Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 281 - Chương 281: Ngoan Ngoãn Chờ Hôn

Chương 281: Ngoan Ngoãn Chờ Hôn Chương 281: Ngoan Ngoãn Chờ Hôn

Editor: Hye Jin

"......." Trong chốc lát , Hoắc Lãng bị suy nghĩ của Tư Ninh Ninh làm cho giật mình, không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Cố Hi Cùng thân hình tính cũng là rắn chắn, nhưng chỉ là một thằng nhóc, lông tóc còn chưa mọc đủ đâu.

Ngày thường được hai anh trai quan tâm, tuy sinh ra lớn lên trong nghịch cảnh lại chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, bởi vậy lớn lên được cái đầu to, cơ bắp rắn chắc, nào có tốt hơn hắn?

Hoắc Lãng càng nghĩ càng cảm thấy bất bình, mím môi nhìn thẳng Tư Ninh Ninh: "Em thích xem?"

"Cái gì?"

Tư Ninh Ninh đến từ đời sau, tư tưởng đương nhiên tán đồng với lời Cố Hi Cùng nói, điểm này cũng không có gì kỳ quái, nhưng câu hỏi mà Hoắc Lãng hỏi lại thật sự khiến Tư Ninh Ninh lúng túng, vừa khiếp sợ.

Ý anh là gì?

Nếu cô mà nói cô thích xem chẳng lẽ Hoắc Lãng còn muốn ở hiện trường biểu diễn một cái, thoát y cho cô xem à?

Tư Ninh Ninh nhíu mày tỏ vẻ bối rối, trong khi Hoắc Lãng vẫn giữ khuôn mặt im lặng không nói chuyện.

Đang lúc giằng co, bỗng nhiên "bùng" một tiếng động mạnh, mũi thuyền dường như va phải thứ gì đó, thân thuyền lắc lư, Tư Ninh Ninh loạng choạng đi về phía trước.

Chiếc thuyền to như vậy, Hoắc Lãng đang hờn dỗi mà lòng thì lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ bị rơi vào trong nước, kết quả là cánh tay dài kịp thời duỗi ra, tiếp được Tư Ninh Ninh.

Mang theo Tư Ninh Ninh, quán tính Hoắc Lãng hướng tới đầu thuyền, trong khoảng thời gian ngắn cả người cô gái nhỏ đè ép lên người hắn.

Cơ thể cô gái mềm mại, hương thêm thâm nhập vào tận ruột gan, cánh môi mềm mại cọ qua vành tai, trong giây phút ngắn ngủi ...

Chỉ khoảnh khắc đó ...

Hoắc Lãng chỉ cảm thấy cảm giác tất cả các giác quan của thân thể phóng đại vô hạn, cả người như rơi vào hư ảo.

Tiếng gió lướt qua, tiếng chuồn chuồn sải cánh và những con cá bơi dưới nước quẫy đuôi tạo ra tiếng bọt nước, mà theo tiếng bọt nước trồi lên trên mặt nước, tiếng nổ tung vỡ vụn, tảng lớn lá sen rút đi, ban ngày bị đêm tối thay thế, trong không trung trăng sáng lơ lửng, mà Hoắc Lãng cảm thấy hình như mình đang nằm trên con thuyền trôi lững thững dưới ánh trăng sáng.

Trong nước yêu quái biến thành cô gái hắn thích, chạm vào hắn, tiếp cận hắn, ý đồ dụ dỗ hắn cuốn vào nước, trầm luân vĩnh viễn ...

Hoắc Lãng nhắm mắt lại, ngẩn người nằm xuống, hai bàn tay to bên cạnh chậm rãi xếp thành nắm đấm, buông lỏng rồi nắm chặt, buông lỏng rồi nắm chặt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, bỗng chốc giơ tay ôm lấy eo thon của cô gái nhỏ.

"Anh ..." Tư Ninh Ninh chống nửa thân mình dậy, cảm nhận được sức nóng từ eo truyền đến, bàn tay to của người đàn ông đáp ở eo cô, đôi mắt mở to cúi đầu nhìn Hoắc Lãng.

"A ...."

Thân thuyền lại run lên lần thứ hai, cùng với tiếng "thình thịch" rơi xuống nước, Tư Ninh Ninh ngã ngang ra thuyền, nâng cánh tay bảo vệ rước mặt, nhắm mắt để bọt nước khỏi bắn vào nước.

Một lúc sau, cô lại mở mắt ra, trên mặt nước chỉ có bắn tung tóe lên cùng cái túi da rắn, còn Hoắc Lãng thì không thấy đâu nữa.

