảng khoái thành tiếng.

Thấy anh ấy lắc đầu, Tư Ninh Ninh mím môi, có chút nóng nảy: "Anh lắc đầu là có ý gì? Em hát không hay ?"

“Không phải, em hát rất hay.” Hoắc Lãng lắc đầu phủ nhận lời nói của Tư Ninh Ninh, đôi mắt đào hoa như ngấm nước, phi thường ôn nhu: "Hát rất êm tai, ca từ cũng rất thú vị."

Hoắc Lãng chỉ không biết Tư Ninh Ninh có bao nhiêu điểm sáng ngời mà hắn không biết, cũng không biết Tư Ninh Ninh có thể mang đến cho hắn bao nhiêu vui sướng cùng chấn động.

Tư Ninh Ninh khóe môi giật giật, bước chân nhanh chóng nhảy nhót vui vẻ: "Anh cũng biết tiếng Nga? Đúng không? Đúng không?"

Hoắc Lãng gật đầu: “Có thể nghe hiểu được một số ít đơn giản."

“Kia……”

Tư Ninh Ninh còn muốn hỏi, Hoắc Lãng đã lảo đảo một bước, đi tới trước mặt cô.

Thì ra hai người băng qua rừng tre, men theo con đường ngoằn ngoèo là đến hồ trồng củ sen.

Bình Luận (0)
Comment