Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282: Cố Hi Cùng

Chương 282: Cố Hi Cùng Chương 282: Cố Hi Cùng

Editor: Hye Jin

Gia đình của Tư Ninh Ninh không trọn vẹn, về phương diện tình cảm cá nhân thì thực sự là trống một mảnh, ngoài trừ việc nhìn thấy những câu chuyện cười canh gà trên mạng và sách báo thì thật sự cái gì cũng trống rỗng.

Lúc đầu, cũng cảm thấy xấu hổ vô thố không biết làm thế nào cho phải. Dưới sự dung túng ôn nhu của Hoắc Lãng làm cô dần dần thả lỏng xuống dưới.

Này một thả lỏng, Tư Ninh Ninh liền nhớ tới sự tình vừa rồi chưa kịp hỏi.

"Vừa rồi gặp được cái kia thiếu .... nam đồng chí, anh quen biết sao?"

“Anh biết. ” Hoắc Lãng gật đầu, liếc ngang qua Tư Ninh Ninh một cái, nhấc cái túi da rắn lên.

Mặc dù Tư Ninh Ninh không tiếp tục hỏi, Hoắc Lãng nhìn biểu hiện là biết cô nương tò mò cho nên nhặt một số thông tin đơn giản nói vài câu.

"Bà Hồ trong đội của chúng ta, em biết chứ? Tình trạng bọn họ giống nhau."

"Nhưng bởi vì mọi thứ đã giao ra, ở trên có hai người anh trai dùng được, cho nên thằng nhóc kia cũng coi như an ổn lớn lên, tính tình ngay thẳng nhân hậu, không phải ác nhân."

Hoắc Lãng tiếp tục bổ xung một câu: "Chính là đôi khi mồm mép quá lợi hại."

Những lời này thoạt nghe mơ hồ, song chỉ cần cân nhắc một chút là hiểu được đại khái.

Cũng giống như gia đình của bà Hồ, có nghĩa là có vấn đề về thành phần gia đình, có hai anh trai, hẳn là nói đến Cố Dương cùng Cố Triều.

Thảo nào trước đó Đầu Khỉ đã nói rằng ba anh em Cố Dương đều là những người chịu thương chịu khó, vươn lên trong nghịch cảnh để tồn tại.

Hóa ra là như vậy.

Tư Ninh Ninh rũ mắt nai xuống: "Anh cho rằng bọn họ là người xấu sao?"

"Người tốt người xấu chỉ bằng tiếp xúc phiến diện vô pháp định nghĩ được."

Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh đang sốt sắng: "Anh chỉ biết ở trong quần thể nhất định có người vô tội bị liên lụy."

Tư Ninh Ninh tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy."

"Về nhà đội trưởng trước, sau đó trở lại đội sản xuất?"

"Vâng!"

Ba bốn giờ nắng vẫn còn rất gắt, khi về đến nhà của Cố Tam Đức, quần áo của Hoắc Lãng về cơ bản đã khô ráo, ngoại trừ chiếc túi da rắn trên vai thỉnh thoảng nhỏ một hai giọt nước.

Đương nhiên, sau khi hái bao nhiêu đài sen cũng không thể lấy hết được, căn cứ đạo đối nhân xử thế, Tư Ninh Ninh đã nói trước với Hoắc Lãng sẽ để lại một ít cho Cố gia.

Hoắc Lãng trút một phần tư đài sen ra, buộc chặt miệng túi da rắn rồi lại đeo túi lên vai, chào Cố Tam Đức xong định đưa Tư Ninh Ninh về, ai ngờ lúc đó Cố Tam Đức Đầu ngăn cản hai người: "Ô ô ô! Chờ một chút, gấp gáp thế nào cái gì?"

"Chú nhờ thím hái một ít sơn trà xuống, mang về nhà ăn đi! Sơn trà này chua quá, răng của thím với chú không tốt, ăn không hết." Cố Tam Đức nói rồi quay ra sột sột soạt soạt.

Trong tay ông ấy không chỉ mang theo một cái sọt sơn trà mà còn có cả một con cá diếc to tướng: "Haha, con cá cũng vậy, vừa mới bắt được từ hồ lên, cháu trong khoảng thời gian này vội, thời gian lại đây không nhiều lắm, lấy cá này về ăn đi, cấp cho em trai em gái ăn."

“Được rồi chú." Hoắc Lãng gật đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tư Ninh Ninh, tiếp cái con cá.