Tư Ninh Ninh khóe môi vặn vẹo, vẻ mặt ngơ ra một lúc, phải mất một lúc sau dường như minh bạch được cái gì đó, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thì ra là lão cán bộ trầm ổn cũng sẽ có bộ mặt thẹn thùng? Đã vậy thẹn thùng còn chạy trốn vào trong nước.

“Đồng chí Hoắc Lãng.” Tư Ninh Ninh nằm ghé ở mạn thuyền, ngang qua mặt nước gợn sóng, thấp giọng gọi: "Thì ra anh cũng sẽ thẹn thùng sao?"

Trong nước Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, không biết có phải đã hiểu ý của Tư Ninh Ninh hay không, người nhíu mày, biểu tình mang theo vài phần kháng nghị.

"Haha ~" Tư Ninh Ninh càng cười vui vẻ.

Trước sau tương phản quá lớn, ngược lại khơi dậy tâm tư muốn trêu của Tư Ninh Ninh.

"Mau lên đây, đừng có mà nghẹn hỏng rồi, em sẽ không chê cười anh."

Tư Ninh Ninh nghiêng người vẫy tay với Hoắc Lãng, nói là không chê cười thực tế lại cười cười đến cong môi."

Hoắc Lãng từ dưới nước nhảy ra, áo dính sát vào người mơ hồ phác họa ra cơ bắp trước ngược, bàn tay to đáp hơn biên thuyền, làm thân thuyền có chút nghiêng nghiêng.

Mắt thấy Tư Ninh Ninh cả cơ thể run bần bật lên, Hoắc Lãng nén cái ý định muốn ra tay giúp đỡ, trấn an cảm xúc, khàn giọng hỏi: "Chê cười anh?"

Tư Ninh Ninh biết anh ấy đang doạn mình, căn bản không có khả năng làm cô rơi xuống nước, cho nên khi cơ thể đã ổn định, cô chống tay chỗ biên thuyền, như quỷ thành tinh cười giảo hoạt: "Em không chê cười anh, nếu anh cảm thấy em đang chê cười anh đó là do lòng anh có quỷ đó ~"

Nói xong, một tay chống cằm lần thứ hai cười nắc nẻ, cười đến mi mắt cong cong.

Nhìn chằm chằm hai cánh môi cong cong đỏ mọng của Tư Ninh Ninh hồi lâu, Hoắc Lãng đột nhiên giơ tay, đặt tay lên đầu Tư Ninh Ninh cố định đầu cô gái lại, ý cười của cô gái nhỏ còn chưa thu liễm, cánh tay bá đạo dùng sức, nâng đầu cô cái song song với mặt mình.

Hoắc Lãng hơi nâng cằm lên, ngậm lấy cánh môi lải nhải không ngừng.

"Ơ ..."

Người đàn ông đang ngâm mình trong nước, bàn tay to áp chế Tư Ninh Ninh, hơi thở phả vào mặt nóng bóng đến vô cùng.

Hơi thở dây dưa, nụ hôn mang theo sự bá đạo triền miên ...

Trêu chọc thì trêu chọc, đến khi đuổi kịp thực tế, Tư Ninh Ninh cảm thấy đột nhiên căng thẳng, đôi mắt mở to, khuôn mặt xinh xắn giống như bị lửa nóng thiêu đốt, nhanh chóng đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, Hoắc Lãng mới từ từ buông cô gái nhỏ ra, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của cô gái nhỏ.

“Còn dám sao?”

Trong nước, Hoắc Lãng ánh mắt thâm thúy, hơi thở hừng hực.

Con ngươi của Tư Ninh Ninh khẽ run lên, tựa lưng vào chống đỡ phía dưới khoang thuyền, bừng tỉnh mà lắc lắc đầu.

Vào lúc trái tim "đập mạnh", Tư Ninh Ninh không chịu khống chế mà chậm rãi nắm chặt, khẩn trương nuốt nước bọt.

Đáng ghét ...

Người đàn ông này nhìn như vô tình mà làm người khác không thể chống đỡ nỗi.

Con người này bình thường sẽ luôn quan tâm đến cảm nhận của con gái, nơi nào nên trầm ổn thì trầm ổn, nơi nào nên ôn nhu thì ôn nhu, có khi còn lơ đãng bày ra dáng vẻ cẩn thận, bá đạo, thật sự không thể nào không động tâm.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại phải làm sao bây giờ??!!!

Tư Ninh Ninh cắn chặt môi dưới, cả người như đông cứng, thân thể vẫn luôn duy trì trạng thái nửa quỳ ngồi ngây người nép vào mạn thuyền, suy nghĩ dưới đáy lòng làm khuôn mặt đỏ bừng, bị kích thích muốn bốc khói.

