Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Lần Đầu Bị Động

Chương 287: Lần Đầu Bị Động Chương 287: Lần Đầu Bị Động

Editor: Hye Jin

Bàn tính của Tư Ninh Ninh rất tốt, thế nhưng vừa mới ra khỏi đám đông để hít thở ngụm không khí trong lành, chưa kịp ngẩng đầu nhìn xung quanh thì bất ngờ có người bịt miệng và mũi cô từ phía sau, bóp cổ lôi cô kéo đi.

Tư Ninh Ninh giật mình, trợn to hai mắt cố gắng vươn tay để lôi kéo người nào gần nhất cầu cứu.

Người đàn ông phía sau dường như đã cảm nhận được động cơ của Tư Ninh Ninh, tay ôm cổ Tư Ninh Ninh bước nhanh hơn một bước, kịp thời đè bàn tay đang dang ra của Tư Ninh Ninh xuống: "Đừng có thất thần, trói tay nó lại đi!"

Giọng nam cố ý hạ thấp, tuổi không lớn, hơn nữa hình như là lưu manh.

Tư Ninh Ninh miệng và mũi bị bịt kín, cô cảm thấy hơi thiếu oxy và ù tai, trong lúc vật lộn, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng quay đầu tính toán khả năng cô có thể thoát ra ngoài và trốn thoát.

Địch nhiều cô chỉ có một mình, cường ngạnh chạy trốn là không có khả năng.

Và dù có cơ hội hét lên, xét tổng thể âm thanh của phim bên kia cùng tiếng người hò hét, xác suất có người nghe thấy hầu như bằng 0!

Mắt thấy càng ngày càng bị kéo ra xa khỏi đám đông, Tư Ninh Ninh không thể giữ bình tĩnh được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình của cô sẽ càng ngày càng nguy hiểm!!

Trái tim phập phồng đập dữ dội, muốn nhảy đến cổ họng rồi.

Chỉ trong tích tắc, Tư Ninh Ninh chợt nghĩ ra điều gì đó, cô xoay mạnh cánh tay, nghiêng chiếc giỏ tre trong tay xuống đất, trước khi có người đến trói tay cô, cô lắc mạnh chiếc cốc đựng nước trong giỏ tre để nó rớt ra ngoài lăn một vòng trên đất.

Sau khi đổ hết mọi thứ, Tư Ninh Ninh ném chiếc giỏ tre ra ngoài.

Trong bóng tối, mới một giây trước Tư Ninh Ninh ném cái sọt tre đi, giây tiếp theo có người kéo cánh tay, mạnh mẽ chế trụ, còn buông lời dâm loạn: "Đây là cô nương đội ba hay là đội bốn đây? Da thịt thật là non mềm a."

Tư Ninh Ninh bị sợi dây thừng làm cho đau đớn, trong lòng càng cảm thấy ghê tởm, đôi tay bị chế trụ không thể giữ được, chân cũng không nhàn hẹ dốc hết sức lực chân đá nam nhân kia ra xa vài bước.

Người đàn ông hẳn là bị ngã trên mặt đất, đau đến lợi hại mà không dám kêu, chỉ dám nhỏ giọng mắng: "Con mẹ mày ..... Ai nha ——”

Tư Ninh Ninh vừa mới thở ra một hơi thì một luồng khí nóng ập vào tai, lập tức khiến toàn thân nổi da gà.

"Lão tử thích cái loại con gái như mày, không hung chút ta còn chẳng có kiên nhẫn mà chơi đâu! Mày cứ việc lăn lộn, liền nhìn xem những cái người ngày thường sau lưng mày như chó săn lúc này có kịp đến cứu mày hay không?"

Vừa nói khuôn mặt hôi hám đặt trên cổ Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh lông tơ dựng đứng, vừa rồi vừa bình tĩnh lại một chốc lần thứ hai lâm vào giãy dụa.

Có lẽ không ngờ Tư Ninh Ninh lại hăng máu như vậy, đám người phía sau cũng không chống đỡ được, tức giận mắng: "Mẹ kiếp, sao tụi mà thất thần như vậy làm gì? Đem chân nó trói lại nhanh."

“Không, không dây thừng!”

"Mẹ kiếp! Ôm nó đi ra phía sau cái cây dương kia đi."

Thân thể Tư Ninh Ninh bị nhấc bổng lên không, quả thực là người nâng lên, một trận xóc nảy lắc lư, Tư Ninh Ninh được đưa đến sau một cây dương cách quảng trường nhỏ 200 mét.

Dường như để chắc chắn rằng sẽ không ai phát hiện ra, người đàn ông đang bịt chặt miệng Tư Ninh Ninh, vì phòng Tư Ninh Ninh đột nhiên chạy trốn, đem tay kéo ngược lên cổ.

