Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Quyết Định

Chương 290: Quyết Định Chương 290: Quyết Định

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút cũng không tìm được lý do thích hợp, đành nhận lấy cồn y tế và i-ốt từ tay y tá: "Em đã từng học qua một số kiến thức xử lý vết thương, em tự mình làm được."

Vết thương trên tay Tư Ninh Ninh rất đặc thù, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy đó là vết siết cổ, cô y tá không phải đồ ngốc, nhìn thấy những vết như vậy trong lòng ẩn ẩn cũng đã có suy đoán.

Y tá ngồi một bên quan sát một hồi, thấy trình tự khử trùng của Tư Ninh Ninh ra hình ra dáng, cũng yên tâm hơn một chút: "Đồng chí, sau khi rửa sạch vết thương, vặn cồn và i-ốt lại rồi cất vào tủ đằng kia. Lúc đi ra ngoài thì thuận tay tắt điện. Trên lầu có người bệnh, tôi phải đi kiểm tra tình hình một chút."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu hỏi trước khi y tá rời đi hỏi một câu: "Cái kia đồng chí y tá, người bị thương vừa rồi đi cùng em ở tầng nào vậy?"

Y tá xem xét vết thương của Mạc Bắc rồi nói: "Đầu của đồng chí ấy cần phải khâu lại. Chắc là phòng thứ tư bên tay trái ở lối vào cầu thang lầu hai."

Tư Ninh Ninh gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn chị y tá, em đã biết rồi."

Cô ở một mình trong phòng bệnh ngoại trú, sau khi dùng nhíp làm sạch lông tơ trên vết thương, cô dùng bông tẩm cồn lau sạch vết máu trên đó, cuối cùng bôi Povidone lên.

Vết thương trên cổ tay đã đủ để thu hút sự chú ý, vì vậy Tư Ninh Ninh hoàn toàn không để lộ vết siết trên cổ trước mặt y tá.

Sau khi lau sạch vết thương trên cổ tay, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cửa, yên lặng lắng nghe.

Vừa rồi một đường lại đây cả phòng ngoại trú và phòng khám đều tối om, chứng tỏ không có ai ở bên trong, lối đi bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Tư Ninh Ninh cảm thấy nhẹ nhõm một chút từ trong không gian lấy ra một chai nước và một viên thuốc tiêu viêm và kẹo ngậm.

Cổ họng khô rát rất đau, không phải cảm lạnh mà là do người làm.

Tư Ninh Ninh không chắc liệu thuốc tiêu viêm cùng với kẹo ngậm thông cổ có tác dụng hay không, tâm lý đang muốn thử xem sao.

Có nước cô một hơi uống thuốc, ngậm thêm viên kẹo, Tư Ninh Ninh cất hộp thuốc và nước khoáng vào trong không gian, sửa soạn đồ đạc của phòng khám một chút rồi đứng dậy đi lên tầng hai.

Tư Ninh Ninh đi lên lầu hai, nhìn thoáng qua Hoắc Lãng đang ngồi trên băng ghế trên hành lang: "Như thế nào rồi?"

"Đang truyền dịch, y tá đang lau vết thương để cầm máu, nhưng bác sĩ may vết thương không có."

Nhìn vẻ lo lắng thoáng qua lông mày của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng trấn an: “Đừng lo lắng, bệnh viện đã cho người đi mời bác sĩ lại đây rồi."

Tư Ninh Ninh nặng nề gật đầu, Hoắc Lãng vỗ vỗ ghế bên cạnh, ra hiệu cho Tư Ninh Ninh ngồi xuống đây.

Tư Ninh Ninh muốn vào xem tình hình của Mạc Bắc, nghĩ rằng y tá đang bận, cô đi vào thêm phiền, hơn nữa cô còn có việc muốn hỏi Hoắc Lãng ...

Cô nghiêng người đến bên cạnh Hoắc Lãng, gần như cùng lúc đó, Hoắc Lãng vén ống tay áo rộng của cô gái nhỏ lên xem xét vết thương.

Những vệt máu ngoằn ngoèo, ngoằn nghèo vốn đã dữ tợn, tuy vết máu đã được lau sạch rồi cơ mà trên lại bôi i-ốt càng tăng thêm sự dữ tợn.

