Editor: Hye Jin
"Tớ có mang theo sơn trà, không nhiều lắm, cho cậu mấy cái nếm thử đi."
Nghĩ đến trong sọt có sơn trà, cô tùy tiện lấy ra một ít đưa cho Mạc Bắc: "Chúng ta đi nhanh đi, bằng không thực sự bị tụt lại đằng sau."
Mạc Bắc nhìn chằm chằm vào mấy quả sơn trà trong tay, chậm rãi đáp lại, một lúc sau, khóe môi cong lên gật đầu một cái: "Ừm!"
Thiếu niên tâm tình không tồi.
Ngày thường gương mặt thống nhất lạnh tanh bây giờ treo một nụ cười ôn hòa ...
Là bởi vì thích ăn quýt nên cùng bạn bè chia sẻ nên tâm tình thật vui sướng sao?
Tư Ninh Ninh thu lại ánh mắt dò xét, trong lòng thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh không khỏi thở dài:
Mặc dù tâm tư của những thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì không dễ mà đoán được. Cơ mà suy nghĩ của Mạc Bắc vẫn luôn rất đơn thuần?
Ví dụ, thích đan sọt, tỷ như cùng bạn bè chia sẻ quả quýt sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tư Ninh Ninh vô tình lướt qua hình ảnh những thanh niên trí thức hỏi Mạc Bắc mượn sách hoặc nhờ giúp đỡ, Mạc Bắc chưa bao giờ từ chối.
Nếu nghĩ kỹ hơn một chút, trừ bỏ thường ngày lãnh đạm chứ Mạc Bắc đối với mọi người rất thân thiện hào phóng.
Thiết nghĩ chuyện cũng là, việc gia đình giáo dục của con cái cán bộ cấp cao phải nghiêm khắc hơn người thường, trong thời đại đặc biệt những năm 70, dù bề ngoài có lạnh lùng đến đâu cũng không ngăn được tình đoàn kết sâu bên trong.
Đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh co giật, cười mỉm, âm thầm dựng ngón tay cái cho mầm mống hồng quân trong người Mạc Bắc.
“Sao đi chậm vậy?” Phía trước có người quay đầu lại: “Mau lên Ninh Ninh!"
“Ồ, tới liền!" Tư Ninh Ninh nháy mắt với Mạc Bắc rồi chạy về phía Từ Thục Hoa và những người khác: "Các cậu đoán câu đố thế nào rồi?"
“Tớ không đoán ra.” Tống Tiểu Vân nói: “Cái gì ngày nắng không nhìn thấy mặt trời, Ninh Ninh, cậu đoán được không?"
Vừa nói, Tống Tiểu Vân vừa bực bội liếc nhìn Tống Thư Hãn.
Nếu ngay cả Tư Ninh Ninh cũng không thể đoán được câu trả lời, Tống Tiểu Vân phải tự hỏi có phải do Tống Thư Hãn chế ra hay không.
Câu đố của Tống Thư Hãn khác với câu đố của Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh bị sốc một lúc, bất quá không nghĩ nhiều.
Sau khi suy nghĩ về đề mục Tống Tiểu Vân đọc ra, Tư Ninh Ninh trả lời ngày: "Là ban đêm, buổi tối không có mặt trời."
Cả Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân đều kinh ngạc nhìn Tư Ninh Ninh, không thể tin rằng Tư Ninh Ninh lại nghĩ ra câu trả lời trong thời gian ngắn như vậy.
Mà nghĩ lại, xem ra thật đúng là như vậy, ban đêm chỉ có mặt trăng, dĩ nhiên không nhìn thấy mặt trời!
Đôi mắt Từ Thục Hoa chuyển biến, giơ ngón tay cái lên Tư Ninh Ninh, nghe thấy Tống Thư Hãn cười cười nói: "Đầu óc thanh niên trí thức Tư thực sự rất thông suốt."
Tư Ninh Ninh mỉm cười: "Chỉ là trùng hợp thôi ~"
Cả một chặng đường chơi đoán chữ, cả lộ trình cũng thực nhẹ nhàng vui sướng.
Khi đến được đại đội, thanh niên trí thức không biết đại đội ở chỗ nào cho nên chỉ cần đi theo người phía trước là được.
Kết quả là vừa bước vào đại đội, liền bị Triệu Hoành Binh đang đợi ở bên đường chặn lại: "Cái kia thanh niên trí thức Tư cùng thanh niên trí thức Tưởng, hai cháu cùng chú tranh thủ đi vào nhà đại đội trưởng, những người khác tiếp tục đi cùng đoàn người trước đi."
Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt nhìn nhau, đi theo sau Triệu Hoành Binh.
Tưởng Nguyệt đi đường rất khẩn trương, Tư Ninh Ninh nhìn thấy, cho nên cô chủ động bắt chuyện với Triệu Hoành Binh: "Chú, là có chuyện gì?"
Thật ra, trong lòng Tư Ninh Ninh cũng có suy đoán, nhưng cô biết vô dụng, phải từ miệng Triệu Hoành Binh nói ra để Tưởng Nguyệt yên tâm.
"À chẳng phải đại sự gì đâu, hai cháu đừng sợ."
Triệu Hoành Binh cười ha hả: “Lớp học xóa mù chữ đã sắp xong rồi. Lúc trước đại đội trưởng bảo chú rảnh rỗi thì mang hai cháu đến đại đội, nói về chi tiết ban xóa mù chữ."
Dứt lời còn giải thích hơn: "Ý của chú là dạy bọn trẻ đọc sách mà hiểu những đạo lý lớn, những các khác chú không rõ ràng lắm .... Đội trưởng biết nhiều, chỗ đó khẳng định có kế hoạch, chốc lát sang đó hai cháu nghe ông ấy nói cái gì cứ trả lời bình thường là được, cứ bình thường không cần lo lắng quá nhiều, ha."
Tư Ninh Ninh gật đầu, Tưởng Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm gật đầu.
Tư Ninh Ninh thấp giọng buồn cười hỏi: "Cậu sợ cái gì?"
“Còn có thể là gì nữa?” Tưởng Nguyệt nắm chặt Tư Ninh Ninh cánh tay, trầm giọng đáp: “Còn không phải chuyện nhà của tớ ấy ...."
Tư Ninh Ninh lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tưởng Nguyệt trấn an: "Đừng lo lắng, sẽ không có ai tìm cậu gây phiền toái đâu."
Tưởng Nguyệt do dự một chút rồi thở dài: "Hi vọng như vậy ..."
Tưởng Nguyệt không biết, nhưng Tư Ninh Ninh thì biết , thời đại này điện thoại còn chưa phổ biến chứ đừng nói đến mấy cái máy tính thiết bị ghi hình các kiểu, bởi vậy sửa đổi thông tin hộ tịch đều vô cùng phiền toái.
Ngay cả khi cơ quan bên kia đã thay đổi thông tin hộ tịch của Tưởng Nguyệt, hiện giờ cách quá xa, tin tức căn bản không truyền được đến bên này.
Hơn nữa quốc gia không vội sao?
Làm sao có thể tập trung vào chú ý vào tung tích của Tưởng Nguyệt được, nếu thật sự muốn chú ý, cái sự việc kia liên lụy biết bao nhiêu người, tìm được lại đây sao?
Tư Ninh Ninh gật đầu "ừm" không nói gì nữa.
Tưởng Nguyệt lo lắng một hồi, sau khi bình tĩnh lại, từ trong túi móc ra một quả quýt cầm như cầm bảo bối, nhét vào tay Tư Ninh Ninh, cười hì hì: "Phần của cậu Từ Thục Hoa cất lên cho cậu chắc là chưa đưa cho cậu đúng không? Ăn cái này đi, tớ đã ăn một quả rồi, ngọt lắm."
Tư Ninh Ninh nhìn quả quýt mà Tưởng Nguyệt đưa cho mình, trong lòng hơi sững sờ.
Nhớ lại những gì Mạc Bắc mới vừa nói "bạn bè chia sẻ với nhau là chuyện bình thường", Tư Ninh Ninh không do dự mà cầm quả quýt lại: "Tớ nếm thử xem."
Tư Ninh Ninh bóc vỏ quýt ra, không hề có hình tượng gì thả vào miệng cả gần nửa quả, nhẹ nhàng nhai nhai nuốt, vị chua chua ngọt ngọt tràn đầy khoang miệng.
Thực sự rất ngọt.
Tư Ninh Ninh ăn quýt xong lại cùng Tưởng Nguyệt chia sẻ sơn trà.
Hai cô gái cười hi hi ha ha ầm ĩ cả một đoạn đường, mãi cho đến khi Triệu Hoành Binh đi ở đằng trước nói "tới rồi", Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt không hẹn mà gặp căng thẳng sống lưng khôi phục vẻ ngày thường nghiêm túc, nghiêm cẩn.
