Editor: Hye Jin
Triệu Hoành Binh đang cầm cái ca tráng men uống một ngụm nước sôi để nguội, sợ gây ra những tranh luận không cần thiết cho nên trước mặt Lưu Quốc Cường hắn không lộ ra quá nhiều tin tức.
Nhưng sau khi ngồi xuống, Triệu Hoành Binh không thể không hỏi tình hình đội sản xuất của Lưu Quốc Cường từ chỗ đại đội trưởng la.
“Đừng nói nữa." La Quốc Khánh thở dài: “Ban xóa mù chữ của đội sản xuất 4 làm tôi khó xử mấy bữa nay."
Triệu Hoành Binh vừa nghe lời này liền biết bên trong có cái gì ẩn giấu, lập tức hỏi: "Sao? Rốt cuộc chuyện gì vậy?"
"Đội của hắn có một cán bộ ghi công điểm, tuy lớn tuổi hơn một chút, ngoài năm mươi tuổi, tốt xấu người ta trước kia đã học qua cao trung, tôi tính điều chỉnh hắn một chút, làm cán bộ ghi điểm đảm đương thêm chức vụ giáo viên. Vậy mà hắn không nghe muốn an bài con gái nhà mình mới học được mấy năm tiểu học."
La Quốc Khánh phát sầu mà xua tay: "Tôi phân tích thế nào hắn cũng đều không thuận theo, tôi nói không đồng ý hắn lại xả ra là đội bọn họ tự nguyện bỏ phiếu."
Triệu Hoành Binh nghiêm nghị đứng thẳng lưng: "Làm sao có thể làm như vậy? Hắn là cái đồ gì? Giáo viên ban xóa mù chữ có công điểm hơn nữa dạy học cũng đâu phải là cái việc đơn giản?"
La Quốc Khánh lắc đầu: “Không đơn giản như vậy.”
Phúc lợi của ban xóa mù chữ bày ra đó?
Triệu Hoành Binh suy nghĩ một lúc, trong đầu hắn mơ hồ đoán được chút ít từ tính cách của Lưu Quốc Cường.
Trưởng đội sản xuất đóng vai trò sắp xếp và hướng dẫn, nếu cán bộ ghi công điểm là giáo viên thì kia về sau chuyện về ban xóa mù chữ chủ yếu là người ta đảm đương. Lưu Quốc Cường nhiều nhất chỉ có thể an bài xuống dưới một số tin tức hoặc là mệnh lệnh, vô pháp nhúng tay.
Còn nếu giáo viên là con gái ruột của mình thì khác.
“Hắn cũng……”
“Được rồi, đừng nói chuyện này trước mặt mấy đứa nhỏ.” La Quốc Khánh xua tay, ngắt lời Triệu Hoành Binh tiếp tục, biểu tình trên mặt đổi thành dịu dàng, cười với Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt: “Lần này, đội trưởng các cháu mang các cháu lại đây, kỳ thực không có gì đại sự, chỉ là hoàn thiện các chi tiết của ban xóa mù chữ."
"Về cái bảng đen đó, ở công xã thì mặt dưới sơn xi măng, mặt trên quét sơn đen, bây giờ xi măng cũng không dễ dàng kiếm được, liền hỏi các cháu một chút bảng đen có thể dùng tấm ván gỗ được không? Dùng bàn bào bào mịn, ở trên sơn thêm một tầng sơn đen, có thể có hiệu quả giống nhau không?"
"Còn có cửa sổ, đội trưởng các cháu nói lớp học cần phải sáng sủa, yêu cầu cửa sổ bằng kính, kính làm sao mà dễ kiếm được. Có cách nào thay thế hay không?"
Giọng nói của La Quốc Khánh rơi xuống, Tư Ninh Ninh bọn họ còn chưa kịp trả lời đâu Triệu Hoành Binh đã chậc chậc lưỡi sốt ruột phản bác: "Đại đội trưởng à, ông lời này sao mà kỳ thế? Tôi yêu cầu khi nào, đây là tôi xin."
La Quốc Khánh liếc nhìn Triệu Hoành Binh không nói nên lời, trong lòng nói: Ha hả vậy sao? Tôi còn chưa thấy cái người nào đi xin như ông đâu, vừa nghe không cho đã hận không thể nằm lăn ngoài cửa nhà tôi mà khóc lóc om sòm, nhức hết cả đầu. Lão Triệu à không phải giao tình nhiều năm tôi đã đuổi ông đi rồi ....
