Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 284 - Chương 284: Bà Mai Tống Thư Hãn

Chương 284: Bà Mai Tống Thư Hãn Chương 284: Bà Mai Tống Thư Hãn

Editor: Hye Jin

Đôi lông mày mảnh mai của Tống Thư Hãn nhu hòa ép xuống, cong môi: "Ai tớ có câu đố này rất là khó, không biết có thể nhờ các đồng chí nữ thanh niên trí thức đến hỗ trợ một chút không?"

Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt đều đang nghiêng đầu cười nói với Tư Ninh Ninh đều quay ngược trở ra: "Gì, câu đố gì nha?"

Tưởng Nguyệt không quan tâm đến câu đố hay câu đố gì cả, cô ấy muốn thảo luận về chương trình học, thấy Tưởng Nguyệt còn cứ dính lấy Tư Ninh Ninh, trong lòng lung lay, làm sao bây giờ, đầu óc nhanh chóng nhảy số: "Tưởng Nguyệt, câu đố này liên quan đến toán học, cậu có chắc là không muốn tham gia không?"

"Cái gì? Toán học?" Tưởng Nguyệt giật mình, lập tức xoay người: "Tham gia!"

Khi ba cô gái chạy lon ton đến, Tống Thư Hãn nháy mắt với Lý Lăng Nguyên: "Oan gia, thanh niên trí thức Tưởng giao cho cậu, buổi tối trở về cho cậu quả quýt."

"Được rồi!"

Tống Thư Hãn cười lắc đầu.

Tưởng Nguyệt bị Lý Lăng Nguyên lừa, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân đã thò đến gần Tống Thư Hãn: "Câu đố gì? Khó như vậy sao?"

“Một câu đố … Haha, vừa đi vừa nói chuyện. ” Tống Thư Hãn cười ha ha vừa đi còn đánh mắt với Mạc Bắc, xua xua tay để lôi kéo Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa để cùng nhau đi về phía trước.

Mặc dù Tống Thư Hãn không nói gì, nhưng Mạc Bắc hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó.

—— Nỗ lực hơn a, người anh em, tớ đã cố gắng hết sức rồi đấy.

Mạc Bắc theo bản năng đi chậm lại, Tư Ninh Ninh đi ngang qua bên cạnh, nghiêng đầu tò mò: "Đi chơi đoán chữ đi a! Như thế nào không đi rồi?"

...

Nào có câu đố nào, chỉ là Tống Thư Hãn vì giúp hắn lôi kéo người khác đi nhất thời nghĩ ra thôi.

Mặc dù biết điều này, nhưng Mạc Bắc cũng biết đây cơ hội khó có được, nói đến cũng kỳ lạ, vừa nói linh cảm vừa ra luôn, cánh môi đóng mở: "Cái câu đố kia tớ cũng biết."

“Cậu biết?” Tư Ninh Ninh nghiêng đầu “hửm”, dư quang nhìn về phía trước, thấy Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa vây quanh Tống Thư Hãn, lanh mồm lanh miệng đến Tống Thư Hãn không nói ra được lời nào.

Tư Ninh Ninh dứt khoát từ bỏ đi lên trước tham gia cuộc vui, chậm rãi nói chuyện phiếm với Mạc Bắc: "Rốt cuộc là câu đố gì?"

Kể từ khi người nhà Mạc Bắc gửi sách về, Tống Thư Hãn rảnh rỗi nhất định trong tay sẽ ôm sách.

Tư Ninh Ninh cảm thấy câu đố của Tống Thư Hãn chắc chắn không phải là một câu đố bình thường, bởi vậy cô càng cảm thấy tò mò.

"Là lúc trước lúc làm việc rảnh rỗi, nghe được mấy chú trong đội nói .... hmmm"

Mạc Bắc hồi tưởng một chút: "Ban ngày hóa trang, ban đêm lột xác; đánh chuông trên cây, đánh trống dưới ao, thắp đèn ban đêm.”

“... Còn có hai câu tớ đã quên mất."

Tư Ninh Ninh gật đầu, ánh mắt xoay chuyển không có bất cứ manh mối gì, cô nghiêm túc hỏi: "Chỉ đoán một đáp án sao?"

“Không, ngoại trừ câu đầu tiên, "ban ngày hóa trang, ban đêm lột xác" là một đáp án, mặt sau đều có một đáp án tương ứng."

"Ban ngày hóa trang, ban đêm lột xác .... Này đoán là gì a?"

“Là……”

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh lúng túng, Mạc Bắc đang định mở miệng nói đáp án, nhưng bị Tư Ninh Ninh nhảy dựng lên cắt ngang đánh gãy: "Ai ai cậu đừng nói cho tớ, để tớ tự mình suy nghĩ."

