Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Đôi Mắt Của Mạc Bắc

Chương 291: Đôi Mắt Của Mạc Bắc Chương 291: Đôi Mắt Của Mạc Bắc

Editor: Hye Jin

Cô đang đối mặt với cửa, tình huống trong phòng bệnh hoàn toàn nhìn không thấy, chỉ có thể đứng canh chừng ngoài cửa mà thôi, giống như là đứng như vậy có thể giảm bớt được phần nào áy này: "Cái miệng vết thương kia thực nguy hiểm, nếu là xuống chút nữa, đôi mắt liền ..."

Từ chỗ vết thương sau khi rửa sạch có thể thấy không bị thương đến đôi mắt, song rốt cuộc có ảnh hưởng hay không thật khó mà nói, bởi vì vị trí gần đến như vậy.

Tư Ninh Ninh thở dài xoa xoa mặt: "Em không ngờ Mạc Bắc lại xuất hiện."

Không có Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh có thể dựa vào không gian để tránh khỏi nguy hiểm này, cho dù đám người Ngô Dũng đi nói khắp nơi, chỉ cần cô phủ nhận, lại không có người khác chứng kiến, sẽ không có ai tin tưởng lời nói của Ngô Dũng.

Đến khi Mạc Bắc xuất hiện, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược .

Ngô Dũng và những người khác dù sao cũng là những thanh niên trí thức từ đội khác, còn Mạc Bắc thì khác. Mạc Bắc là thanh niên trí thức cùng một đội sản xuất với cô, thậm chí còn sống trong một mái nhà, một ngày ít nhiều giáp mặt tận 5,6 lần, một khi cô bại lộ ra về không gian, cô không thể nào giải thích được cả.

Tư Ninh Ninh không phải có ý trách cứ Mạc Bắc đã cứu cô, mà là cô càng nghĩ càng sợ hãi.

Chảy máu và thương tích không nhỏ, cô sẽ tìm cách bù đắp, nếu Mạc Bắc ảnh hưởng đôi mắt, cô làm sao có thể bù đắp được đây?

Tư Ninh Ninh sở hữu không gian, biết có thể trốn vào được không gian nhưng Hoắc Lãng không biết.

Trong mắt Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh là một cô gái nhỏ thông minh lanh lợi, tay trói gà không chặt, trước mặt nghe ý tứ của Tư Ninh Ninh, hắn đứng dậy nghiêm túc nhấn mạnh: "Mạc Bắc sinh ra trong một gia đình quân nhân, căn chính miêu hồng, dù có bị thương cũng sẽ có vô số cách để cứu chữa không như người bình thường. Là con cháu quân nhân giáo dục học được từ nhỏ, hi sinh vì người dân vì đất nước, em là thế yếu, em đừng suy nghĩ quá nhiều."

(Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)"

Căn cứ tình huống này, nếu Mạc Bắc không xuất hiện, Tư Ninh Ninh rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, Hoắc Lãng hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Tư Ninh Ninh rũ xuống đất, không nói gì.

Đợi hơn 40 phút, cửa phòng mở ra, y tá đi ra trước trên tay cầm đầy những băng vải dính máu, Tư Ninh Ninh lập tức đứng dậy: "Thế nào? Xin hỏi người bị thương bây giờ thế nào rồi?"

Nam bác sĩ bước ra sau lên tiếng giải thích: "Vết thương đã được khâu lại và hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chờ bệnh nhân tỉnh lại sẽ làm thêm kiểm tra để quan sát."

Nam bác sĩ vừa nói vừa đi về phía lối vào cầu thang, Tư Ninh Ninh đi theo phía sau hỏi: "Kia, kia đôi mắt, đôi mắt có vấn đề gì không?"

“Mắt sao?” Bác sĩ nam sửng sốt một chút: "Bước đầu kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ là vết thương hơi sát vùng mắt, về sau vết thương trong quá trình lành lạnh có thể không mở ra được, đây là tình huống bình thường."

"Các người là người nhà? Cần phải chăm sóc thật cẩn thận, miệng vết thương không được dính nước, cần chú ý chế độ ăn uống."

