Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng khoác một bên tay Mạc Bắc, băng mấy con hẻm đưa Tư Ninh Ninh đến nhà đại đội trưởng để tránh tai mắt mọi người.
Buổi tối có chiếu phim, La Quốc Khánh cũng tham gia vui vẻ ở quảng trường, nhưng La Quốc Khánh biết trách nhiệm của mình, sợ người khác không tìm được mình nên khi đoàn phim đến dựng màn, cách đây vài ngày, hắn đặt một cái bàn, nói với mọi người buổi tối hắn ở chỗ đó, có việc thì đến đó tìm hắn.
Đội bảo an mà Hoắc Đại phái đi đã tìm thấy La Quốc Khánh ở đó, La Quốc Khánh nhận được tin báo và trở về nhà ngay lập tức.
Nghe thấy trong sân có động tĩnh, La Quốc Khánh lập tức quay đầu lại, vừa quay đầu lại lập tức kinh hãi.
Dưới vầng hào quang mờ ảo của ngọn đèn dầu ở cửa ra vào, Hoắc Lãng và một bảo an mang theo một người đầy máu!
"Làm sao vậy? Sao lại có nhiều máu như vậy?"
La Quốc Khánh dọn dẹp những thứ trên băng ghế với mặt sau của bàn, sau đó kéo băng ghế ra khỏi đó, để Mạc Bắc hôn mê nằm lên trên đó.
Hoắc Lãng ngắn gọn kể lại sự tình, Tư Ninh Ninh bổ sung chi tiết: "Là Ngô Dũng, hắn nhớ tới chuyện lần trước bị chuyển đi sang đại đội khác... Có lẽ ở đại đội kia bị ủy khuất, cho nên cảm thấy nguyên nhân là ở cháu, mới có những chuyện xảy ra ngày hôm nay."
Giọng điệu của Tư Ninh Ninh rất bình tĩnh, vừa rồi vô thố đã khôi phục lại bình thường.
Ngay khi Tư Ninh Ninh đề cập đến Ngô Dũng, La Quốc Khánh ban đầu nghĩ rằng cái tên này rất quen thuộc, và sau đó khi Tư Ninh Ninh đề cập đến vấn đề "chuyển đi", La Quốc Khánh lập tức nhớ ra Ngô Dũng là ai.
"Cái thứ gì! Đúng là đồ cặn bã! Việc này nơi nào là nguyên nhân ở cháu? Cái kia Ngô Dũng không phải là cái hàng làm người ta bớt lo, hôm kia còn đi công xã làm ầm ĩ vài lần, nháo muốn trở về thành, chủ nhiệm công xã còn quát lớn đuổi hắn về, về trong đội thì bị đại đội trưởng cùng đội trưởng đội sản xuất phê bình giáo huấn!"
"Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi phải đến gặp Hồ Cường để nói chuyện trước khi rời sáng!"
La Quốc Khánh không phải là Triệu Hoành Binh, căn bản không mắng chửi người được, vậy mà sau khi nghe tin Ngô Dũng gây chuyện, La Quốc Khánh nhịn không được mắng vài câu thô tục mới giơ cái ngọn đèn dầu hỏa ghé sát vào Mạc Bắc để nhìn cho thật là kỹ.
Nhìn thấy vết thương của Mạc Bắc, La Quốc Khánh mặt mày nhăn lại, ánh mắt đầy xót xa không đành lòng: "Máu chảy nhiều như vậy, phải ăn bao nhiêu lương thực mới bổ khuyết được chứ, ai nha."
La Quốc Khánh thở dài: "Ngồi thế này cũng không tốt, bị thương thế này ở đại đội căn bản không thể xử lý được! A Lãng, cháu đi đi, cháu chạy đến nhà chú hai La mượn xe đạp, chú ... chú đi lấy tiền .... Trạm y tế trên trấn buổi tối không mở cửa, cái đồng chí thanh niên trí thức này phải mang đến bệnh viện huyện xem tình huống cụ thể. Xét cái tình hình này chú thấy phải khâu mấy mũi!"
Hoắc Lãng lông mày nghiêm túc nhăn lại, nãy giờ vẫn không hề buông ra, La Quốc Khánh an bài đâu ra đó, hắn liền gật đầu.
Chỉ là ngay trước khi ra ngoài, Hoắc Lãng nói với lại: "Chú, một chiếc xe đạp là không đủ, ít nhất phải có hai chiếc."
“A?” La Quốc Khánh có chút bối rối tại sao cần đến hai chiếc?