So với vẻ hoảng sợ của Tư Ninh Ninh, lúc này Hoắc Lãng cũng không khá hơn là bao.

Hoắc Lãng vừa rồi quả thực có chút xúc động, chỉ là hắn không hối hận.

Xét về quan hệ nam nữ, Hoắc Lãng thật sự không có kinh nghiệm, bây giờ đã hôn người ta rồi, hắn lau nước trên mặt, xoay người về phía mạn thuyền, suy nghĩ làm sao để đối mặt với Tư Ninh Ninh.

Mà Tư Ninh Ninh đâu?

Sau một hồi nội tâm gầm rú, cuối cùng lý trí cũng thắng thế, ngay khi Hoắc Lãng quay người lại, cô giáng xuống lưng Hoắc Lãng một cú đấm, đấm đến Hoắc Lãng cũng phải giật mình.

Hoắc Lãng quay đầu lại, nhìn thấy Tư Ninh Ninh vừa rồi còn đang thẹn thùng, tức giận nhìn chằm chằm hắn: "Ai, ai cho phép anh hôn em? Không biết xấu hổ!"

Vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Lãng, nghẹn nửa ngày mới vươn tay gãi gãi cằm, nuốt nước bọt: "Kia, kia nếu không, em hôn lại đi?"

Giống như lời vừa rồi Cố Hi Cùng nói vậy, dù sao là người ta xem hắn hắn không nhìn người ta, không có hại.

Hôn hắn cũng giống nhau.

Hoắc Lãng càng nghĩ, cảm thấy rất khả thi.

Môi của Tư Ninh Ninh mềm đến không ngờ, hắn một lần muốn thêm một lần càng muốn thêm lần nữa.

Thật tốt!

Nghĩ đến đây, Hoắc Lãng nâng cằm, ngoan ngoãn chờ được hôn.

Tư Ninh Ninh tức giận, nhìn vẻ mặt ngứa đòn kiểu "Nào đến đây đi, hôn anh" của Hoắc Lãng, sắc mặt càng đỏ hơn, tùy tiện cầm lấy cái đài sen đánh sang mặt Hoắc Lãng, dỗi: "Hôn hôn cái đầu quỷ nhà anh! Không đứng đắn."

Nơi nào là lão cán bộ trầm ổn đâu?

Đây rõ ràng là một cây bột chiên già, dùng lời nói để lừa cô, lừa còn thành thạo hơn biết bao nhiêu.

Tư Ninh Ninh mắng, thế nhưng trong lòng chưa tới mức quá tức giận, kỳ thật là ngượng ngùng nhiều hơn.

Đó là lần đầu tiên cô với người khác giới tiến triển đến giai đoạn như thế này.

Mặc dù cũng không đến nỗi tệ ....

Tư Ninh Ninh lắc đầu nhìn Hoắc Lãng, đôi mắt nai mở to: "Lần sau anh mà con như vậy, em sẽ không nói chuyện với anh nữa."

Hoắc Lãng lúc đầu còn căng thẳng, đến khi thấy Tư Ninh Ninh thực sự không tức giận, hắn từ từ buông xuống trái tim đang treo lơ lửng kia.

Nhặt đài sen rơi xuống nước đặt bên cạnh chân Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng đẩy chiếc túi da rắn căng phồng lên thuyền, tự mình leo lên thuyền.

Cái bá đạo kia biến mất không còn thấy, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc, Hoắc Lãng cố gắng xoa dịu cơn tức giận của cô gái nhỏ, giọng điệu ôn nhu: "Em một hai chơi với lửa, anh nói chuyện đoàn hoàng với em em không nghe ..."

Còn chưa kịp nói xong, Hoắc Lãng bị cô gái đánh mắt cảnh cái, im miệng, sau một lúc mới chuyển được đề tài: "Chỗ đó có hoa sen, em có muốn hái hay không?"

“Muốn!” Tư Ninh Ninh hung tợn quát lên, nhìn đôi mắt đào hoa tươi cười của Hoắc Lãng, cô nghiêng đầu, bực bồi hừ một cái.

Hoắc Lãng trong lòng nhắc nhở bản thân không nên quá vội vàng, cười thầm tính khí của cô gái nhỏ, thế nhưng Tư Ninh Ninh muốn, hắn nghe lời không ngừng đi tìm chiều chuộng.

Hái đầy cả một túi lớn đài sen, mười mấy cái bông hoa sen và lá sen, Hoắc Lãng buộc chiếc mũ lá sen, cá sen bó lại cho Tư Ninh Ninh, hai người lúc này mới chèo thuyền về chỗ đám cỏ bong lau, chào hỏi mấy chú đang canh vịt rồi mới trở về.

Bình Luận (0)
Comment