Hoắc Lãng nhíu mày, áp lực khí tức quanh người trầm xuống, hít hà một hơi: "Đau không? Bác sĩ nói như thế nào?"

Nói xong, hắn lại giơ tay lên xem vết thương ở cổ của Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh hơi nghiêng đầu tránh đi, lắc đầu mà giọng nói vẫn khàn khàn: "Không sao, em đã uống thuốc chống viêm rồi."

Hoắc Lãng thu tay lại hỏi về việc Ngô Dũng vừa rồi La Quốc Khánh đề cập trước khi đưa người đến bệnh viện.

Tư Ninh Ninh im lặng một hồi, sau đó lần lượt xem qua toàn bộ câu chuyện, cuối cùng nói: "Tuy rằng sự việc đó rất tồi tệ, nhưng nguyên nhân thật sự là một chuyện rất nhỏ, thậm chí không phải là một sự kiện, em cho rằng Ngô Dũng ăn đau một lần sẽ nhớ không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa .... Không nghĩ tới hắn biến thành cái dạng như này."

Tư Ninh Ninh kể lại, nhớ lại những lời Ngô Dũng đám người kia nói trước đó: "Em nghe bọn họ nói chuyện, giống như không dám tìm phụ nữ hung dữ gây rối, cơ mà có mấy cô nương hiền lành đã bị ăn mệt rồi ..."

Tư Ninh Ninh cắn môi, quay sang một bên hỏi: "Hoắc Lãng, đại đội trưởng sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"

Hoắc Lãng không biết La Quốc Khánh sẽ sắp xếp như thế nào, hắn tự mình suy nghĩ rồi đưa ra hai khả năng: "Đưa đi lao động cải tạo hoặc ngồi tù vài năm?"

Tư Ninh Ninh sửng sốt: "Chỉ là như vậy thôi á?"

Lao động cải tạo mấy năm nữa sẽ bị hủy bỏ, hai phương pháp này đối với Tư Ninh Ninh mà nói kỳ thật chỉ là một loại.

Ngô Dũng tâm tư âm u, trước giờ chỉ chút ít lông gà vỏ tỏi ghi hận đến tận hiện tại, hơn nữa khoảng thời gian này còn cưỡng bức gái nhà lành, nhiều hay ít cô không biết.

Giả sử hắn chỉ bị giam giữ vài năm, đợi mấy năm nữa sẽ gia nhập xã hội, với tính cách mẫn cảm, mang thù thật sự sẽ không hại thêm người sao?

Nghĩ tới nghĩ lui trước sau, Tư Ninh Ninh không cam lòng đối với cách xử lý này.

Hoắc Lãng thở dài: "Chuyện này dù sao cũng không phải chuyện quang minh để nói. Cho dù chúng ta biết hắn làm như vậy, người bị hại cũng sẽ không đứng lên ... Không có chứng cứ, chỉ có thể bị kết án tội cố ý gây thương tích. "

Đúng vậy……

Tình huống này đặt thế kỷ 21, nạn nhân còn không nhất định sẽ đứng ra huống chi là trong thời đại bảo thủ dễ sinh ra những lời ngụy biện với vẩn này được.

Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhíu chặt vào nhau, không cam lòng mà rũ đầu xuống.

Chuyện này, cứ như vậy thôi sao?

Hai phương án xử lý mà Hoắc Lãng đề cập tới đã được gọi là tương đối nghiêm khắc, nếu công xã không chú ý, hình phạt cuối cùng của Ngô Dũng có lẽ còn nhẹ hơn!

Không……

Tư Ninh Ninh lắc đầu.

Cô vì chính mình, vì vết thương trên đầu Mạc Bắc kia, và vì những cô gái đã bị hãm hại kia, bất luận thế này cô không thể chấp nhận kết quả này.

"Không có ai nguyện ý đứng lên làm nhân chứng chuyện này vậy thì em tới."

Trong lòng đã có quyết định, Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, kiên quyết nói: “Em sẽ là nhân chứng!"

Loại cặn bã này, cô nhất định phải tự tay đâm!

Trong phút chốc, một luồng khí tức bức người bộc phát quanh người Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng sửng sốt một chút, theo bản năng muốn bóp chết cái ý tưởng của Tư Ninh Ninh: "Em đã tính đến hậu quả chưa? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì những người khác sẽ nói em như thế nào?"