Tư Ninh Ninh biết ý của Hoắc Lãng, muốn nói vết thương của cô không sao, cô có thể tự xử lý, Hoắc Lãng đã nháy mắt để toàn bộ thành viên đội bản an đi ra ngoài, trước ánh mắt mờ mịt của La Quốc Khánh mở cái áo khoác của hắn đang khoác lên người Tư Ninh Ninh.
Ngay lúc đó những vết hằn trên tay Tư Ninh Ninh và dấu vết kinh khủng trên cổ che giấu ở bên dưới, La Quốc Khánh sau khi nhìn thấy rõ tức giận đến tay run run, ngọn đèn dầu trong tay suýt nữa giữ không được: "Mẹ kiếp, khi dễ nữ đồng chính đã đủ rồi, hiện tại đây là cái gì? Tên khốn kiếp đó muốn giết người?"
La Quốc Khánh đi tới trước mặt, tức giận đập bàn: "Thanh niên trí thức Tư đừng lo lắng, chú lấy danh nghĩa đại đội trưởng này đảm bảo, chuyện này sẽ theo đến cùng! Nhất định cho cháu và thanh niên trí thức Mạc một cái công đạo."
Vừa nói, vẻ mặt của La Quốc Khánh lại càng trở nên lo lắng: "A Lãng hiện tại không nói nhiều được nữa, cháu đi mượn hai chiếc xe đạp đưa thanh niên trí thức Tư và thanh niên trí thức Mạc đến bệnh viện kiểm tra, nhanh lên!"
"Xe đạp không được rồi, phải dùng xe bò .... Hơn nữa Hỉ Nhạc bọn họ đã đuổi theo nhóm Ngô Dũng rồi hẳn một chốc lát nữa là có thể mang được người về tới."
Hoắc Lãng vốn là muốn mượn xe đạp, mà thấy Mạc bắc đã mất ý thức rồi Hoắc Lãng liền đổi ý."
Nói một hồi, Hoắc Lãng liếc nhìn Tư Ninh Ninh: "Chú, chuyện này liên quan nữ đồng chí, truyền ra sẽ không dễ nghe, đến lúc đó lời thoái thác ra bên ngoài ..."
Hoắc Lãng không nói thêm nữa.
La Quốc Khánh lập tức hiểu ra: "Đừng lo lắng, việc này nói ra bên ngoài là sự kiện ẩu đả, thanh niên trí thức Tư buổi tối không trở về đội vì sự cố này là bởi vì thanh niên trí thức Mạc ở huyện cần người chiếu cố!"
Sau khi nhận được lời khẳng định của La Quốc Khánh, Hoắc Lãng nhăn mặt thật lâu, nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, xoay người khoát tay mang theo mấy thành viên đội bảo an đi đội mượn xe bò.
Phảng phất nhận ra rằng sự việc đã được an ổn, Tư Ninh Ninh thở phào một hơi, thần kinh căng chặt dần dần nới lỏng.
Cô vừa di chuyển bước vừa định xem kỹ vết thương của Mạc Bắc, thì La Quốc Khánh đột nhiên nói: "Thanh niên trí thức Tư, chú đi lấy bộ quần áo của thím, cháu đem cái áo của A Lãng .... đội trưởng đội bảo an thay ra đi."
Mặc dù cái áo mà Tư Ninh Ninh mặc không tổn hại gì chỉ là cổ áo bị xé ra biến hình, mặc ra ngoài có người nhìn thấy khẳng định sẽ bị người ta nghị luận không dễ nghe.
La Quốc Khánh bước vào căn phòng bên trái phòng chính, lấy ra một ngọn đèn dầu châm lửa lên, vào phòng bận rộn một hồi mới kêu Tư Ninh Ninh: "Thanh niên trí thức Tư, chú để quần áo trên cái ghế cạnh giường, cháu vào thay đi, tóc tai cũng chải gọn gàng lại."
Tư Ninh Ninh biết mình hiện tại đang trong trạng thái chật vật, không chối từ nữa, vâng dạ rồi vào phòng khóa cửa lại, bắt đầu tự mình thu thập.
Chờ khi ra ngoài lần nữa, tóc của Tư Ninh Ninh đã được chải lại, và trên người đã thay cái áo rộng kiểu nữ.
Xe bò đã đợi sẵn ngoài cửa, La Quốc Khánh lấy ra một đống tiền mặt, tầm khoảng 4 5 đồng gì đó đưa cho Hoắc Lãng cầm, rồi cùng nhau giúp Mạc Bắc lên xe, rồi đỡ Tư Ninh Ninh lên xe bò, đâu đó ổn thỏa mới phất tay để mấy người đi.