Tư Ninh Ninh nhắm mắt thở ra, trong lòng dịu lại, gật đầu liên tục: "Cảm ơn bác sĩ!"

Sau khi tiễn bác sĩ và y tá đi, Hoắc Lãng lên tiếng: "Em ở lại xem một chút, anh sẽ xuống lầu thanh toán viện phí, thuận tiện để đội bảo an lái xe về nhà đại đội trưởng thông báo một tiếng, đại đội trưởng La bên kia lo lắng."

Tư Ninh Ninh lại gật đầu lia lịa, một nụ cười thoải mái cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt: "Em chờ anh."

Trái tim của Hoắc Lãng căng thẳng cả đêm, khi nhìn thấy nụ cười của Tư Ninh Ninh, hắn mới dần dần bình tĩnh lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, lông mày cũng hơi nhướng lên: "Được."

Hoắc Lãng đi xuống lầu thanh toán viện phí, Tư Ninh Ninh đẩy cửa vào trong xem xét tình huống của Mạc Bắc.

Căn phòng nhỏ khoảng 10 mét vuông, không gian đơn sơ, kê hai cái giường song song nhau, đầu giường có một cái ngăn tủ nhỏ để bỏ đồ đạc linh tinh, còn bên cạnh giường có một cái sắt để gác thanh truyền dịch.

Ngoài ra, bên cạnh hai chiếc giường còn có một chiếc ghế để người nhà bệnh nhân chăm bệnh có thể ngồi được.

Tư Ninh Ninh vội vàng liếc nhìn sơ qua phòng bệnh, sau đó mới tiến sát lại Mạc Bắc xem xét tình huống.

Mạc Bắc trên tay đang ghim kim truyền dịch, người vẫn còn hôn mê, vết thương trên đầu đã được khâu và băng bó lại, chính là máu chảy không ít nên sắc mặt tái nhợt, giống như đèn dầu sắp cạn vậy.

Tư Ninh Ninh vừa nhìn vừa lo lắng, trong lòng nhớ tới câu nói kia của La Quốc Khánh:

Mạc Bắc đã mất quá nhiều máu, nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, cậu ấy phải ăn uống bao nhiêu, bao lâu mới có thể bù đắp trở lại được chứ?

Trong phòng bệnh có chút ngột ngạt, Tư Ninh Ninh đẩy cửa sổ ra, đứng bên cửa sổ thăm dò, mơ hồ có thể nhìn thấy Hoắc Lãng đang nói cái gì đó với thành viên đội bảo an đánh xe bò đưa cô và Mạc Bắc đi bệnh viện.

Tư Ninh Ninh không nhìn nhiều, không biết khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại, không biết cậu ấy có khát hay không?

Bình nước quân dụng của Tư Ninh Ninh vẫn treo trên người, hiện tại bọn họ tổng cộng có ba người, tổng không thể chỉ dựa vào trong bình nước này đúng không?

Tư Ninh Ninh suy nghĩ, liếc nhìn bình thủy tinh đang truyền kia, còn tận một bình, trong chốc lát không thể xong được, cô xoay người đóng cửa phòng bệnh, tìm y tá giải thích tình hình một chút để mượn hai cái ca tráng men.

Hỏi được chỗ có nước nóng, Tư Ninh Ninh gật đầu cảm ơn, bất quá cô không đến nhà ăn mà nương chỗ tối chỗ ngã rẽ đi vào không gian.

Vào không gian Tư Ninh Ninh tráng bình tráng men bằng nước nóng, đổ nước nóng vào bình nước quân dụng, lại rót đầy hai cốc nước mới lắc người đi ra ngoài.

Cô mang nước lên lầu, Hoắc Lãng đang từ phòng bệnh ra tới tìm cô: "Em đi đâu vậy?"

“Em đi mượn đồng chí Y tá cái cốc uống nước, rồi đi sang nhà ăn để múc nước nóng."

Hoắc Lãng liếc nhìn cái ca tráng men đang bốc khói trên tay cô gái nhỏ, căn bản không hề hoài nghi.

