Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 280 - Chương 280: Cũng Có Phải Em Xem Cô Ấy Đâu ….

Chương 280: Cũng Có Phải Em Xem Cô Ấy Đâu …. Chương 280: Cũng Có Phải Em Xem Cô Ấy Đâu ….

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh chìm vào giấc ngủ, mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, còn đi bộ một đoạn đường dài, cô đúng là có chút mệt mỏi, nhắm mắt một chút liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Và một lúc sau khi cô chìm vào giấc ngủ, mọi thứ xung quanh dường như đều cảm nhận được, gió thổi nhẹ nhàng hơn, những chiếc lá sen cũng tĩnh lặng, và cả những chú vịt cách đó không xa cũng đi vang xa xa dần.

Hoắc Lãng nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ ngây thơ của cô gái nhỏ một lúc lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài.

Cô gái ngốc nghếch này, rốt cuộc chỉ ở trước mặt hắn không hề có tâm tư phòng bị hay là ở trước mặt người khác đều như thế này?

Thật là làm người khó có thể yên lòng.

Từ từ rút bàn tay đang nắm chặt tay Tư Ninh Ninh ra, đặt tay cô gái xuống. Ánh mắt quét nhìn xung quanh cho khi nhìn trúng một nơi, hắn cẩn thận chèo thuyền, đến khi chui vào đám lá sen mới vững vàng dừng lại.

Dưới bóng hoa sen trong hồ, không gian yên tĩnh và mát mẻ, khoang thuyền nhỏ hẹp, chung quy không thể nào thoải mái được như ngủ trên giường, cô gái nhỏ ngủ đến an lành.

Khuôn mặt như ngọc bừng lên nét ửng hồng quyến rũ, đôi môi màu hồng đào của Tư Ninh Ninh khẽ vặn vẹo, giống như vừa rơi vào một giấc mộng không được tốt, Hoắc Lãng nghĩ cô gái nóng, tùy tay hái cái lá sen, làm thành cái quạt quạt quạt cho cô gái nhỏ, một cái tay khác chống ở đầu gối, ngồi xếp bằng giống như một nhà sư ngủ gật vững vàng nghỉ ngơi ở đầu thuyền.

Làn gió nhẹ lướt qua cánh đồng lúa xanh mướt gần đó, chuồn chuồn sải cánh bay lượn, thỉnh thoảng cây nước và lá sen dừng lại, thỉnh thoảng mặt nước bắt đầu gợn sóng.

Bên này không gian thanh bình, ở gần hồ sen, một chàng trai cạo trọc đi qua rừng tre, vội vã men theo con đường ngoằn ngoèo, chưa kịp đến gần bờ sông, chàng trai đã cao giọng kêu lớn: "Chú Lý ơi! Đội trưởng bảo cháu lại đây bắt một con cá."

Một người áo đen từ phía đông cây cầu nổi lên, cao giọng hỏi: "Chuyện gì à? Muốn bắt cá?"

"Cháu cũng không biết, dù sao đội trưởng bảo trừ công điểm nhà chú ấy."

Người đàn ông mặt đen đưa tay lên trán, bị ánh nắng phơi đến không mở được mắt, đội trưởng muốn bắt các hắn ngăn không được: "Vậy cháu đi đi!"

Hoắc Lãng bị tràn động tác này hấp dẫn, hơi nghiêng nghiêng người lắng nghe, thấy không phải đại sự nên không để trong lòng, tay vẫn tiếp tục quạt cho Tư Ninh Ninh. Ngay đúng lúc này không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "rầm" lớn, giống như có thứ gì đó khổng lồ rơi xuống nước.

Sau khi suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, Hoắc Lãng biết cậu nhóc nói chuyện vừa rồi đã nhảy xuống nước, Hoắc Lãng biết, nhưng Tư Ninh Ninh thì không.

Tư Ninh Ninh ngủ chập chờn, nghe thấy động tĩnh bị giật mình nháy mắt bừng tỉnh.

Khi tỉnh dậy, cô chưa kịp hình dung được chuyện gì đang xảy ra trước mắt, cứ ngỡ là ở chỗ thanh niên trí thức, bàng hoàng ngồi dậy, đưa tay mò mẫm theo thói quen để kéo mùng sang một bên. Hoắc Lãng sợ tới mức tâm can hoảng loạn run rẩy vội vàng đem người giữ chặt.

Hoắc Lãng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng từ vòm bên kia truyền đến: "Hi Ca Nhi, cháu bị váng đầu à! Có thể kiềm chế được chút hay không? Đàn vịt mà không đẻ trứng lão tử khấu trừ cháu 100 công điểm."

