Editor: Hye Jin
Đại đội 7 này "ao hồ" chiếm ưu thế. Đại đổi trưởng là người khôn khéo, không chỉ dẫn đường xã viên trông củ sen nuôi cá, cả vịt cũng nuôi không ít, ba nghề phụ chồng lên nhau, may là đều dựa vào ao hồ một mảnh này, cho nên ngày thường xử lý công việc cũng tương đối thoải mái.
Lúc này giữa trưa nắng gắt, đàn vịt chơi thành từng đàn dưới tán lá sen trong hồ, các cô chú trông đàn vịt buộc xuồng vào đám lau sậy, núp dưới mái vòm để tránh nóng. Thỉnh thoảng còn cầm gậy trúc ra lắc lư một vòng. trọng miệng còng kêu "cô cạc cạc", trong hồ vịt du đãng nghe thấy sẽ "cạc cạc".
Một phương diện phòng ngừa có người trộm vịt, một phương diện khác tránh cho vịt lợi dụng không có người đi mổ hoa màu.
Khi Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đến hồ, chính lúc đó một ông chú cầm gậy trúc đứng ở bờ kêu bầy vịt.
Hoắc Lãng thường xuyên đến lữ đoàn bảy, mọi người trong lữ đoàn bảy cũng nhận ra người, hắn dẫn đầu đi tới trước mặt Tư Ninh Ninh, tiến lên vài bước bắt chuyện với mấy chú mấy thím vài câu, khi nói còn chỉ tay chỉ chỉ vào Tư Ninh Ninh.
Ông chú bên kia nhìn Tư Ninh Ninh, khuôn mặt cười thành cái nếp gấp nhỏ.
Tư Ninh Ninh đón nhận ánh mắt, lịch sự gật đầu chào, và đáp lại bằng một nụ cười tử tế.
Chỉ nói vài câu, Tư Ninh Ninh cũng không biết chính xác Hoắc Lãng nói cái gì, bất quá, khi Hoắc Lãng lại vẫy tay với cô, anh ấy trực tiếp dẫn cô đến chỗ lau sậy ở góc hồ.
"Sẽ có rắn hay không?"
Hồ được bao quanh bởi lau sậy ở các góc, và ruộng lúa ở bờ ngoài, cả hai bên đều xanh tươi tốt và tất cả đều gần mặt nước, Tư Ninh Ninh rất sợ giẫm phải rắn.
“Đàn vịt đang lang thang ở đây, xác suất rắn xuất hiện rất ít. ” Hoắc Lãng nói xong đột nhiên xoay người, lột sạch lau sậy đi về phía hồ.
“Ai!”
Tư Ninh Ninh thấy thân hình đột nhiên cảm giác bị lùn, còn tưởng rằng vừa rồi chỉ lo nói chuyện, vô tình giẫm lên không trung, nhưng thấy Hoắc Lãng chỉ thấp một nửa, không tiếp tục chìm xuống, cũng không có tiếng nước, cô mới phản ứng lại đây không phải.
Sậy bên rìa mọc năm này qua năm khác, mặc dù có lung lay khi gió thổi qua, kỳ thực đi trên đó còn tính là khá vững chắc và bằng phẳng.
Sau khi Hoắc Lãng đứng vững, hắn quay người lại và đưa tay về phía Tư Ninh Ninh, "ТоварищСкиннинг, возьмименязаруку. (Đồng chí Tư Ninh Ninh, nắm tay tôi.)"
Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, mới phản ứng lại được, tay đã đáp trên tay của Hoắc Lãng thuận miệng trả lời: “Хорошо, товарищХолланд. (Được rồi, Hoắc Lãng đồng chí.)”
Một cuộc trò chuyện qua lại bằng tiếng Nga đã chính thức xác nhận điều mà Tư Ninh Ninh muốn hỏi nhưng không hỏi.
Hoắc Lãng biết tiếng Nga, và không chỉ đơn giản là nghe được một ít.
Người đàn ông này thực sự khiêm tốn chết người.
Mặc kệ là chuyện gì, một khi bạn hỏi anh ấy có biết hay không, câu trả lời vĩnh viễn là "chỉ biết chút ít da lông".
Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh liếc một cái ánh mắt xem thường.
“Đừng nhìn đi chỗ khác, nhìn dưới chân của mình. ” Hoắc Lãng đáp lại ánh mắt xem thường của Tư Ninh Ninh.
"Hắc hắc ~" Tư Ninh Ninh xoa xoa chóp mũi, lè lưỡi làm mặt quỷ: "Ồ!"
Mùa sen đã qua, mặt hồ giờ đã đầy lá sen mọc thành cụm, giữa cây cỏ xanh tươi chỉ lác đác vài bông sen trắng hồng đang gật gù đung đưa.