Chuyện này không tiện công khai, La Quốc Khánh cũng không dám lớn tiếng thu hút nhiều người: "Trên đường chú ý chút đừng quá phô trương."
"Chú vào nhà đi, chờ Hỉ Nhạc trở về trước đem người trói lại."
"Ừ, chuyện này lòng chú hiểu rõ, đi mau đi đi!"
"Rào" tiếng bánh xe cạ lên đường, cái xe bò trong chốc lát được kéo đi.
Trên xe bò có bốn người, một thành viên đội bảo an đánh xe, Mạc Bắc bị thương, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng.
Mạc Bắc nằm ở giữa xe bò, còn Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng mỗi người ngồi ở một bên.
Cho dù đường ở nông thôn là đại lộ, song đường đi không được san bằng, xe bò lắc lư, Tư Ninh Ninh lo lắng Mạc Bắc sẽ lắc lư rồi trượt khỏi xe, cho nên cô cuộn tròn ngồi ở một bên, vẫn luôn đè đề vào vai Mạc Bắc.
Trong bóng tối, Hoắc Lãng tâm tình đã không tốt, bởi vì xung quanh còn có những người khác, hắn không thể mở miệng, cứ lẳng lặng nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh chạy tới chạy lui suốt một ngày, trải qua một đêm hoang đường, lúc này cả thể xác và tinh thần mệt mỏi chịu không nổi, căn bản không có hứng thú cùng tâm trạng để nói chuyện.
“Kẽo kẹt ~ kẽo kẹt ~”
Một đám mây lớn trên bầu trời đêm xanh thẫm che mất nửa gò má của mặt trăng. Xe bò lắc lư hơn hai tiếng rồi dừng lại ở lối vào bệnh viện huyện. Tư Ninh Ninh nhảy ra khỏi xe bò trước, bởi vì ngồi xếp bằng một thời gian dài, bắp chân đau nhức, tê rần, loạng choạng sắp ngã.
Chậm trễ một chút đứng vững, cô đi tới bên kia muốn cùng giúp đỡ Mạc Bắc, nhưng bị Hoắc Lãng đè bả vai đẩy lên bậc thang: "Anh sẽ đưa cậu ấy lên lầu, em tìm một đồng chí y tá giúp em xử lý miệng vết thương một chút đi."
"Nhưng mà..."
"Lúc này, đừng để người ta phân tâm."
Tư Ninh Ninh nuốt xuống lời sắp thốt ra, mấp máy môi cúi đầu cô đơn: "Em đã biết rồi."
Chỉ một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên gọi với theo: "Nếu không đủ tiền thì anh nói với em, em có mang theo một ít."
Hoắc Lãng nhẹ "ừm" một tiếng: "Tiền em không cần lo lắng."
Hoắc Lãng nghiêng đầu, thấy bên cạnh không còn ai, hắn vươn tay sờ đầu Tư Ninh Ninh, giọng nói khàn khàn: "Sẽ không có việc gì, đừng lo lắng."
"Thu xếp xong anh sẽ tới tìm em."
"... Vâng."
Bệnh viện huyện cao ba tầng, diện tích nhỏ được phân thành nhiều khu, khu điều trị nội trú, phòng cấp cứu, v.v.
Ngay khi đám người Hoắc Lãng bước vào đại sảnh, y tá trực tiến lên kiểm tra tình hình, sau đó lập tức bấm chuông để gọi thêm người, hỗ trợ Hoắc Lãng đưa Mạc Bắc hướng lên trên lầu.
Tư Ninh Ninh hai mắt đỏ hoe nhìn bọn họ đi lên lầu, hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình một chút, Tư Ninh Ninh xoay người đi theo bảng chỉ dẫn đến phòng khám ngoại trú.
Bác sĩ ngoại trú 6 giờ tan sở rồi, buổi tối không có bác sĩ trực, trực ban chỉ có một y tá trẻ tuổi đưa thuốc cho Tư Ninh Ninh.
Khi y tá nhìn thấy vết máu loang lổ trên cổ tay Tư Ninh Ninh, da đầu muốn tê dại: "Sao, làm sao thế này?"
Lúc Tư Ninh Ninh nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay mình cũng có chút ngốc.
Nãy giờ chỉ cảm thấy đau đau, cơ mà quá nhiều việc xảy ra cô không hề xem qua, bây giờ nhìn kỹ dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo mờ nhạt của phòng bệnh ngoại trú, bản thân cũng có chút sợ hãi.
Cơ mà trả lời câu hỏi vết thương này từ đâu mà tới, trả lời thế nào đây?