Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Đòi Bồi Thường 1

Chương 292: Đòi Bồi Thường 1 Chương 292: Đòi Bồi Thường 1

Editor: Hye Jin

Mà cùng lúc đó ở đại đội Cát Lĩnh bên kia, trước sau tham dự vụ việc này tổng cộng bảy người, Triệu Hỉ Nhạc dẫn đầu đội bảo an đuổi theo, cuối cùng bắt được bốn người trong một cánh đồng ngô, và Ngô Dũng cũng nằm trong số đó.

Trong số ba người bỏ chạy, một người là thanh niên trí thức, và người còn lại là một tên lưu manh, du thủ du thực của đại đội Chu Cương.

Triệu Hỉ Nhạc đưa tất cả đến nhà La Quốc Khánh, La Quốc Khánh không nói nhiều lời tìm dây thừng trói người lại. Sau đó chỉ thị cho mọi người phải giữ bí mật, tất cả tin tức đều đã được phong tỏa, sau một lần thống nhất mới xuống tay chia việc, một nhóm an bài đi tìm Triệu Hoành Binh, một nhóm thì an bài mượn xe đạp đi tìm đại đội trưởng đại đội Chu Cương.

Triệu Hoành Binh xem phim điện ảnh gần đó nên đến rất nhanh là tới rồi.

Trước khi đến quảng trường nhỏ xem phim, Triệu Hoành Binh vừa trò chuyện với La Quốc Khánh về việc kinh doanh nghề phụ ở đội sản xuất ba, trước mặt La Quốc Khánh có chuyện tìm hắn, Triệu Hoành Binh còn nghĩ là vấn đề nghề phụ, là lão La có cái ý tưởng gì muốn chỉ điểm.

Vừa bước vào nhà La Quốc Khánh, biết được chuyện đã xảy ra, Triệu Hoành Binh tức muốn điên người, đập cái bàn mà mắng: "Chết tiệt! Xem đội sản xuất ba của lão tử không có người đúng không? Tên vô sỉ kia ở đâu?"

La Quốc Khánh đang hút thuốc lá sợ, không hé răng nói lời nào, đứng ở cửa là Triệu Hỉ Nhạc "hừ" một tiếng, ánh mắt nhìn về một phía.

Triệu Hoành Binh không phải lần đầu tiên đến nhà La Quốc Khánh, hắn biết rõ bố cục tổng thể căn nhà, nhất thời liền biết La Quốc Khánh đem người nhốt ở phòng đặt đồ linh tinh.

Triệu Hoành Binh đao to búa lớn đi đến đúng điểm đích, thực mau bên trong truyền ra tiếng "bang" tiếng có gì đó bật vào tường, ngay sau đó truyền ra tiếng rên cùng tiếng mắng chửi của Triệu Hoành Binh: "Cho mày mặt mũi mày không muốn phải không? Khi dễ trên đầu lão tử! Con mẹ nó lúc trước đem mày tiễn đi, lão tử liền biết mày không phải là cái thứ gì tốt!"

Phim điện ảnh không bao lâu nữa sẽ kết thúc. Sợ Ngô Dũng đám người phát ra tiếng khiến xã viên của đại đội chú ý, khi mà trói người lại La Quốc Khánh đem người trói lại, lấy đồ vật chặn miệng bọn Ngô Dũng lại.

Hiện giờ, Ngô Dũng đám người bị Triệu Hoành Binh bạo nộ đánh mà chỉ có thể ú ớ rên rên mà thôi.

La Quốc Khánh đợi Triệu Hoành Binh đánh một hồi mới gõ gõ cái tẩu thuốc, nói với Triệu Hỉ Nhạc: "Đem đội trưởng của cậu kéo lại đây, đừng để đánh hỏng rồi đến lúc đó lại phải bồi tiền."

"Vâng!"

Triệu Hỉ Nhạc cười cười gật đầu, xoay người đi kêu người, một lúc sau đỡ lấy tay lấy cánh tay của Triệu Hoành Binh, đem Triệu Hoành Binh kéo trở về."

Khi Triệu Hoành Binh được đưa vào nhà, vẫn còn tức giận quơ tay dậm chân.

"Bà nó, đừng kéo lão tử! Hôm nay lão tử phải dùng búa đập chết cái tên chết tiệt kia."

La Quốc Khánh thời dài, vỗ vỗ cái bàn: "Được rồi! Hồ Cường đại đội Chu Cương đã được mời đến trồi, trước ngẫm lại lát nữa đám người kia đến nói như thế nào đi."

Triệu Hoành Binh nổi tiếng bao che cho con, một khi nhận định rồi, cho dù có càn quấy la lối khóc lóc lăn lội cũng muốn tranh thủ một phen, là người ngay thẳng nhưng cũng không phải là người không biết nghĩ.

Triệu Hoành Binh đập cái bàn, bạo nộ cực kỳ giận dữ rống lên: "Còn nói chuyện gì nữa? Còn nói gì nữa? Có cái gì để nói? Bồi tiền? Bồi lương thực? Bồi phiếu? Máu chảy nhiều như vậy bao lâu mới có thể bồi dưỡng lại được chứ. Không muốn bồi cũng phải bồi! Còn bồi nhiều ít chờ sáng mai lại đi công xã! Lão tử bản lĩnh gì không có, chỉ biết cãi nhau thôi. Chuyện này đại đội Chu Cương bên kia không cho ông cái công đạo, công xã bên kia không xử lý một cách thỏa đáng ông phải kiện cáo lên trên nữa, kiện tới cùng."

La Quốc Khánh biết chuyện này lão Triệu hắn nhịn không nổi, tìm hắn lại là để xem thái độ của hắn, rồi suy tính chuyện này bước sau đi thế nào.

Nhìn thấy thái độ kiên định của Triệu Hoành Binh, La Quốc Khánh hướng về phía cửa vẫy vẫy tay, Triệu Hỉ Nhạc hiểu ý lập tức đi vào bên trong.

La Quốc Khánh vỗ bàn kêu Triệu Hoành Binh ngồi xuống, hạ giọng nói chuyện: "Lão Triệu chuyện này tôi không biết công xã sẽ giải quyết như thế nào, nhưng chúng ta phải bày tỏ rõ ý kiến của bản thân mình, quyết định như thế nào phải bàn thật kỹ, phải có kế hoạch cụ thể, bây giờ trước tiên đem chuyện này nói rõ ràng, đừng để đến lúc đó bị kéo chân sau."

"Đại đội trưởng, chuyện này tôi quyết tâm, ai tới khuyên đều không được."

Quê nhà không nhiều chú ý đến vậy, bị thương hay ốm đau tự mình gồng gành qua đi, một khi đến trạm y tế là đã nghiêm trọng rồi huống chi thanh niên trí thức trong tay hắn đưa đến tận bệnh viện huyện đủ để nói thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

"Đứa nhỏ nào không phải là khúc ruột của cha mẹ? Những đứa trẻ đó đến tận chỗ chúng ta, chịu cực chịu khổ cống hiến hết mình ở đây .... Ông nói xem chuyện này tôi còn mặc kệ thì còn có phải là người không?"

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Triệu Hoành Binh, La Quốc Khánh trấn an: "Không khoa trương như ông nghĩ đâu, chết là không chết được. Chỉ là vị trí vết thương trên đầu thanh niên trí thức Mạc có khó nói, không biết có hỏng đầu óc không ..."

La Quốc Khánh còn chưa dứt lời Triệu Hoành Binh khí huyết dâng trào, hận không thể đem Ngô Dũng đánh thêm một trận nữa.

Triệu Hoành Binh không nhìn thấy vết thương của Mạc Bắc, không biết tình hình cụ thể cho nên trong lòng chỉ có thể lo lắng suông.

Vốn là muốn chạy đến huyện để xem, lại biết quá rõ ràng tính khí của La Quốc Khánh, La Quốc Khánh làm việc thì tốt đó chủ yếu là quá văn nhã, nếu mà cái Hồ Cường kia nháo, mặt dày không biết xấu hổ thì chẳng khác nào tú tài gặp binh lính, nói được cái gì đâu.

Sau khi suy nghĩ, Triệu Hoành Binh chỉ có thể nén giận, đợi xử lý xong với Hồ Cường đã rồi hắn mới đi vào trong quận.

Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Hoành Binh ngồi xuống bên cạnh La Quốc Khánh, ngồi còn chưa nóng cái ghế đã nhổm dậy chạy ra ngoài sân: "Hỉ Nhạc, Hỉ Nhạc!"

Triệu Hỉ Nhạc thò đầu vào trong: "Làm sao vậy! Chú hai?"

Triệu Hoành Binh vội nói: "Trong quảng trường nhỏ vẫn còn một ít nam, nữ thanh niên trí thức trong đội chúng ta, cháu đi nhanh tìm người đi, tìm được người giữ mồm giữ miệng chờ chiếu phim xong lập tức đưa người trở về! Nếu có người hỏi về thanh niên trí thức Tư và thanh niên trí thức Mạc, liền nói, liền nói đại đội có việc ở lại, nghe thấy không?"