Triệu Hoành Binh đẩy cửa sân của La gia, một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng chính đi cùng là một cô gái tết tóc hai bên.
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu tò mò nhìn, cô gái ăn mặc khá là có thể diện, nhưng nước da rất ngăm đen, cho nên cô ấy không phải là thanh niên trí thức.
Nếu mục đích của họ cũng đến để họp như vậy hẳn là phần tử trí thức của quê nhà.
Cô gái chú ý phát hiện ra ánh mắt đang nhìn mình của Tư Ninh Ninh, tò mò ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp như hoa phù dung của Tư Ninh Ninh trong mắt lóe lên sự kinh ngạc không thôi.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, sau đó thân thiện nở nụ cười gật gật đầu.
Cô gái hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, cũng nở một nụ cười ngượng ngùng với Tư Ninh Ninh.
Trong khoảng thời gian qua lại này, Triệu Hoành Binh bắt chuyện với Lưu Quốc Cường của đội sản xuất thứ 4.
"Đồng chí Lưu Quốc Cường, đồng chí cũng mang người đến đây, đây là giáo viên được an bài của ban xóa mù chữ đúng không?
“Haha, đúng vậy, đồng chí Triệu Hoành Binh, còn anh thì sao, người này …” Lưu Quốc Cường rất tự nhiên vỗ vỗ vai Triệu Hoành Binh. Chờ thấy rõ hai cô gái phía sau thì có chút giật mình.
Nhìn Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt, sau đó quay lại nhìn Triệu Hoành Binh, Lưu Quốc Cường cả xưng hô đều thay đổi: "Đội trưởng Triệu, ông, người này, đội sản xuất của ông an bài tận 2 giáo viên."
"Haha, đội chúng tôi nhiều người, trừ người lớn còn có một đám nhỏ nhỏ đâu, không kỳ quái, không kỳ quái."
Triệu Hoành Binh xua tay: "Đội trưởng vẫn còn đang đợi. Tôi không nói chuyện nhiều với ông nữa ha."
Lưu Quốc Cường cười gật đầu: "Ai, được, được."
Khi Triệu Hoành Binh đưa Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh vào trong phòng, Lưu Quốc Cường cau mày bực bội mà vuốt cái đầu, quay đầu hỏi thành phần trí thức ở sau lưng: "Con có nhìn ra được cái gì không?"
Lưu Tiểu Mai lắc đầu: "Cha, nói không chừng người ta trong đội thật sự nhiều người."
Lưu Quốc Cường khịt mũi: "Nhiều nhiều cái trứng, cái vùng núi khỉ ho cò gáy của hắn tổng cộng được bao nhiêu hộ chứ?"
Cái gì mà trừ người lớn còn đám nhỏ, tất cả đều là chó má!
Các đại đội, các đội sản xuất nào không phải là cái tình huống thế này?
Nghĩ đến việc Triệu Hoành Binh và La Quốc Khánh mấy năm nay được vinh danh trong công xã vì chuyện thành lập đội bảo an. Lưu Quốc Cường càng cảm thấy chính vì những điều đó mà La Quốc Khánh đặc biệt thích Triệu Hoành Binh, cho nên cái gì cũng thiên vị, bởi vậy một khi có chuyện tốt hoặc là có thêm chỉ tiêu đều chỉ ưu tiên cho đội sản xuất ba.
Lưu Quốc Cường không phục, chỉ là không có biện pháp, hắn vận khí không dùng được, bên dưới cũng chẳng có người tài ba, không phục cũng chỉ có thể nghẹn.
Lưu Quốc Cường nhịn một lúc lâu, nghiêm túc nói với Lưu Tiểu Mai : "Mai Nha, năm sau ba có thể tiếp tục làm đội trưởng sản xuất hay không, tất cả đều là ở con, con phải nỗ lực nhiều hơn cho ba."
Lưu Tiểu Mai mím môi, cảm thấy tâm lý có rất nhiều áp lực, không đành lòng làm ba thất vọng đành phải thấp giọng "vâng" một tiếng, "con đã biết".
“Xem điện ảnh đi con.”
Khi hai cha con nhà họ Lưu rời đi, bên trong nhà họ La, La Quốc Khánh, Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt mấy người vừa mới ngồi xuống.
"Vừa rồi bước vào đụng phải đội trưởng đội sản xuất thứ tư. Có chuyện gì vậy, ban xóa mù chữ đội bọn họ an bài thế nào?"