Người dân nông thôn bản chất thì thuần phát, nhưng một khi gặp chuyện thị phi thì công phu mồm mép cũng không kém cạnh bất cứ ai.

Hoắc Lãng lo lắng Tư Ninh Ninh chịu thương tổn.

Tuy nhiên, Tư Ninh Ninh đã quyết định rồi, sẽ không dễ dàng thay đổi: "Ai muốn nói thì cứ nói đi! Bảo vệ quyền lợi và sự an toàn của chính mình không có gì sai cả, càng không phải là chuyện người khác có thể chỉ trích."

Nếu thật đúng muốn nói về đúng sai, người sai càng là những người ngoài cuộc chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận lung tung.

Bời vì người bức người bị hại đến tuyệt lộ không phải là hung thủ mà là những người ngoài cuộc này.

Họ đứng trên phương diện đạo đức, dùng cái khẩu hiệu thiện lương chính nghĩa, làm lơ nỗi đau, nỗi bất hạnh của người bị hại, khuyên giải người bị hại rộng lượng, ném những lời nói sắc nhọn như dao vào người bị hại.

Bọn họ không có ý muốn đòi lại công lý cho người bị hại, mà là những linh hồn đang đứng dưới ánh mặt trời đã sớm hủ hại thối nát ở bên trong, bởi vì sự tồn tại của bọn họ cho nên mới có nhiều người không dám lên tiếng.

"Loại bệnh trạng này ở cả nước nơi nơi đều có, em không có cách nào thay đổi được gì cả. Cơ mà Hoắc Lãng, đây không thể là lý do để ngăn cản em không đứng ra bảo vệ chính mình.”

Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh sẽ ủng hộ em sao?"

Hoắc Lãng nhíu mày xuống, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, hắn mày mò tìm tòi nghiên cứu đôi mắt to tròn của cô gái trước mặt.

Một cô gái thoạt nhìn nhỏ bé, mỏng manh, nhưng bất cứ chuyện đúng đắn cô ấy kiên trì, nghị lực bền bỉ vô cùng.

Thôi, tóm lại hắn sẽ che chở cô gái này……

Hoắc Lãng dựa lưng vào tường, đem lòng bàn tay to đặt ở trên trán của hắn xoa thật mạnh, nhắm mắt lại, trầm giọng: "Anh cần phải làm gì?"

Tất nhiên, Hoắc Lãng sẽ không dung thứ cho một người như Ngô Dũng và cả cách làm của hắn.

Tư Ninh Ninh muốn nghiêm trị kẻ ác, Hoắc Lãng cũng đồng ý, nhưng hắn thật không muốn Tư Ninh Ninh nhúng tay vào. Bây giờ Tư Ninh Ninh đã nảy sinh ý tưởng, lại vô cùng kiên định, Hoắc Lãng chỉ có thể gật đầu, ở bên cạnh hộ tống, hắn sẽ dùng hết sức của hắn để giảm tối đa tổn thương cho cô ấy.

"Đợi Mạc Bắc tỉnh lại, sau khi chúng ta trở về ..."

Tư Ninh Ninh kể hết những suy nghĩ của mình, Hoắc Lãng gật đầu ý bảo có thể làm Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, đôi lông mày nhíu lại, trong lòng tính toán con đường tiếp theo phải đi như thế nào."

Cũng vào lúc này, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng vội vã từ chỗ cầu thang chạy tới.

Đoán được người này chắc là bác sĩ khâu vết thương vừa được bệnh viện gọi đến, Tư Ninh Ninh đứng dậy chào hỏi và muốn giải thích tình hình, lời còn chưa kịp nói gì bác sĩ kia nửa bước chân cũng không trì hoãn, lập tức lướt qua Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng mở cửa phòng bệnh ra, rồi đóng lại.

Sao lại vội vàng như vậy ...

Có phải vì những người trong bệnh viện đã nói về vết thương của Mạc Bắc hay không?

Tư Ninh Ninh cau mày lo lắng .

“Ngồi xuống chờ đi.”

“Em không yên tâm.” Tư Ninh Ninh lắc đầu, đứng ở cửa đối diện với phòng bệnh, chỉ có một điệu bệnh viện thời đại này chỉ là một mảnh gỗ, không giống như bệnh viện của đời sau, là cửa kính có thể nhìn thấy được vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment