Editor: Hye Jin
Nhìn chị ba Chu trời đi, Mạc Bắc đứng dưới tia nắng xiên giữa kẽ lá, ngẩng đầu nhìn trời ước lượng thời gian, lại nhìn sang bên hông nhà, ánh mắt như mong đợi sự xuất hiện của một bóng người nào đó.
Thời gian đã không còn sớm nữa, Tư Ninh Ninh sáng sớm đã đi ra ngoài, đến lúc phải trở về rồi.
Không lẽ gặp phải tình huống nào không thể phân thân được sao?
Lông mày Mạc Bắc dần nhướng lên, suy nghĩ một chút, định chờ thêm một lúc rồi tính toán xem.
Nếu Tư Ninh Ninh còn không trở về nhất định phải đi ra ngoài tìm người.
Mạc Bắc tưới nước cho ruộng rau xong trở về, vừa đuổi kịp Từ Thục Hoa các cậu ấy đang xào hạt dưa, đang sàng đi tro dư thừa, Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên cũng đã trở lại.
Nhìn thấy những quả quýt trên bàn, Lý Lăng Nguyên hai tay dơ hề hề đen tuyền cầm một quả lên: "Quýt ở đâu ra vậy? Có thể ăn không?"
Từ Thục Hoa và những người khác đều đầy dấu hỏi chấm, cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu cũng chẳng biết quả quýt từ đâu tới.
Lại lúc này, Mạc Bắc vươn tay chia quả quýt đầu thành nhiều phần: "Là chị ba Chu mang đến, nói là phân cho mọi người ăn.
Ngập ngừng một chút, Mạc Bắc nói thêm: "Tớ nhổ hai củ cải để đáp lễ."
Từ Thục Hoa gật đầu tán thành: "Chúng ta trồng rất nhiều củ cải, nếu không ăn kịp, về già sẽ bị rỗng ruột."
Dù sao một lần ăn không hết nhiều được như vậy, dùng làm đáp lễ cúng đúng, luôn nhận đồ tiếp tế của mấy chú thím mấy chị thiệt tình trong đội không hay.
Tổng cộng có 23 quả quýt, thanh niên trí thức tổng cộng có 7 người, mỗi người phân ba quả còn thừa lại 2 quả, Mạc Bắc cấm hai quả quýt kia ánh mắt quét mọi người dò hỏi: "Cấp Tư Ninh Ninh, mọi người có ý kiến gì không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Kết quả là, trong số ba đống quýt nhỏ, đống duy nhất có năm quả quýt là đặc biệt dễ thấy.
Mọi người thu hồi quả quýt của bản thân, Từ Thục Hoa giúp Tư Ninh Ninh thu quả quýt lại, chỉ chớp mắt, Lý Lăng Nguyên làm một hơi ăn hết luôn ba quả quýt được phân.
Ăn xong vẫn cảm thấy chưa đủ, hai tay ôm má, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyệt đối diện đang chậm rãi ăn quýt làm Tưởng Nguyệt phát cáu.
"Nhìn cái gì mà nhìn, cậu lại không phải không có phần?"
Lý Lăng Nguyên mặt mày nhăn lại, xấu hổ gãi gãi đầu cười cười: "Ngọt quá, không nhịn được, ăn hết rồi. "
"Ăn sạch rồi trách ai? Cũng chẳng phải tớ ăn hết của cậu cậu còn nhìn chằm chằm tớ làm cái gì?"
Sau khi bị Tưởng Nguyệt mắng mấy lần, Lý Lăng Nguyên xấu hổ ngồi sang một bên, song ánh mắt không khỏi liếc nhìn quả quýt trước mặt Tưởng Nguyệt.
Chua chua ngọt ngọt, ngon đến lạ lùng, sao vừa rồi hắn ăn nhanh vậy? Nên giống như Tưởng Nguyệt vậy, từ từ ăn mới đúng!
Lý Lăng Nguyên trái tim tan nát, mặt quẫn bách nhăn như muốn khóc đến nơi rồi.
Tưởng Nguyệt bị hắn làm cho bực bội, ghét bỏ đến nhe răng, đầu ngón tay cuộn tay y như bắn bi bắn quả quýt sang hướng đối diện Lý Lăng Nguyên.
Quýt cho thì cho nhưng sắc mặt Tưởng Nguyệt chẳng vui vẻ gì cho cam, hung dữ trừng mắt: "Phân cho cậu một cái đừng có để tới nhìn cái bộ dạng này của cậu, phiền muốn chết."
Lý Lăng Nguyên gật đầu như đập tỏi, vui mừng bóc bỏ vỏ quả quýt, ngồi đối diện học theo Tưởng Nguyệt ăn quýt.