"Có khó mới gọi là đoán. Nếu mà không khó hoặc là cậu trực tiếp nói câu trả lời cho tớ thì tớ đây còn đoán cái gì. Thật không thú vị!" Tư Ninh Ninh nhướng mày, cực kỳ nghiêm túc.

"Ban ngày hóa trang, ban đêm lột xác .... Ngủ? Rời giường thời điểm là ban ngày cho nên mặc quần áo, đi ngủ cởi quần áo, hơn nữa là buổi tối quần áo cũng có thể so sánh với "đột kích"?"

Mạc Bắc lắc đầu: “Không phải.”

Tư Ninh Ninh "hừ" một tiếng , hơi kinh ngạc, Mạc Bắc nói không phải thì kia thực sự không phải, Tư Ninh Ninh tiếp tục suy tư.

"Mặc dù không đúng, bất quá đã thực tiếp cận đáp án rồi."

Mạc Bắc cung cấp manh mối đúng lúc: "Hừm .... câu trả lời thực ra rất mơ hồ, nhưng có thể đoán được hai loại, một cái là vật dụng hằng ngày, một cái là tứ chi."

Trên thực tế, chỉ có một đáp án, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mạc Bắc cho rằng hai đáp án này hợp lý hơn.

Lời nhắc nhở của Mạc Bắc đã thu hẹp phạm vi câu trả lời rất nhiều, Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Đó là chân và giày, đúng không?"

Cơ thể con nhiều rất nhiều bộ phận, cái để phù hợp với "ban ngày ban đêm" thì chí có mấy cái. Nếu muốn đoán kỳ thực quần áo cùng thân thể tương đối phù hợp, chỉ là quần áo tương đối mềm mại, chỉ có nghĩ nghĩa tương đối trừu tượng.

Nhưng đôi giày thì khác.

Đôi giày nhỏ, đế giày tương đối cứng, mà hình dạng muốn tưởng tượng thì giống như hình hạt dưa. Kết hợp với nữa câu sau "lột xác" cho nên đáp án này tương đối thích hợp.

Tư Ninh Ninh nghiêm túc giải thích cho Mạc Bắc cơ sở suy đoán của mình, Mạc Bắc không chút do dự gật đầu: "Đáp án chính xác!"

"Không hổ là tớ mà!"

Cô gái nắm chặt tay hạnh phúc, cơn gió chiều mang theo tiếng cười giòn tan của cô ấy.

Thiếu niên đứng bên cạnh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc bén dưới mái tóc đen tương phản với vầng hoàng hôn phía sau, gương mặt mềm mại hẳn đi.

"Còn có mấy cái nữa, cậu có muốn đoán xem không?"

Giọng nói Mạc Bắc giống như suối trong núi chảy nhỏ giọt: "Đinh đồng, Đinh đồng" , bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, lại càng ôn nhu nhẹ nhàng khiến người ta rất yên tâm.

Tư Ninh Ninh hai tay ôm đầu duỗi ra, lông mày lưỡi liềm khẽ nhướng lên, cười gật đầu: "Đương nhiên muốn!"

So với câu đầu tiên, những câu tiếp theo dễ đoán hơn nhiều. Sau khi Mạc Bắc giải thích rằng "ao" có nghĩa là ao, Tư Ninh Ninh đưa ra câu trả lời ngay lập tức:

"Chuông trên cây, 'chuông' có liên quan đến âm thanh.”

“Đánh trống trong ao cũng vậy, chỉ con ếch xanh."

"Ban đêm thắp đèn sao ...." Tư Ninh Ninh mỉm cười, nghĩ đến những ẩn dụ trước đó, cô nhanh chóng đưa ra đáp án: "Đương nhiên là đom đóm rồi!"

Câu nói "toàn bộ chính xác" của Mạc Bắc càng tăng thêm sự đắc ý của Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh quan tâm, hỏi Mạc Bắc còn chưa, sau khi Mạc Bắc làm thêm một vài câu đố thông thường, cô ấy cảm thấy hơi nhàm chán, vì vậy cô ấy xua tay nói: "Tớ cũng có một vài câu đố, cậu có muốn đoán chút không? Đoán xem xem."

Mạc Bắc sững sờ một chút, chậm chạp gật đầu: "Được."

Con ngươi của Tư Ninh Ninh đung đưa, khóe môi cong cong, mở miệng: "Hai anh em chiều cao như nhau, ra ra vào vào có nhau. Làm bạn thân cùng nhau hưởng phúc, nào đến nếm miếng thịt trước nào, là cái gì?"

“Đôi đũa."

“Đừng nghĩ đơn giản như vậy, đây là tớ khảo nghiệm cậu trước thôi. Tới một câu khác: Một con chim trời, nắm chắc đường bay, không thợ gió thổi chỉ sợ mưa bay."

