Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh lắc đầu, mặc dù sống sót sau tai nạn trong lòng không hề có chút thả lỏng nào, càng thêm cảm thấy Mạc Bắc thô bạo trước mặt làm cô cảm giác sự xa lạ.
Sau khi Mạc Bắc thu thập xong Ngô Dũng, hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt Tư Ninh Ninh.
Lần này, thay vì đỡ Tư Ninh Ninh, hắn trực tiếp bế Tư Ninh Ninh lên.
Tư Ninh Ninh không được tự nhiên giãy dụa một chút, tiếng nói nghẹn ngào kháng cự: "Tớ chính mình có thể ...."
Mạc Bắc tay càng chặt hơn, Tư Ninh Ninh không còn cách nào khác động tác: "Tay của tớ còn ..."
Tư Ninh Ninh muốn nói hai tay bị trói, lời còn chưa kịp nói hết câu, Mạc Bắc đã ôm chặt cô không cho cô nhúc nhích, đột nhiên đặt cô xuống, đẩy vai cô nói: "Chạy đi!"
“Cái gì?” Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, rồi cô nghe thấy tiếng gió rít thổi về phía mặt mình, “D dong—— ” , bóng dáng của Mạc Bắc đung đưa ngã xuống.
“Mạc Bắc!”
“Chạy!”
Mạc Bắc càng hét to hơn.
Trái tim của Tư Ninh Ninh lại lần thứ hai treo lên.
Hai người kia đã trở lại!
Tay cô bị trói, lưu lại chỗ này chỉ thêm phiền ....
“Cộng cả Ngô Dũng có ba người." Tư Ninh Ninh chạy về phía sau mấy bước: "Mạc Bắc, cậu chờ tớ, cậu từ từ!"
Cô gái hai tay bị trói dứt khoát xoay người bước chân lộn xộn vùi đầu bỏ chạy.
“Có ai không! Cứu mạng ——”
Trong đêm tối, dưới bức màn phim đơn sơ, từng lời thoại trung trinh nhiệt huyết, tiếng thiếu nữ khàn khàn giống như bọt nước nhỏ giữa thủy triều, thực mau bị thủy triều cắn nuốt.
Tư Ninh Ninh vừa hét vừa chạy, rõ ràng chỉ còn cách 200 đến 300m, vậy mà bước chân chạy đến giống như là trôi qua cả một thế kỷ vậy. Thẳng cho đến khi chùm tia sáng đáp ở trên mặt mới làm cô dừng bước chân.
Tư Ninh Ninh lúc này chật vật đến cực điểm, bím tóc dài không biết từ lúc nào đã bị nới lỏng, một phần tóc xõa xoăn tít bị dính lá rụng, một phần rối tung lên, khuôn mặt đẫm máu và nước mắt. Trên cổ vết bị bóp cổ rõ ràng, tay còn bị dây thừng cột lại.
“Tư Ninh Ninh!”
Hoắc Lãng rầm một tiếng, đem đèn pin ném cho những người xung quanh rồi đi tới trước mặt Tư Ninh Ninh: "Sao lại thế này? Tư Ninh Ninh?"
Trái tim của Hoắc Lãng gần như nhảy ra ngoài, khi đến gần hơn, phát hiện máu không phải là của Tư Ninh Ninh hắn mới buông lỏng hơn một chút.
“Đừng khóc, không có việc gì, từ từ……”
Hoắc Lãng nhanh chóng cởi bỏ sợi dây thừng trên tay Tư Ninh Ninh, xoa dịu Tư Ninh Ninh đang run rẩy đừng sợ, không sao cả. Hắn nhìn thấy cánh tay xanh tím tím, mu bàn tay bởi vị giãy dụa mà trầy xước rỉ máu.
Đường gân của Hoắc Lãng từ mu bàn tay lên đến đầu cánh tay, trong phút chốc tất cả bùng cháy, Hoắc Lãng lập tức nổi trận lôi đình: "Ai làm? Mẹ nó là ai làm!"
Tư Ninh Ninh rùng mình một cái, trong đầu loạn thành một đoàn, nói không nên lời không thành được câu, chỉ sợ hãi nôn nóng chỉ cái đường vừa rồi: "Mạc, Mạc Bắc, Mạc Bắc vẫn ở đó!"
Rõ ràng vừa rồi là lúc nguy hiểm nhất, cũng không cảm thấy bao nhiêu sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, đứng ở trước mặt Hoắc Lãng, sợ hãi cùng bất bình trong nháy mắt quét qua toàn thân, Tư Ninh Ninh không khỏi phát run hai hàm không nhịn được mà va vào nhau lập cập.