Như nhìn thấy ánh mắt của La Quốc Khánh, Triệu Hoành Binh trong lòng thầm nói: La lối khóc lóc thì sao? Mục đích của hắn là vì nhân dân mà phục vụ? Không ném cái mặt già này thử xem thì làm sao biết thành hay không thành?
Hai người nhìn nhau âm thầm ậm ừ trong lòng.
Tư Ninh Ninh xấu hổ, cân nhắc một chút nói: "Bảng đen bằng gỗ cũng được, nhưng các bộ phận ghép nối phải càng nhỏ gọn càng tốt. Về phần cửa sổ, cũng không nhất định một hai phải bằng kính cũng có thể mở cửa sổ rộng ra để ánh sáng chiếu vào sung túc, càng thêm thông khí bên trong phòng."
Trong phòng có nhiều trẻ con, thời gian ở lại lâu trong phòng không tránh nổi mà sinh ra nhiều hương vị không dễ ngửi, cũng sẽ phát sinh vi khuẩn, đến lúc đó càng uy hiếp đến sức khỏe của bọn nhỏ.
Tưởng Nguyệt tiếp lời: “Nếu vẫn muốn mua thủy tinh với ngân sách nhỏ, thì có thể mua một hai chiếc thôi. Khi cháu còn đi học, trường học vì muốn thêm nguồn sáng tự nhiên trong phòng học sẽ chọn một hai mảnh thủy tinh gắn ở trên nóc nhà thay thế mái ngói."
La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương thấy được đối phương cũng như mình đang cân nhắc sự "khả thi".
La Quốc Khánh gật đầu: "Được rồi, cái này chú nhớ rồi, trừ cái này ra còn có cái kia ...."
Sau khi La Quốc Khánh nói về tổng số phấn cần dùng, nghe thấy Triệu Hoành Binh nói rằng Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đã viết sách giáo khoa, không tránh khỏi hỏi thêm nhiều vài câu, chờ thả Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt ra ngoài bên ngoài đã hoàn toàn đen thui.
Triệu Hoành Binh vẫn còn điều gì đó muốn nói với La Quốc Khánh, đang nghĩ xem có nên đưa Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đến quảng trường bên kia rồi trở về hay là để Tư Ninh Ninh ở ngoài cửa chờ, chờ hắn nói xong rồi cùng nhau đi.
Triệu Hoành Binh vẫn còn đang do dự, Tư Ninh Ninh đã nhìn ra manh mối, chủ động kéo Tưởng Nguyệt giải vây: "Chú, chú ở lại nói chuyện với đại đội trưởng đi, bọn cháu đi được. Bên kia phim điện ảnh đã bắt đầu rồi, còn lóe ánh lửa kia kìa, cháu có thể nhìn thấy."
Triệu Hoành Binh nghe vậy, nhớ lại từ chỗ này đi qua ngõ nhỏ là tới quảng trường rồi, vì thế cũng yên lòng hơn phần nào: "Được, được rồi, để chú chỉ cháu đường đi tới đó."
Triệu Hoành Binh đi đến cổng sân, chỉ đường cho Tư Ninh Ninh, sau khi Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đi ra ngoài, Triệu Hoành Binh lại quay đầu bước vào phòng chính: "Đại đội trưởng ... "
Quảng trường nhỏ cách nhà La Quốc Khánh không xa, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt nhanh chóng tìm được đến nơi.
Phim điện ảnh là phim đen trắng, cách bố trí địa điểm cũng rất đơn giản, hai chiếc cọc tre dài được đóng đinh ở hai bên của hình vuông nhỏ, hai chiếc cọc tre được buộc lên xuống bằng một sợi dây, đầu còn lại của sợi dây được buộc vào mép của bức màn màu trắng.
Mặc dù tấm màn được dựng trên cọc tre và treo lơ lửng trên không, đơn giản thành một màn hình chiếu phim, kỹ thuật viên đã chuẩn bị thiết bị xong cả rồi, ở trên mặt chiếu lên bộ phim điện ảnh đã được quay từ hai năm trước "Đèn đỏ ký."
Mặc dù địa điểm đơn giản nhưng với ánh hào quang nhấp nháy của màn hình chiếu phim và tiếng nhạc máu lửa truyền ra, hiện trường ồn ào náo nhiệt, mỗi người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tưởng Nguyệt cũng như thế.