Đẩy cửa phòng để Tư Ninh Ninh vào phòng, Hoắc Lãng hất cằm về phía tủ nhỏ: "Bác sĩ nói truyền dịch hồi phục sức khỏe quá chậm, cho nên khi tỉnh lại cho bệnh nhân uống cái này, có thể khôi phục nhanh hơn một chút."

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn lên thấy trên nhìn thấy trên cái túi trắng đặt trên đó, thả cốc nước xuống cầm lên xem, trên mặt ghi một dòng chữ đỏ cực kỳ dễ thấy: "Cứu thương, chủ nghĩa nhân đạo cách mạng."

Và cuối cùng ở dưới mới có dòng chữ màu lam ghi: "Glucose"

Tư Ninh Ninh liếc nhìn cái tên tiếng Anh bên dưới, sau khi xác nhận nó giống với glucose cô tích trữ trong không gian, trong lòng hiểu rõ.

"Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu: “Cái này đắt tiền không? Tiền đội trưởng đưa có đủ không? Không đủ anh nói với em, em có ở đây."

Vừa nói vừa đưa tay vào túi lấy tiền.

Tư Ninh Ninh biết giá cả hàng hóa mua bán bên ngoài, thế nhưng ở phương diện viện phí cô không biết.

Mạc Bắc bị thương, đại đội ra tiền xuất phát từ gánh vác trách nhiệm, hiện tại đại đội trưởng không có ở đây, nếu mà tiền không đủ thì cô phải bù vào, dù sao Mạc Bắc đã giúp cô, không có đạo lý gì mà để Hoắc Lãng ra tiền.

"Vẫn còn rất nhiều. Nếu không đủ anh sẽ nói, em đừng nhọc lòng."

Hoắc Lãng nắm lấy hai tay Tư Ninh Ninh ấn người ngồi trên giường bệnh: "Chạy cả một ngày em có mệt không? Để anh trông chừng, em ngủ một lát."

Tư Ninh Ninh cứng họng.

Lúc này cô làm sao mà ngủ được ...

Như có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, Hoắc Lãng nghiêng người ngồi xuống ghế đẩu bên giường Mạc Bắc: "Nếu em không ngủ được thì nằm nghỉ ngơi thôi cũng được, đừng gượng ép, biết không?"

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Anh có buồn ngủ không? Nếu không anh ngủ trước đi?"

Lời vừa dứt người đã đứng dậy nhường giường.

Hoắc Lãng lắc đầu: "Anh thường ngủ muộn."

“Ngủ muộn?” Tư Ninh Ninh cực kỳ tò mò.

Thời đại ngày nay không có chương trình giải trí hay hoạt động gì vào ban đêm, thức khuya làm cái gì?

"Ừm ..."

Hai người cứ trầm giọng nói chuyện phiếm, mãi đến nửa giờ sau, khi bình thuốc cạn đáy, Hoắc Lãng gọi y tá đến rút kim, lúc này đã là 1h sáng.

Tư Ninh Ninh không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô vẫn ép mình ngồi ở đầu giường trống bên cạnh, đầu dựa vào tường, liếc mắt lẩm bẩm: "Anh buổi tối có phải chưa có ăn cơm đúng không? Em có mang theo sơn trà .... A, sơn trà em đã bị đổ hết rồi, chờ trời sáng em đi mua cho anh ăn, mua ăn."

"Hmmm, Hoắc Lãng ..."

Hoắc Lãng chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu lắng nghe toàn bộ Tư Ninh Ninh lẩm bẩm, thấp giọng nói: "Được."

Giọng nói vốn đã vừa trầm lại vừa khàn, sợ làm phiền Tư Ninh Ninh nên càng đè thấp thanh âm, mà theo tiếng đáp lại, Tư Ninh Ninh đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, gục đầu vào tường, vững vàng ngã vào người Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng đỡ lấy Tư Ninh Ninh, nhẹ nhàng bế người thả lên giường, thật cẩn thận đặt người nằm xuống giường.

Hắn kéo một góc chăn bông đắp ngang bụng Tư Ninh Ninh, đứng dậy liếc mắt nhìn Mạc Bắc trên giường bên kia.

Hoắc Lãng khẽ cau mày, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.

Bình Luận (0)
Comment