Nếu không phải vừa rồi Hoắc Lãng nói "đừng khóc", Tư Ninh Ninh không biết nước mắt rơi từ lúc nào, đến khi phát hiện ra bản thân mình rơi lệ càng nhiều nước mắt như hạt pha lê trong suốt, rơi xuống từng chuỗi: "Hoắc Lãng, Hoắc Lãng, anh giúp, giúp cậu ấy, giúp cậu ấy!"
Hoắc Lãng cởi áo khoác, quấn chặt Tư Ninh Ninh, nghiêng người nói: "Các người đi trước! Tốc độ nhanh một chút!"
Nhóm thiếu niên bắt đầu chạy thật nhanh , Hoắc Lãng lại hô một tiếng ngăn lại: "Để lại một người đi tìm đại đội trưởng, tìm được người thì bảo đại đội trưởng về nhà trước, chúng ta tới đó ngay! Miệng lưỡi cẩn thận một chút đừng để tiếng gió ra bên ngoài."
"Yên tâm đi anh Lãng."
Mấy thanh niên theo tiếng mà phân tán.
Tư Ninh Ninh "rào rạt" giãy dụa thò đầu ra khỏi áo khoác, rùng mình một cái, tựa hồ sợ hãi quá, chỉ là người vẫn rất cố chấp: "Chúng ta, chúng ta cũng đi."
Hoắc Lãng nhíu mày: "Anh đưa em về kiểm tra vết thương trước ..."
“Em không sao.” Tư Ninh Ninh khàn giọng lắc đầu, giải thích: "Mạc Bắc hiện đang gặp nguy hiểm. Cậu ấy vì giúp em nên mới như vậy ...."
Vừa rồi tiếng "đông" kia Tư Ninh Ninh chắc chắn rằng Mạc Bắc nhất định đã bị thương .
Mạc Bắc vì cứu cô mới bị liên lụy vào, không xác định được Mạc bắc thế nào cô không thể yên tâm mà rời đi trước.
Hoắc Lãng im lặng.
Hoắc Lãng hiểu tính khí của Tư Ninh Ninh, với tính cách của Tư Ninh Ninh, nếu không thể đảm bảo an toàn cho Mạc Bắc, cô ấy sẽ không bao giờ cảm thấy an tâm được.
Nhưng nếu cô ấy chứng kiến vết thương của Mạc Bắc, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy bản thân mình có lỗi.
“……”
Sự lựa chọn này không thể nghi ngờ trước có sài lang sau có hổ báo, bất luận ra quyết định thế nào Tư Ninh Ninh đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Hoắc Lãng hiểu điều này, chính là hắn không kìm được nước mắt của Tư Ninh Ninh.
"Anh đưa em đi gặp cậu ấy, xem một cái rồi trở về kiểm tra vết thương."
Hoắc Lãng tránh vết sẹo trên cổ tay Tư Ninh Ninh, cẩn thận nắm tay cô đi về phía cây dương.
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, trong lòng thở dài, thầm cầu khẩn vài câu, hy vọng chàng thanh niên Mạc bắc kia không có việc gì.
Tình hình bên Mạc Bắc thật sự rất tệ, bởi vì không phải chỉ có ba người mà trừ Ngô Dũng còn có tận sáu người.
Hai nam thanh niên trí thức đi cùng với Ngô Dũng đã bỏ chạy vì sợ sự việc bị bại lộ, trên đường lại gặp một vài tên du thủ du thực (*) cùng nhau làm việc xấu.
(*) Du thu du thực: Ở không ăn đi chơi, vô nghề nghiệp.
Những du thủ du thực kia nhận ra người quen của mình, lập tức ngăn người dò hỏi tình huống, hai nam thanh niên trí thức đi cùng với Ngô Dũng tất nhiên sẽ không nói sự thật, chỉ che giấu nửa vời mà giải thích rằng lần này Ngô Dũng gặp phải cái ngạnh cứng rồi, chẳng mấy chốc bị phế đi, vân vân.
Đương nhiên, mấy tên du thủ du thực kia đương nhiên không phải cùng với Ngô Dũng quan hệ có bao nhiêu tốt, chỉ là không che chuyện lớn thôi, tâm lý muốn chen một chân tham gia náo nhiệt, rồi thừa dịp tối lửa tắt đèn trốn chạy, thần không biết quỷ không hay, chỉ là không dự đoán được hai tên thanh niên trí thức kia cảm thấy có người chống lưng, ra tay tàn nhẫn, một người cầm đá mà đập đầu Mạc Bắc.
Đèn pin trong tay đội bảo an đã là đèn soi đường, mấy cái du thủ du thực kia thấy ánh đèn pin liền biết người đến không phải bình thường, đẩy Mạc Bắc ra muốn trốn chạy.
Mà hai nam thanh niên trí thức cũng coi như có khí phách, không tự mình chạy mà đỡ Ngô Dũng cùng nhau chạy.