Tư Ninh Ninh nằm trên mặt đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tim đập như đánh trống.

Hít sâu một hơi, Tư Ninh Ninh giả bộ bình tĩnh, chế nhạo: "Ngô Dũng, tôi khuyên cậu suy sét hậu quả rõ ràng."

Bàn tay nắm lấy cổ Tư Ninh Ninh đột nhiên dừng lại, xung quanh im lặng trong vài giây.

Đúng vậy, người trói Tư Ninh Ninh là Ngô Dũng.

Từ một, hai lời đe dọa vừa rồi, Tư Ninh Ninh đã xác nhận được thân phận người đàn ông chính xác là Ngô Dũng.

Có người chần chờ mở miệng: "Ngô Dũng ... làm sau bây giờ? Còn tiếp tục hay không? Sao tôi thấy giọng nữ này không giống gái quê vậy?"

“Lúc này con mẹ nó đừng có mà gọi tên lão tử." Ngô Dũng muốn giả bộ, nhưng khi nghe thấy những người xung quanh gọi tên mình, hắn lập tức nổ tung.

“Nhận ra tới thì như thế nào?" Chỉ một cái chớp mắt, Ngô Dũng lại cười hả hê, nhéo cằm Tư Ninh Ninh, hả hê nói với những người xung quanh: “Cô ta quả thực không phải gái quê, giống như chúng ta, nó là một thanh niên trí thức. Thanh niên trí thức thì như thế nào? Đem nó chơi xong nó còn dám đi ra ngoài nói sao?"

Tư Ninh Ninh nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cần phân biệt giọng nói, căn bản có thể xác định được người gây án là ba người.

Ngoại trừ Ngô Dũng, hai người còn lại dường như đang dãy dụa lùi lại một chút.

Tư Ninh Ninh đại não chạy nhanh, nắm lấy điểm này, cùng nhau chiến đấu tâm lý: "Nếu bây giờ các người thả tôi ra, tôi sẽ không truy cứu, nếu các người tiếp tục trừ khi giết người diệt khẩu, bằng không tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"

Nói xong lại cười nhạo: "Ngô Dũng, lần trước là tôi mềm lòng không làm quá tuyệt tình, thả cậu một lần, cậu còn không biết hối cải, còn dám tới tìm tôi sao? Cậu muốn dùng vũ lực sao? Liền chắc chắn tôi không dám nói ra, như vậy sẽ không có người tìm cậu gây phiền toái đúng không?"

“Mày có thể thử xem!”

Ngô Dũng thực sự có tâm lý này, và hắn đã thành công vài lần trước đây, nhưng mấy lời nói của Tư Ninh Ninh này trực tiếp đâm thủng bàn tính của hắn.

Hai đồng phạm tham gia vào vụ việc này là do Ngô Dũng đã tẩy não trước rồi, có thể thấy Tư Ninh Ninh căn bản không phải là một quả hồng mềm, hai người kia nháy mắt trở nên luống cuống.

Cưỡng bách dân nữ nhà lành, chính là đã cả gan mạo hiểm rồi, còn giết người diệt khẩu bọn họ không dám.

"Ngô Dũng, thôi, hay là thôi đi!"

“Đúng vậy!”

Nông thôn không văn hóa, hù dọa một chút là có thể xong việc, hoặc thì thôi lừa dối kết hôn rồi cũng đâu rồi ra đó. Lần này thì khác, người này là thanh niên trí thức, có văn hóa, đầu óc thông minh, chuyện này nếu thật tiếp tục đi xuống, rất khó mà xong việc.

Ngô Dũng nhất thời cũng lộ ra vẻ rụt rè, chỉ là trong chốc lát, hắn không cam lòng gắt gao túm lấy Tư Ninh Ninh cổ: "Lão tử biến thành như thế này đều là do mày hại!"

"Sao? Làm sao! Trả giá thì sao? Giá trị a!"

Tay Ngô Dũng trên cổ Tư Ninh Ninh trượt xuống, cảm giác được thân thể Tư Ninh Ninh căng thẳng, hắn đắc ý cực kỳ: "Như thế nào? Hiện tại đã biết sợ? Mày không phải lúc đánh lão tử rất lợi hại sao? Rất mạnh mẽ sao?"

Ngô Dũng nắm lấy cổ của Tư Ninh Ninh, cố gắng xé quần áo ra, có điều Tư Ninh Ninh mặc áo là bộ quần áo cải biên, phòng ngừa vải mỏng xuyên thấu Tư Ninh Ninh còn đem cổ áo và ngực đính thêm một lớp nữa.