“Hahaha, chú ơi, thật là tai nạn thôi, thật sự là tai nạn, con vấp phải cỏ vướng ngã, chú yên tâm cháu không làm đàn vịt sợ hãi đâu." Người thanh niên cười đắc ý rồi lặn xuống như một con cá vui vẻ bơi trong nước.

Động tác hai bên dần dần lắng xuống, Tư Ninh Ninh cũng tỉnh táo lại, ngồi nghiêng người dụi mắt: "Xảy ra chuyện gì? Em ngủ lâu chưa?"

"Không có." Hoắc Lãng lắc đầu, quan sát phương hướng rồi lại chèo thuyền: "Chú Tam Đức cho người đến bắt cá, đánh giá là trong nhà có khách đến."

Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra liếc, Hoắc Lãng nói đúng, cô thật sự ngủ không lâu, trước sau cũng chỉ nửa tiếng đồng hồ thôi.

Nhưng mà, khi nghe Hoắc Lãng giải thích, trong đầu của Tư Ninh Ninh có một tiếng "đinh", đồng tử đung đưa , quay đầu nhìn Hoắc Lãng với đôi mắt tròn xoe: "Cái gì gọi là khách nhân? Vị khách đó không phải là anh đi?"

Hoắc Lãng không nghĩ đến một tầng này, Tư Ninh Ninh vừa nói hắn tưởng tượng thật đúng là có thể như vậy.

Hái chút ít đài sen không hiếm lạ còn có thể chứ mà lấy cá mà cá là khấu trừ từ công điểm, Hoắc Lãng nhất định không lấy, sợ biến khéo thành vụng, vạn nhất Cố Tam Đức thực sự có khách nhân đến cá này đúng là cấp khách nhà người ta, như vậy làm lỡ chuyện của Cố Tam Đức.

Hoắc Lãng nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Trước tiên cứ hái đài sen trước đã, những chuyện khác tính sau."

“Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu, thuyền chậm rãi tiến về phía trước, đi ngang qua những nơi có đài sen, thỉnh thoảng cô sẽ đưa tay ra hái một hai cái, cơ mà nhiều hơn là ngồi trên mũi thuyền moi hạt sen hạt được hạt mất cho vào miệng, chính mình ăn còn không nói thỉnh thoảng lại vươn tay đặt một cái trước mặt Hoắc Lãng.

"Anh buổi chiều khi nào tập hợp? Chúng ta trở về sớm nhiều thêm thời gian."

Vừa rồi nhìn đồng hồ bỏ túi, thời gian đã là hai giờ chiều.

"Không quan trọng, hiện tại đã trễ rồi, điện ảnh buổi tối 8h mới bắt đầu chiếu, anh đến trước nửa tiếng là được."

"Kia cũng phải về sớm một chút, thế nào cũng dằn ra thời gian mà nghỉ ngơi, sao có thể không ngừng nghỉ vừa về là làm việc như vậy được."

Tư Ninh Ninh vừa rồi xém buộc miệng gọi thành "đi làm" rồi."

Hoắc Lãng khẽ thở dài rồi ngây ngốc cười: "Được rồi."

Hoắc Lãng đang chèo thuyền hái vỏ sen lại, túi da rắn đã đầy, hắn lôi một ít đài sen bỏ vào trong túi.

Kỳ thật là hắn nhìn thấy Tư Ninh Ninh thích ăn, hắn sợ là năm nay qua rồi sẽ không còn kịp ăn nữa, có thể hái được bao nhiêu thì hái.

So với Hoắc Lãng bận rộn bao nhiêu, Tư Ninh Ninh ở mạn thuyền chơi cực kỳ vui vẻ.

Mỗi lần bỏ hạt sen vào miệng, Tư Ninh Ninh nằm bò ở trên mạn thuyền vừa nhai hạt sen vừa nghịch nước, vừa lúc này đang chơi vui vẻ bỗng dưng xuất hiện một loạt bọt nước, phát ra tiếng "ừng ực ừng ực" càng lúc càng lớn.

Đôi mắt của Tư Ninh Ninh hơi nheo lại, ngồi thẳng lưng cúi người xuống phía dưới để xem đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, giây tiếp theo là "rầm" một tiếng, một người phá dòng nước thoát ra ngoài, nước bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên mặt Tư Ninh Ninh.

“A ——”

Không thể đoán trước được nên không có phòng bị, Tư Ninh Ninh rùng mình theo bản năng dịch dịch về phía sau.