Hai chữ "đường bay" cấp thêm manh mối cho Mạc Bắc, hơn nữa còn có vế sau, không sợ gió thổi, chỉ sợ mưa bay. Ngập ngừng đáp: "Con nhện?"

“Không đúng, lại đoán!” Tư Ninh Ninh lắc đầu, hai mắt sáng ngời, chờ Mạc Bắc không trả lời được cô sẽ cấp thêm gợi ý.

Cơ mà ngày đó không đến được, chỉ trầm ngâm một lát Mạc Bắc đáp: "Con diều."

Mạng nhện là vô số đường, còn diều chỉ có một đường bay duy nhất.

Rất nhanh đã đoán được.

Tư Ninh Ninh phồng má, không phục: "Tớ lại hỏi cậu câu hỏi khác."

Sau khi Mạc Bắc gật đầu, cô nhếch môi: "Một thân trắng tinh, đối thủ mặt đen, hao hết thông minh tài trí, thà rằng tan xương nát thịt."

Lần này Mạc Bắc im lặng hồi lâu, Tư Ninh Ninh biết cậu ấy nhất thời sẽ không nghĩ ra nên cười nói: "Từ từ nghĩ đi, khi nào nghĩ ra đáp án thì tới nói cho tớ nghe."

Vừa nói, cô vừa nhanh chân chạy lon ton chạy tới phía trước tìm Từ Thục Hoa cùng mọi người tiếp tục đoán câu đố, Mạc Bắc vô thức vươn tay gọi người lại: "Chờ một chút!"

Tư Ninh Ninh nghi hoặc quay đầu lại: "Cậu đã đoán được đáp án?"

Nhanh như vậy? Không thể đi?

Tư Ninh Ninh thật hồ nghi trong lòng.

Mạc Bắc lắc đầu, rũ mắt sờ sờ cái gáy, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh nói: "Tớ, hôm nay tôi mặc áo sơ mi cậu giúp tớ làm."

Sự chú ý của Tư Ninh Ninh sau đó đổ vào Mạc Bắc, vai rộng eo hẹp, vóc dáng cao gầy, truy không phải dạng vóc dáng cường tráng như Hoắc Lãng đại khái là dạng mặc quần áo thì nhìn gầy, chứ cởi ra có da có thịt.

Hai chiếc áo sơ mi mà Tư Ninh Ninh may bằng máy may, đường biên chỉnh tề, vừa gọn gàng vừa kiểm soát được kích cỡ. Mạc Bắc mặc vào vô cùng vừa người, phô hết được đường nét hoàn mỹ của cơ thể.

Tư Ninh Ninh thầm nghĩ không hổ là vóc dáng móc treo quần áo mà, thuận miệng mà khen ngợi: "Rất vừa vặn. Tớ còn lo lắng cậu có thể mặc vừa không nữa ấy."

Môi Mạc Bắc cong lên, muốn nói chuyện thêm nữa với Tư Ninh Ninh nhưng người ta đã thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Bắc nắm chặt tay, quả táo Adam trên cổ lăn liên tục, lại gần nữa gọi tên: "Tư Ninh Ninh!"

"Hả? Còn có chuyện gì vậy?" Tư Ninh Ninh dừng lại, quay đầu nhìn Mạc Bắc, cô luôn cảm thấy hôm nay Mạc Bắc có chút kỳ lạ.

"Không có việc gì, chỉ là ..." Mạc Bắc nắm lấy dây đai trên người anh, từ cái ba lô quân đội xanh lục móc ra ba quả quýt, tiến lên đưa cho Tư Ninh Ninh.

Như thể biết Tư Ninh Ninh sẽ nói gì, trước khi Tư Ninh Ninh kịp nói, Mạc Bắc đã lên tiếng: "Đây là một chị trong đội đưa, tớ đã nhổ hai củ cải đáp lễ."

"Tớ biết các cậu ấy đã lưu lại cho cậu, đó là các cậu ấy, đây là của tớ."

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, muốn nói gì đó, Mạc Bắc lại sợ người từ chối, bởi vậy căn bản không cho Tư Ninh Ninh cơ hội mở miệng: "Chỉ là ba quả quýt thôi, chúng ta là bạn bè đúng không, quan hệ bạn bè chia sẻ lẫn nhau, thực bình thường, không phải sao?"

Tư Ninh Ninh ngẩn người, một lát sau bỗng nhiên cười: "Vậy được rồi, quả quýt tớ nhận lấy."

Mạc Bắc đã nói đến như vậy rồi, Tư Ninh Ninh không có biện pháp cự tuyệt.

Và Tư Ninh Ninh cảm thấy rằng nó chỉ là ba quả quýt, nhận cũng không có gì.

Nhưng điều mà Ninh Ninh không biết, quả quýt đúng là quả quýt chỉ là quýt của Mạc Bắc.

Bình Luận (0)
Comment