"Cháu đã biết, cháu đi đây!"

Triệu Hỉ Nhạc chạy như bay ra ngoài.

Sau đó, La Quốc Khánh đang ngồi bên bàn hút thuốc, còn Triệu Hoành Binh chắp tay đi tới đi lui sau phòng chính, khom lưng như ông già.

Đợi tầm khoảng một tiếng đồng hồ, buổi chiếu phim điện ảnh đã xong việc rồi, xã viên ai về nhà nấy, lúc này Hồ Cường mới ngồi sau xe đạp của bảo an khoan thai tới muộn.

Không chỉ có Hồ Cường đến, mà còn có Chu Lợi Dân, đội trưởng đội sản xuất của Ngô Dũng.

Hai người dường như đang ngủ bị lôi dậy, trên người mặc áo ba lỗ, dây thắt lưng vẫn còn chưa buộc chặt.

Bước xuống xe đạp hai người vừa đi vừa thắt dây lưng quần, đi vào bên trong sân: "Này, này có chuyện gì vậy a? Đội trưởng La?"

La Quốc Khánh gõ điếu thuốc không nói tiếng nào, nhưng Triệu Hoành Binh đã nắm chặt tay, cơ bắp nổi lên sấn tới, bày ra tư thế muốn chửi đổng lên: "Ông còn hỏi chuyện gì đang xảy ra? Tôi còn muốn hỏi ông làm sao thế này?! Ông là đại đội trưởng không chịu trách nhiệm, xem đại đội bên này là chỗ không người ở đúng không? Buổi tối để thanh niên trí thức lắc lư bên ngoài làm cái gì? Tôi nói cho ông biết, bây giờ đã nháo ra mạng người rồi đây này."

Nghe được lời nói của Triệu Hoành Binh, khuôn mặt đen của Hồ Cường và Chu Lợi Dân trở nên trắng bệch.

Khi đang trên đường, kỳ thật đã nghe đội bản an nói là thanh niên trí thức đội của bọn họ chạy đến đại đội Cát Lĩnh nháo sự, còn đánh người, hiện tại người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, và người khởi xướng Ngô Dũng và những người khác cũng được giao cho đại đội Cát Lĩnh, mời bọn họ sang để thương lượng mọi nên chuyện xử lý như thế nào?

Ngô Dũng kia chẳng phải cái thứ tốt đẹp gì, Hồ Cường đã không muốn quản hắn nữa rồi.

Trên đường đến đây, Hồ Cường chửi bới suốt ở trong lòng:

Cái tên ngớ ngẩn đó.

Làm chuyện xấu còn không biết bỏ chạy đi, còn để người khác bắt lại.

Đúng là đồ ngu xuẩn, vậy mà còn là một thanh niên trí thức!

Đúng là Hồ Cường không muốn lo chuyện của Ngô Dũng, hiện tại La Quốc Khánh nắm cái đuôi rồi, hắn không muốn quản cũng phải quản.

Sao ngay từ đầu nói là đánh người hiện tại xã đến mạng người, đàm phán còn chưa có bắt đầu đâu Hồ Cường đã có xu hướng rút lui: "Đây không phải là chuyện nhỏ."

Hồ Cường đứng ở cửa nhìn La Quốc Khánh đang ở trong phòng, tỏ thái độ nói: "La đội trưởng, chuyện này tôi không quản được, các người đem người đưa đến công xã tìm đồng chí công an đi! Công xã cùng đồng chí công an phán thế nào chúng tôi liền như thế ấy!"

"Không vội, người tôi nhất định sẽ đưa đến công xã."

Triệu Hoành Binh đánh xong trận đầu, đem khí thế đối phương chặn thành công, La Quốc Khánh gõ gõ cái tẩu thuốc nháy mắt với Triệu Hoành Binh.

Triệu Hoành Binh ủ rũ quay ra cửa ngồi trên cái ghế gấp, La Quốc Khánh chỉ tay về phía bên kia bàn, dùng tẩu thuốc chỉ chỉ: "Hai vị đội trưởng, trước ngồi đi, ngồi xuống rồi nói."

Ngay khi Hồ Cường nghe thấy lời này, hắn liền biết sự tình không nháo đến mạng người, chỉ là miệng lưỡi La Quốc Khánh lãnh đạm, hắn không dám coi khinh, nhất thời kéo Chu Lợi Dân ngồi xuống cái ghế mà La Quốc Khánh chỉ.

Bình Luận (0)
Comment