Thấy vậy, hàng lông mày nhướng lên của Tưởng Nguyệt dần dần nhíu lại, môi mím lại thành hình vòng cung, nhẹ giọng mắng "đồ ngốc".
Có thể thấy sau khi Lý Lăng Nguyên ăn hết nửa quả quýt ánh mắt lại ngó sang bên này, nụ cười của Tưởng Nguyệt suy sụp, gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên, chịu hết nổi rồi đập tay lên bàn quát: "Còn xem! Đã cho cậu rồi?"
Lý Lăng Nguyên rùng mình một cái, lập tức kinh hãi, hắn làm sao dám xin quýt của Tưởng Nguyệt nữa? Cười cười ngây ngô rờ rờ cái mũi trốn chạy.
Tưởng Nguyệt trợn mắt một cái, hừ một tiếng ăn hết quả quýt trong tay đem quả cuối cùng cất vào túi.
Tư Ninh Ninh vội một đường trở về, kịp lúc mọi người xuất phát, cùng cô trở về nhà thanh niên trí thức còn có cái túi da rắn của Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng rất vội, hắn đặt túi da rắn xuống, chuẩn bị rời đi, Tư Ninh Ninh liền đi theo phía sau hai bước: "Anh trực tiếp đi đại đội hay là trước về nhà một chuyến."
Hoắc Lãng lau mồ hôi trên trán: “Trực tiếp đi lên đại đội.”
Bây giờ đi thẳng đến đại đội sao …..
Tư Ninh Ninh khóe môi mấp mấy: "Anh có khát không? Nếu không em rót cho anh ly nước, uống trước rồi đi."
“Không kịp, đến đại đội rồi lại nói." Hoắc Lãng vẫy vẫy tay, để Tư Ninh Ninh vào nhà: “Em cũng đi chuẩn bị đi, anh đoán là đội trưởng đang gọi mọi người tập hợp, chuẩn bị lên đường rồi.”
“Ai……”
Vừa nói, Hoắc Lãng vừa quay người lại vài bước lao vào bóng cây, Tư Ninh Ninh dù có muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Ngày thường vào đại đội khẳng định có thể xin được nước uống, mà hôm nay chiếu phim điện ảnh, từng nhà đều khóa cửa rồi ra ngoài đi xem náo nhiệt, tìm đâu ra nước chứ.
Tư Ninh Ninh lắc đầu, đi vào trong phòng đổ đầy ấm nước, nghĩ nghĩ Hoắc Lãng uống nước không tiện, cô thu thập sọt tre một chút, rửa sạch cái ống trúc mang theo.
Đang bận việc thì thấy bên cạnh là cái sọt sơn trà, sơn trà là Cố Tam Đức hái cho Hoắc Lãng, chỉ là Hoắc Lãng không muốn lấy, toàn bộ cho cô ...
Tư Ninh Ninh dừng một chút, nắm lấy mười mấy quả cất vào trong sọt, còn những quả khác đặt ở trong phòng râm mát chỗ thông gió, miễn cho nhiệt độ quá cao chín quá mau, mau chóng bị hư.
Bên kia Mạc Bắc nghe thấy nữ thanh niên gọi tên Tư Ninh Ninh trong phòng nam thanh niên, hắn liền đi theo ra khỏi phòng, nhưng chân dài vừa bước qua ngưỡng cửa liền thu lại trở về.
Mãi đến khi Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng ong ong nói chuyện với nhau rồi xoay người vào nhà hắn mới mím môi, nặng nề thở ra một hơi, làm bộ dường như không có việc gì đi ra cửa, giả vờ chờ mọi người cùng nhau xuất phát.
Trong phòng chính của nữ giáo dục trí thức, Tưởng Nguyệt đám người vòng quanh túi da rắn trong phòng chính: "Tư Ninh Ninh, trong này có cái gì?"
"A? Cái kia ..." Tư Ninh Ninh nhìn Tưởng Nguyệt, vặn chặt nắp chai bước tới, đi thẳng vào mở nắp túi: "Là đài sen, ừm ... Hôm nay tớ đi hơi xa, bên kia đội sản xuất nghe tớ là thanh niên trí thức lại đang chuẩn bị biên soạn sách giao khoa nên tặng một ít đài sen.
Nghĩ rằng Hoắc Lãng giúp mang về, Tư Ninh Ninh trầm mặc một lúc tiếp tục nói: "Cái này thực nặng không dễ mang về, còn tốt là trên đường gặp đồng chí Hoắc Lãng, anh ấy giúp tớ mang trở về."
“Ồ!” Tưởng Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Chẳng trách vừa rồi hắn cùng cậu trở về.”