Chiếc thuyền tuần tra hồ bắt vịt có hình lưỡi liềm ở hai đầu. Hai người đi lên là vừa đủ.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lên thuyền trước, ngồi xuống an ổn ở góc mũi thuyền.
“Ngồi ổn.”
"Vâng!"
Hoắc Lãng cởi giày ném lên thuyền, xắn quần lên đưa thuyền về phía mặt nước vài bước, bảo đảm hướng gió rồi mới đi vài bước, xác định thuyển đạt điều kiện trôi lơ lửng mới bước lên thuyền.
Thuyền nhỏ hình lưỡi liềm lắc lư hai bên, Tư Ninh Ninh giống như kẻ thù lớn, hai tay giữ chặt thành thuyền, vì sợ thuyền bị lật.
Cũng may chiếc thuyền nhanh chóng ổn định, Hoắc Lãng dùng sức ấn mái chèo lên đám sậy đẩy ra, dùng sức chống ra bên ngoài, con thuyền nho nhỏ giống như thuyền phẳng trong gió xuôi, mặt hồ nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.
Phía dưới lá sen vốn đã râm mát, kề sát mặt nước, làn gió thổi qua mang theo hương thơm của lá sen, Tư Ninh Ninh lúc đầu có chút khó chịu, sau dần dần thoải mái, cô chậm rãi xoay người lại. Hai đầu gối khép lại quỳ ghé đầu ở đầu thuyền, cúi người nhìn xung quanh.
Thoạt nhìn, mặt nước trước kia xanh sẫm, khi nhìn xuống thì trong vắt lạ thường, có thể nhìn thấy đàn cá dưới vây bơi lội tung tăng khắp nơi.
Tư Ninh Ninh hai tay chống vào hai bên hốc mắt che bớt ánh sáng, cẩn thận nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt, nằm ở trên mũi thuyền giống như một con cún con lười biếng. Ngẫu nhiên còn đụng phải lá sen.
"Thật là dễ chịu ..." Tư Ninh Ninh cảm khái thở dài, nhìn thấy một túi hoa sen ở một bên, cô đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn Hoắc Lãng: "Em hái được không?"
Hoắc Lãng gật đầu: "Em hái đi."
“Hi hi.” Tư Ninh Ninh lập tức duỗi tay ra, nhìn thấy bên cạnh hoa sen có một đài sen, cô không khách khí tháo hết xuống.
Bây giờ đã qua mùa thu hoạch đài sen, trên mặt phần lớn đài sen đã chuyển thành màu đen và già rồi, cơ mà không phải không có ngoại lệ.
Ví dụ, cái trong tay Tư Ninh Ninh là một đài sen có màu xanh đậm, to một vòng lớn hơn cái miệng cái chén.
Tư Ninh Ninh lột bỏ lớp vỏ xanh xung quanh, từ sau lưng lột ra, từng hạt sen còn to hơn ngón tay cái của cô, rất tròn trịa.
Tư Ninh Ninh bóc ra nếm thử một cái, ai cũng nói tâm hạt sen đắng, phải bỏ tâm đi rồi mới ăn, vậy mà cô ăn không hề thấy đắng, ngược lại vị ngọt thanh thanh.
Tư Ninh Ninh cứ ăn vậy mãi không chán, đem hạt sen và tâm sen tách rời nhau. Kết quả không ngoài dự đoán, tim sen quả thực rất đắng, cũng không khoa trương như người ta nói vậy.
Hoắc Lãng thấy cô gái nhỏ chơi đến vui vẻ, mặt mày mềm mại xuống dưới.
“Đừng chỉ lo ăn, nhớ rõ hái nhiều một chút." Hoắc Lãng đẩy túi da rắn về phía Tư Ninh Ninh: "Mang về nhà cũng có thể ăn."
“Ồ!” Tư Ninh Ninh gật đầu, bóc một cái đưa lên miệng Hoắc Lãng, khi Hoắc Lãng cúi đầu nhấp một ngụm vào miệng, cô đặt túi da rắn trước mặt, vừa lẩm bẩm vừa nhìn xung quanh vừa hái đài sen vừa lẩm bẩm: "Đội trưởng không phải quá nhiệt tình sao? Vừa rồi đưa ra một cái túi lớn như vậy, làm em phải nhảy dựng."
"Này tính là cái gì đâu? Đài sen không nặng cân, nhìn thì to thực tế lột ra không được mấy cái hạt sen."
Đây có lẽ là nguyên nhân, bởi vì thu hoạch hết củ sen cùng với trứng vịt rồi, còn hạt sen thu hoạch về nhà cũng muốn gia công thêm một bước, phơi khô cũng không nặng cân.