Bởi vì Hoắc Lãng trên vai còn có vác đồ vật, sọt tre không biện pháp nào lấy, kết quả là một cái sọt đầy sơn trà là Tư Ninh Ninh xách.

Tư Ninh Ninh gật đầu nói vài câu khách sáo như cảm ơn, lúc cùng Hoắc Lãng đi ra ngoài, cô còn nghi ngờ mà nhìn Hoắc Lãng tận mấy lần.

Theo sự hiểu biết của Tư Ninh Ninh về Hoắc Lãng, Hoắc Lãng sẽ không lấy con cá này.

Đúng như dự đoán của Tư Ninh Ninh, tại thời điểm rời khỏi công, Hoắc Lãng đột nhiên thấp giọng phun ra một chữ: "Chạy."

Chạy?

Tư Ninh Ninh cũng không rõ vì sao muốn chạy, nhưng Hoắc Lãng nói chạy, thì cô chạy thôi.

Tư Ninh Ninh co giò lên chạy, Hoắc Lãng tại chỗ dừng lại một chút, chỉ trong chốc lát, hắn cũng xách túi da rắn chạy như bay.

“Hướng trái."

Tư Ninh Ninh lập tức quay sang bên trái.

Vừa rẽ vào ngõ, cô đã nghe thấy giọng nói the thé của một người đàn ông trung niên từ đằng sau: "Ôi, chạy làm gì ! Cá, cá!"

Khi đến đây, Tư Ninh Ninh cơ bản đã nhận ra đường đi, cô vừa chạy dọc đường trở về núi vừa quay lại nhìn theo tay Hoắc lãng, xác thực các đã không còn thấy nữa.

“Cá đâu?”

Hoắc Lãng nhẹ giọng đáp: "Treo ở cổng?"

Tư Ninh Ninh không nói nên lời, nghẹn mất một lúc: "Thực sự chỉ có anh."

"Đồ vật không thể lấy dù sao cũng phải nghĩ ra cái biện pháp, bằng không kéo tới kéo lui cả nửa ngày.

“Chuyện này đã từng xảy ra rồi sao? ” Tư Ninh Ninh nghe thấy sự bất lực trong lời nói của Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng gật đầu: "Lúc nào cũng như vậy."

Lúc đầu, Hoắc Lãng đều cự tuyệt. Sau đó bị Cố gia lôi kéo đến tận cửa thôn, bị cường ép tái đi tái lại nhiều lần. Hoắc Lãng dần dần học được cách thông minh, nếu gặp phải tình huống như vậy, đầu tiên là lấy trước rồi sấn khi Cố Tam Đức không chú ý treo ở cửa rồi bỏ chạy.

Vì thế, chốt cửa sân của Cố Tam Đức đã bị chắp vá nhiều lần, sau khi Hoắc Lãng lại đây đều thuận tay treo lên.

Tư Ninh Ninh nghe anh ấy kể về quá khứ mà phải bật cười: "Tuy là biết anh bất đắc dĩ cơ mà nghe cũng hiếm lạ, mà rất có ý tứ."

“Đi trước, trong chốc lát đuổi theo.”

Tư Ninh Ninh ngay lập tức đứng thẳng người, tăng nhanh tốc độ, và gật đầu lia lịa đi theo: "Vâng!"

Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng không ngừng vội vàng chạy về, bên kia, mọi người từ điểm thanh niên trí thức của đội sản xuất thứ ba của đại đội Cát Lĩnh đang chuẩn bị đi đến buổi chiếu phim điện ảnh.

Trong thành phố cũng có một rạp hát, mặc dù Từ Thục Hoa và những người khác không đi xem ca kịch hay phim ảnh, nhưng đại khái biết đến rạp hát trong thành thường mang theo hạt dưa, kem que vừa xem vừa ăn.

Từ Thục Hoa học theo, kem que thì không có rồi nhưng hạt dưa thì có thể làm một chút.

Lúc trước đi thị trấn có mua quả bí đỏ, còn có ngày thường trong đội mấy chú thím trong đội cho rau dưa, hạt được thanh niên trí thức lưu trữ lại, các cô gái thanh niên trí thức tĩnh toán một lần hạt lưu lại hại một phần lưu lại cho năm sau trồng, một phần bỏ đi tạp chất rồi rang ở trên nồi.

Rang một mình rất dễ bị cháy, ban đầu mấy cô gái tìm cát bỏ vào để ran chung, kết quả tìm không thấy sau khi Tống Tiểu Vân đề nghị sạn một ít phân tro vào để ran với nhau.