Vừa tới quảng trường nhỏ, Tưởng Nguyệt không khỏi hưng phấn, nghĩ muốn nhìn gần nên tiến sát vào bên trong để xem, cứ thế đi vào sâu bên trong bất tri bất giác tách khỏi Tư Ninh Ninh.
Bên tai tiếng cãi cọ nói chuyện ồn ào, Tưởng Nguyệt hoàn toàn không ý thức được, thẳng cho đến khi tiến sát vào bên trong đến gần màn hình sân khấu tìm được đám người Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt cười toe toét, vừa định vươn tay chào hỏi thì đột nhiên có một người đi qua trước mặt cô ấy.
“Tư Ninh Ninh ở đâu?”
Tưởng Nguyệt ngẩng đầu, là Mạc Bắc.
“Tư Ninh Ninh à, Tư Ninh Ninh cậu ấy ở đây ..." Tưởng Nguyệt vô thức chỉ vào bên cạnh, đến khi cô quay đầu lại, Tưởng Nguyệt ngây ngốc: "Vừa rồi cậu ấy còn ở đây ...."
Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đi theo Triệu Hoành Binh đến nhà của đội trưởng, Mạc Bắc nghĩ rằng cậu ấy sẽ tìm đến mọi người để tập hợp cho nên vẫn luôn quan sát ở đây.
Cơ mà hắn nhìn tới nhìn lui vô số lần đều không thể nhìn thấy được bóng dáng của Tư Ninh Ninh, thẳng đến khi Tưởng Nguyệt xuất hiện, và Mạc Bắc vẫn không nhìn thấy Tư Ninh Ninh bên cạnh cậu ấy, trái tim hắn đột nhiên lộp bộp, bỗng dưng lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra hay không?
Sau khi bước lên hỏi, nhìn vẻ mặt của Tưởng Nguyệt, trái tim Mạc Bắc hơi chùng xuống, sốt ruột thêm vài phần cố gắng truy hỏi: "Các người vừa rồi từ bên kia lại đây?"
Tưởng Nguyệt chỉ vào đám người một phương, có chút lo lắng, lại cảm thấy bản thân có chút chuyện bé xé ra to: "Nơi này nhiều người như vậy khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa đội trưởng đội bảo an không phải cũng ở đây sao...."
Tuy nhiên, Tưởng Nguyệt chưa kịp nói xong thì Mạc Bắc đã biến mất trước mắt, chen chúc theo phương hướng mà cô vừa chỉ đi sang đó.
Trong đám người Mạc Bắc bị chen lấn xô đẩy, bị người xung quanh nóng nảy lẩm bẩm: "Xô đẩy cái gì? Đi đường không tránh sang một bên sao? Có bệnh à?"
“Tư Ninh Ninh……”
Mạc Bắc cau mày, căn bản không thể nghe những người đó đang nói gì.
Hắn rơi vào đám đông, hét gọi tên Tư Ninh Ninh, dựa vào vầng hào quang chập chờn của bộ phim trong đêm tối, cố gắng tìm ra gương mặt thân quen.
Mà trong lúc đó, Tư Ninh Ninh đang làm gì?
Tư Ninh Ninh đi theo Tưởng Nguyệt nhưng lúc đó Tưởng Nguyệt quá phấn khích nên Tư Ninh Ninh chỉ có thể chạy theo cô ấy.
Hơn nữa Tư Ninh Ninh đang cõng cái sọt tre, đi đến đâu cái sọt bị người ta kẹp lấy, Tư Ninh Ninh quay đầu lôi lôi kéo kéo cái sọt tre, rất vất vả mới kép được cái sọt tre, không chỉ làm đứt cái dây lưng, Tưởng Nguyệt cũng không còn thấy được thân ảnh.
Tư Ninh Ninh vội vàng gọi tên Tưởng Nguyệt, thực mau bị tiếng của phim điện ảnh cũng những âm thanh hưng phấn ồn ào đè ép đi.
Ở trong đám người chen chúc không có biện pháp gì, Tư Ninh Ninh khuôn mặt đỏ bừng vì ngột ngạt, thở hổn hển kiễng chân lên đưa mắt để nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy phương hướng, cô từ rìa của đám đông tiến đến vị trí cần đến.
Tính toán tìm một nơi nào đó cao cao cho dễ xem, nhìn xem có thể tìm được Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa hay không. Nếu không gặp được Hoắc Lãng cũng khá tốt.
Mặc dù có rất nhiều người, cơ mà tối lửa tắt đèn, Tưởng Nguyệt chỉ có một mình, Tư Ninh Ninh luôn cảm thấy có chút bất an.