Đám thanh niên của đội bảo an không chỉ là vật trang trí, để lại hai người trông coi tình hình của Mạc Bắc, những người còn lại đều đuổi theo những kẻ bỏ chạy kia.
Khi Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đến, hai thành viên của đội bảo an đang ngồi trên mặt đất với một Mạc Bắc đầy máu.
Dưới quầng sáng trắng lạnh lẽo của ánh đèn pin, khuôn mặt Mạc Bắc trắng bệch đến đáng sợ, một lỗ hổng dài hai cm phía trên xương lông mày gần mắt còn đang chảy máu, máu không chỉ nhuộm một nửa khuôn mặt tuấn tú của anh ta mà còn nhuộm cả một phần lớn của quần áo trên người.
Buổi chiều còn vui vẻ chơi đoán chữ, tự dưng mọi chuyện lại thành ra thế này!
Tư Ninh Ninh giật mình, không chỉ bởi vì Mạc Bắc chảy máu nhiều như vậy, mà còn bởi vì cái lỗ trên xương lông mày, nếu nó xuống một chút xíu, mắt phải của Mạc Bắc sẽ bị ...
Tư Ninh Ninh không dám tiếp tục suy nghĩ.
Tư Ninh Ninh rời khỏi Hoắc Lãng một bước, cúi người xuống trước mặt Mạc Bắc: "Mạc Bắc ... Mạc Bắc?"
Tư Ninh Ninh thì thào, như lo lắng sẽ làm cho Mạc Bắc sợ hãi: "Cậu có ổn không?"
Hơi thở của Mạc Bắc vẫn đục, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vết thương trên trán phải hơi âm ỉ, mắt phải của Mạc Bắc khó mở ra được cố gắng mở mắt trái. thấy Tư Ninh Ninh đầu tiên là nhếch môi nở một nụ cười nhẹ: "Cậu không có việc gì ...."
Chỉ một câu nói đó thôi, nước mắt Ninh Ninh vừa ngừng lại trào ra: "Tớ xin lỗi, Mạc Bắc, tớ ..."
Đôi mắt Tư Ninh Ninh lóe lên tia nước chảy không ngừng, Mạc Bắc thấy vậy đưa tay sờ lên mặt cô gái để an ủi, nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay, Mạc Bắc mới chậm rãi rút lại.
Không chỉ có máu huyết của hắn mà còn có cả mấy con rệp.
Mạc Bắc luyến tiếc để mấy con rệp kia làm dơ bẩn ánh trăng sáng trong lòng hắn.
“Tớ không sao.” Mạc Bắc khẽ cười, vẫn dùng giọng nói dịu dàng để an ủi Tư Ninh Ninh, thậm chí còn pha trò đùa: "Trở về cậu làm cho tớ mấy chén mì, tớ ăn xong là sẽ ổn thôi."
“Tư Ninh Ninh, đừng khóc……”
Tư Ninh Ninh lau đi giọt nước mắt đuôi mắt: "Được trở về tớ làm cho cậu."
Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Hoắc Lãng cầu cứu: "Hoắc Lãng loại vết thương này, cậu cần phải được đưa đến bệnh viện!"
Hoắc Lãng đang nghiêm túc nhìn, hắn thực thưởng thức Mạc Bắc.
Thưởng thức Mạc Bắc hăng hái làm việc nghĩa.
Cũng đánh giá cao rằng Mạc Bắc bị thương vẫn có thể chống đỡ trấn an người khác.
Nhưng mà người Mạc Bắc trấn an là cô gái hắn thích, loại thưởng thức này đột nhiên thay đổi hương vị.
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được sinh sôi trong lòng, cảm giác nguy cơ.
Hồi lâu không thấy Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh mím môi do dự, lại gọi : "Hoắc Lãng?"
Thanh âm này làm cho Hoắc Lãng triệu hồi lại sau khi suy nghĩ vẩn vơ, lông mày rậm rạp giật giật, Hoắc Lãng nghiêng người: "Về nhà đội trưởng trước, sau đó lại an bài."
Hai thanh niên đội bảo an lập tức đỡ Mạc Bắc đi bộ trở về.
Hoắc Lãng vốn dĩ muốn bảo Tư Ninh Ninh cùng bọn họ đến nhà đại đội trưởng, hắn lưu lại chờ tin tức những người khác.
Chỉ nghĩ đến vừa rồi Tư Ninh Ninh sợ hãi như vậy, hiện tại hẳn là vẫn còn sợ hãi.
Trong lòng không dễ chịu, trong lòng Hoắc Lãng càng nhiều là không thể yên tâm, tìm một thành viên lưu lại chỗ có tin tức là lập tức đến nhà đại đội trưởng thông báo.