Các nữ thanh niên bận rộn trong nhà bếp, trong số các nam thanh niên trí thức, Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên ra ngoài kiếm củi, Mạc Bắc mang theo cái xô mà cậu ấy thường dùng để múc nước kéo hàng rào tưới nước vào khoảng ruộng trồng rau, ruộng trồng rau đang trồng củ cải cùng một số rau dưa theo mùa khác.

Thông thường đều là do Tư Ninh Ninh chăm sóc mảnh đất trồng rau này rất cẩn thận cho nên khi Mạc Bắc tưới nước cũng đặc biệt cẩn thận, cố gắng tưới đúng chỗ, không để ngập úng rau dưa.

Trong khi đang bận rộn với công việc, một người phụ nữ xách giỏ đi đến bên cạnh nhà: "Yo, đồng chí thanh niên trí thức, đang tưới rau à?"

"Chị ba Chu."

Mạc Bắc thẳng người, nhận ra người đến là một chị trong đội."

“Haha, thanh niên trí thức Tư có ở nhà không?"

“Thanh niên trí thức Tư sáng nay đã đi ra ngoài vẫn chưa về. Chị có chuyện gì không? Chúng em cũng có thể hỗ trợ xử lý."

"Không có gì đâu, chỉ cần thanh niên trí thức Tư không có ở đây cũng không sao, đồ cho các em cũng giống nhau cả."

Chị ba Chu cười cười xua tay, đấy cái rổ đang kẹp ở bên hông: "Trong nhà chị có trồng một cây quýt, đến mùa chín rồi? Chị nghĩ đồng chí thanh niên trí thức bên này không có gì ăn nên hái sang một ít cho các em nếm thử."

Hôm nay chị ba Chu đến đưa quýt mục đích là để cảm ơn Tư Ninh Ninh ngày thường đã dạy Chu Tiểu Thúy đọc và viết.

Bây giờ Tư Ninh Ninh không có ở đây, đồ thì đã mang đến rồi ngượng ngùng mang ngược trở về cho nên phân cho những thanh niên trí thức thôi, chờ sau lại có cơ hội lại cảm ơn Tư Ninh Ninh sau.

Trong đội mấy chú mấy thím mấy chị thường cho thanh niên trí thức nắm rau xanh, mấy quả ớt, chuyện này đã quá quen rồi cho nên Mạc Bắc không nghĩ nhiều, buông thùng nước, tiếp quả quýt xuống, hắn khom người nhìn đám củ cải nhỏ nhỏ rút ra hai củ: "Cảm ơn chị, thanh niên trí thức không có thứ gì tốt, củ cải này chị mang về ăn đi."

Củ cải đã vào giai đoạn trưởng thành, Tư Ninh Ninh thường chăm sóc rất cẩn thận nên thực là to, hai củ Mạc Bắc rút ra xào một đĩa đồ ăn cho cả nhà ăn là dư giả.

Ở quê chỉ có mấy loại rau thường trồng thôi, củ cải này chị ba Chu ở nhà cũng có trồng, mấy hôm trước còn hái mấy củ ăn. Nhưng củ cải mà Mạc Bắc đưa qua khiến chị ba Chu kinh ngạc: "Ai nha, củ cải này chắc chăm kỹ càng lắm a! Lớn như vậy?"

Khóe môi Mạc Bắc cong lên, tự hào: "Ngày thường là do thanh niên trí thức Tư chăm sóc, thanh niên trí thức Tư rất dụng tâm."

Vừa nghe củ cải là Tư Ninh Ninh xử lý, chị ba Chu cười cười, bỗng nhiên không còn kinh ngạc mấy.

Cũng không biết tại sao, trong lòng chị ba Chu có một cảm giác rất mạnh mẽ, cái gì Tư Ninh Ninh ra day nuôi hoặc trồng đều tốt hơn người khác nhiều.

Củ cải tuy chẳng có giá trị gì nhưng mối quan hệ giữa người và người, người ta mang đồ đến, ta dù gì cũng phải đáp lễ, một hai củ cải không tính là gì nhưng đủ làm chị ba Chu cảm thấy thanh niên trí thức phẩm hạnh không tồi, đều có thể hòa hợp cho nên tươi cười trên mặt càng thêm chân thành: "Được rồi! Quýt các em chia nhau ăn đi, chị không quấy rầy các em bận việc nữa."

Chị ba Chu vẫy vẫy tay cười cười rời đi.

“Chị ba Chu đi từ từ a.”

Bình Luận (0)
Comment