Ngô Dũng kéo mạnh hai lần, quần áo đừng nói là kéo được áo ra, thậm chí chẳng có âm thanh bị kéo rách nữa.

“……”

Sợ nhất không khí lâm vào an tĩnh.

"Mẹ kiếp!"

Ngô Dũng bạo nộ, cộng với chuỗi kết quả này động tác càng trở nên điên cuồng.

Phương án cuối cùng, Tư Ninh Ninh không muốn đi vào không gian trước mặt người ngoài. Tình hình hiện tại không còn cách nào khác, tiếp tục dây dưa chỉ khiến bản thân mình có hại, cô nhắm mắt tính toán tiến vào không gian để bảo vệ mình. Ngay lúc này đằng trước cây dương truyền đến dồn dập tiếng bước chân, sau đó là thanh âm quen thuộc:

"Tư Ninh Ninh, là cậu sao?"

Mạc Bắc!

“Mạc —— ngô……” Tư Ninh Ninh bỗng nhiên mở to mắt, hai từ "Mạc Bắc" còn chưa kịp kêu lên đã bị bưng kín miệng.

Cùng lúc đó, hai người xung quanh Ngô Dũng thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy.

Ngô Dũng muốn chạy, lại sợ Tư Ninh Ninh phát ra tiếng động, nên hoảng sợ tột độ một lúc, bàn tay nhéo trên cổ Tư Ninh Ninh cũng bất giác siết chặt.

"Ô......"

Tư Ninh Ninh hai chân yếu ớt đạp tới đạp lui, trước mắt trắng xóa, trong đầu vang lên tiếng "ong ong", tựa như sắp vỡ tung ra bất cứ lúc nào.

Mạc Bắc bước nhanh từ đầu cái cây kia đi vòng quanh, trong bóng tối xung quanh không thấy gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mơ hồ một bóng người.

Nghe thấy tiếng giãy giụa yếu ớt, tim Mạc Bắc như thắt lại, nghĩ đến một khả năng, Mạc Bắc chẳng nghĩ được cái gì, cả người lao xuống, vừa đến gần kịp thời dừng lại bước chân.

Ngô Dũng một trận bừng tỉnh, nghiêng đầu chưa kịp thấy cái gì đã bị Mạc Bắc đạp mạnh một cái té ngang qua một bên.

Ngô Dũng bật ngửa xuống đất ho khan hai tiếng, nôn ra một ngụm tanh nồng, đôi tay chống trên mặt đất không thể nào đứng dậy được.

Quần áo của Tư Ninh Ninh màu sắc rất nhạt , trong đêm tối có thể mơ hồ nhìn thấy chút hình dáng, Mạc Bắc lo lắng ngồi xổm xuống đỡ vai nâng cô ấy dậy: "Tư Ninh Ninh? Cậu không sao chứ? Tư Ninh Ninh ? Tư Ninh Ninh!"

"Ọe ..." Tư Ninh Ninh nôn khan một tiếng, hoãn hoãn chốc lát mới đứt quãng nói: "Không, tớ không sao."

Cổ họng cô đau rát, vừa bị bóp chặt âm thanh phát ra như vịt đực, nghẹn ngào khó nghe.

Mạc Bắc nhận ra sự khác biệt, theo cánh tay Tư Ninh Ninh thăm dò đến cỗ.

Trong tối om không thể nhìn thấy cái gì, sờ không được, chỉ là khi đặt tay vào lòng bàn tay liền cảm nhận được nóng rực một mảnh, chỉ trong một khoảnh khác, Mạc Bắc nắm chặt tay, xương khớp kêu rốp rốp, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Ngô Dũng.

Tư Ninh Ninh vội vàng đứng dậy, không còn sức quỳ sụp trên đất, thanh âm nghẹn ngào thống khổ: "Đừng qua —— trước, đi trước!”

Có hai người ở gần đây, hai người kia nhất định chưa có đi xa, nếu quay đầu ngược trở về mà nói ...

Nhưng Mạc Bắc vẫn không dừng lại, phảng phất tính khí nóng nảy như bò Tây Tạng mang theo sự tàn nhẫn còn hơn cả Ngô Dũng.

Tư Ninh Ninh có thể nghe thấy tiếng Ngô Dũng rên rỉ đau đớn, không biết Mạc Bắc đã đánh hắn ở chỗ nào.

Cuối cùng, năm phút sau, Mạc Bắc xách cổ Ngô Dũng lên, giống như là vứt rác quăng thật mặt lên cây dương như là ném rác, Ngô Dũng bị bắn ngược trở về một âm thanh cũng không phát ra được.

Bình Luận (0)
Comment