Hoắc Lãng cũng kịp thời có phản ứng, chân dài đi tới chỗ Tư Ninh Ninh, đem người bảo hộ ở phía sau lưng.

Hai người chưa kịp phát ra tiếng động, người thanh niên đã lên khỏi mặt nước một tay tóm lấy con cá sống đang tung tăng nhảy nhót, một tay lau nước trên mặt, mở to đôi mắt đỏ hoe vì lặn, hung dữ nói: “Đang làm gì ! Có phải muốn trộm cá đội chúng tôi hay không ..."

Lời còn chưa dứt, thanh âm của thiếu nhiên đột nhiên im bặt, giọng điệu cũng yếu yếu ớt xuống dưới: "Hoắc, đội trưởng Hoắc ..."

“Ha, ha, hóa ra là anh, đội trưởng Hoắc. ” Người thanh niên cười ngượng ngùng gãi đầu, tiếng nói cũng thành thành thật thật: "Em, em còn tưởng là có người sấn lúc mấy chú trông coi đang nghỉ ngơi lại đây lợi dụng sơ hở ..."

Tư Ninh Ninh nghe giọng nói đó liền cảm thấy có chút quen thuộc, hơi nghiêng đầu ló ra một nửa cái đầu từ phía sau lưng Hoắc Lãng, nhìn thoáng qua trong lòng kinh ngạc không thôi.

Đó là Cố Hi Cùng!

Tư Ninh Ninh không mong đợi gặp Cố Hi Cùng theo cách này, mặc dù cô đang không mặc đồ nam, cô sợ Cố Hi Cùng sẽ nhìn ra manh mối.

Ngẫm lại, Tư Ninh Ninh đang định quay đầu đi, nhưng Hoắc Lãng đã nhanh hơn cô một bước, trực tiếp hái một lá sen lên che mặt cô, còn chưa đủ, Hoắc Lãng lảo đảo đi lên phía trước chèo chèo thuyền đi qua hướng khác, hoàn toàn cản trở tầm mắt của Cố Hi Cùng: "Đội trưởng không phải bảo cậu bắt cá à?"

“Là bảo em bắt cá, em đã bắt được rồi." Cố Hi Cùng nở nụ cười thật thà và thành thật, giơ con cá còn vùng vẫy trong tay lên cho Hoắc Lãng xem.

Hoắc Lãng nhíu mày: “Vậy còn không mau trở về? ”

Cố Hi Cùng là một chàng trai ngốc bạch đơn thuần, hoàn toàn không thấy được Hoắc Lãng nhíu mày không kiên nhẫn, nghiêng đầu xem cô gái mà Hoắc Lãng đang giấu sau lưng.

Hắn vừa rồi liếc mắt một cái, cô gái đoan trang xinh đẹp như hoa sen, trong thôn làm gì có cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Hi Cùng càng vươn cổ dài hơn: "Đội trưởng Hoắc, anh với thanh niên trí thức là đối tượng."

"Phốc ..." Tư Ninh Ninh suýt nữa phun ra hạt sen vừa nuốt xuống.

Hoắc Lãng cũng có chút xấu hổ, dùng tay chèo đẩy Cố Hi Cùng đang cởi trần lui về phía sau: "Nói cái gì đấy? Biết nơi này có nữ đồng chí, còn trần truồng ở nơi này, còn không chạy trốn chỗ khác nhanh đi."

“Hì hì, sợ cái gì?” Cố Hi Cùng như quỷ cười cười, tay quệt lên bộ ngực trần của lúa mì sẫm màu: "Lại không phải em nhìn cô ấy, cô ấy xem em em còn có hại đây này."

Nhìn sắc mặt Hoắc Lãng tối sầm lại, Cố Hi Cùng cũng biết nháo đủ rồi, nháo nữa lấy tính tình Hoắc Lãng chắc chắn bùng nổ.

Cố Hi Cùng không nói thêm nhiều lời, duỗi cổ nhìn thoáng qua bóng dáng Tư Ninh Ninh, hắn cười hihi lặn xuống dưới đi về phía bờ bên kia.

Tư Ninh Ninh cúi người bò ra mạn thuyền nhìn phương hướng biến mất: "Người đi rồi à?"

“Ừ. Dọa tới em không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu.

Ngoài việc ban đầu bị giật mình chứ cũng không có gì cả.

Bất quá nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tư Ninh Ninh quay đầu sang một bên, đảo mắt cười trêu chọc nói: "Em thấy lời của rồi của cậu ấy rất có đạo lý, lại không phải hắn xem em em cũng chẳng có hại.

Bình Luận (0)
Comment