Tưởng Nguyệt tin là thật, cười hì hì cầm một cái đài sen màu đen: "Tớ có thể ăn không? Cho tớ một cái nhé!"
“Muốn ăn gì thì ăn.” Tư Ninh Ninh bật cười ngây ngốc, cúi đầu kéo cái túi da rắn ra, cùng Tưởng Nguyệt đổ đài sen ra ngoài.
Tư Ninh Ninh chọc qua đài sen, lấy ra một đài sen còn màu xanh: "Ăn cái này đi, cái này ngọt. Cái vỏ đen đã già rồi, ăn sống không được, chờ bớt chút thời gian lột ra phơi khô để dành nấu cháo ăn."
“Cái này cũng quá là nhiều đi!" Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân vừa nhìn thấy đài sen trong nhà chính đã kinh hô lên.
Tư Ninh Ninh rớt mồ hôi hột, đúng là hình như có chút nhiều quá rồi.
Bên trong hầu hết là đã lột ra rồi, hắn là Hoắc Lãng lột ra trong lúc cô ngủ ...
Tư Ninh Ninh cười cười, không có trả lời câu hỏi, thu thập lá sen cùng hoa sen bên cạnh: "Có phải hay không sắp xuất phát."
Nói xong nhìn Tưởng Nguyệt hỏi: "Cậu giúp tớ đem mấy cái này đến giếng, đánh một thùng nước ngâm được không? Tớ đi thay quần áo."
“Được.” Tưởng Nguyệt gật đầu, ôm hoa sen trong mình đi đến giếng.
Buổi chiều đi lại nhiều cô đổ rất nhiều mồ hôi, cơ thể nhớp nháp , khó chịu, Tư Ninh Ninh muốn lấy một ít nước để lau người, cơ mà thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, cô ngượng ngùng lôi kéo cả đám phải đợi mình, cho nên chỉ đứng chút cho bớt nóng xong rồi hỏa tốc đi ra phía sau cửa thay cái áo lúc đó chính mình làm.
Phút cuối cõng ấm nước và sọt tre ra cửa, Tưởng Nguyệt nhìn thấy hai mắt sáng lấp lánh phải khen một phen: "Đây là lúc đó nhuộm hoa văn đây sao? Thật là đẹp mắt."
Tư Ninh Ninh cười gật đầu: "Cậu chẳng phải cũng có làm mà?"
Tưởng Nguyệt xua tay, vẻ mặt ủ rũ: "Nhuộm thì có nhuộm chỉ là vẫn luôn không có thời gian để làm, bây giờ chỉ làm được phân nữa à, sợ đến sang năm mới có đồ mới mặc lận."
“Cái đó cũng không nhất định, mùa thu cũng khá là nóng đó.”
Nhìn thấy mọi người đã tập trung ở cửa, Từ Thục Hoa kéo cửa, giơ tay hét lớn: "Mọi người đã đông đủ cả rồi, đi thôi!"
"Đi xem phim ~ thôi!!!"
"Nè cái túi căng phồng kia, các cậu mang theo cái gì đó?"
"Buổi chiều cậu không ở đây, lúc nãy bọn tớ đem hạt dưa hạt bí tích góp xào lên, nếm thử?"
"Có để lại hạt giống không?"
"Có để lại!"
"Ồ! Như vậy được rồi, ừm ... ăn rất ngon.:
"Đúng không đúng không! Bọn tớ đều cảm thấy như vậy á."
...
Mặt trời nghiêng về phía tây, và một vầng hào quang màu cam lớn xiên qua các đỉnh núi xuống các làng mạc và cánh đồng trên núi. Các thiếu niên thiếu nữ đạp hoàng hôn dọc theo đường núi, cười hi hi ha ha đi theo phía sau mấy chú thím trong đội xuất phát.
Các cô gái tán gẫu quên trời quên đất cho nên bước chân bị tụt lại đằng sau, vì bảo đảm các cô gái được an toàn cho nên nam thanh niên trí thức cũng thả chậm bước chân để kè theo.
"Buổi chiều quả quýt kia ăn ngon thật, cậu ăn chưa?"
"Một người chia ba quá, cậu nói có ăn hay không."
Tống Thư Hãn nhìn Lý Lăng Nguyên ánh mắt khinh thường, dư quang chú ý Mạc Bắc cứ ở phía sau, Tống Thư Hãn đẩy đẩy mắt kính, quay đầu nhìn lại."
Thì ra cô gái chói mắt nhất đi ở phía sau, lại ở giữa, xung quanh là hai ba người, là một người được mọi người yêu thích.
Người ưu tú đúng là có mị lực