Ngoài ra, ở thời đại này, người ta không nghĩ " hạt sen " là thực phẩm bổ dưỡng nên giá bán khi làm ra đồ khô cũng không cao, Cố Tam Đức, đội trưởng đội 7, chỉ đơn giản là bỏ phần thu nhập này đi, đài sen trong hồ ai muốn hái thì hái, chính là sợ người đến hái đài sen trộm cá trộm trứng vịt cho nên phải được sự đồng ý mới được vào.
Đề phòng kẻ gian lợi dụng sơ hở, vào thời điểm này trong năm, sẽ bố trí một số người canh hồ, chăn vịt cũng sẽ bố trí thêm vài người so với những mùa khác."
Hoắc Lãng nhẹ nhàng cầm mái chèo: “Em hái trước đi, em nếu thích ăn chốc lát anh lại đi mượn thêm cái túi da rắn."
Tư Ninh Ninh lắc đầu rối rít: "Vẫn là thôi đi! Cái túi da rắn này đủ lớn, như thế nào cũng có thể chứa được 30 đến 50 cân."
Mặc dù mọi người không coi trọng đài sen, cơ mà không biết chừng mực hái quá nhiều thì quá ngượng ngùng rồi.
Như thể nhận ra Tư Ninh Ninh đang nghĩ gì, Hoắc Lãng gật gật đầu, không nói gì nữa.
Để bắt kịp mấy cái đài sen xung quanh, Tư Ninh Ninh ở phía trước hái, Hoắc Lãng ở sau lột, lột lấy hạt sen bên trong nếu là hư hao thì ném thẳng vào trong hồ, thêm chất dinh dưỡng cho sen, hạt sen thì trực tiếp ném vào túi da rắn .
Một lúc sau Hoắc Lãng phải chèo thuyền, không thể bóc ra như vậy được, hắn chỉ bỏ phần gốc, chỉ để lại khoanh tròn cái đài ném vào trong túi da rắn để chứa được càng nhiều càng tốt.
"Em để ấm nước đặt ở nơi đó, nếu khát thì anh tự mình cầm uống, đừng bởi vì ấm nước của em mà ngượng ngùng."
Hái được hơn phân nửa túi da rắn đài sen, Tư Ninh Ninh có chút mệt mỏi, lười nhác ghé sát vào mép thuyền, đầu ngón tay như búp trắng buông trên mặt nước chọc một chút.
"Được!"
Tư Ninh Ninh xoay người sang một bên, thân thể co vào nhau ở tư thế nằm nghiêng, ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, lúc trước một đường đi tới chỉ cảm thấy mặt trời chói mắt quá, trước mắt từ khe hở trong lá sen, cảm giác hoàn toàn khác.
Bởi vì không còn có thể cảm nhận được sức nóng của mặt trời nửa, ngay cả bầu trời cũng là một màu xanh dịu dàng.
Màu xanh, thực là xanh.
Thân thuyền lược ra những gợn sóng cùng những gợn sóng từ xa xa giao điệp vào nhau, tiếng vịt kêu "cạc cạc" từ xa truyền lại gần, gió nhẹ truyền hương thơm của lá sen theo làn gió, lá sen trên đỉnh đầu cũng không ngừng lắc lư.
Lắc lư một chút, giống như bị người ta thôi miên, cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tư Ninh Ninh bối rối một lúc, lại bị tiếng mũi thuyền đâm vào đám sen quấy nhiễu, nữa tỉnh nữa mơ duỗi tay giữa không trung như muốn bắt lấy cái gì đó.
Hoắc Lãng nghiêng người nắm cái tay đang vươn ra kia của Tư Ninh Ninh, nhìn thấy Tư Ninh Ninh khuôn mặt ửng hồng, nhắm mắt dưỡng thần, hắn phóng nhẹ âm thanh trấn an: "Nhắm mắt nghĩ ngơi một lát đi, chốc lát nữa anh gọi em."
Nếu mà nói "ngủ một lát" linh tinh, Tư Ninh Ninh thế nào cũng sẽ mở mắt ra mà cự tuyệt, bởi vì hai người còn trên mặt hồ, thuyền lại nhỏ như vậy, nếu cô ngủ rồi, Hoắc Lãng làm sao bây giờ?
Hoắc Lãng đã suy sét đến điểm này, nên chỉ nói "nhắm mắt nghỉ ngơi đi". Quả nhiên, Tư Ninh Ninh kháng cự cơn buồn ngủ mày nhăn lại, đôi môi hồng phấn mấy mấy, hoảng hốt phun ra một tiếng rất nhẹ: "Được!"