Editor: Hye Jin
Vừa đặt mông ngồi xuống, Chu Lợi Dân phát giác bên dưới ẩm ướt, đưa tay xuống sờ sờ, sắc mặt phải thay đổi: "Đại, đại đội trưởng! Này, là máu a!"
Hồ Cường cũng cảm thấy quần của mình ướt sũng, lúc đầu còn tưởng là do đổ nước trà, vừa nghe thấy Chu Lợi Dân nói là máu, Hồ Cường lập tức cúi đầu nhìn, khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt vô pháp bình tĩnh: "Đội trưởng La, cái này...."
"Đúng, là máu của người bị thương."
La Quốc Khánh thở ra một hơi khói và bình tĩnh nói: "Đại đội của chúng tôi mấy ngày nay đang chiếu phim, có rất nhiều người của đại đội khác lại đây xem náo nhiệt, không có vấn đề gì vậy mà đội ông tới đây lại xảy ra chuyện."
"Những thanh niên trí thức trong đội của anh đã đánh người của tôi. Người bị hại còn đang nằm trong bệnh viện. Tình huống thế nào còn chưa biết, sự việc này đội trưởng Hồ phải nói một lời đi.”
Hồ Cường trên mặt nụ cười cứng đờ, trong lòng thì thầm rủa:
Ngô Dũng, tên khốn này, vốn là người đội các người, không phải ông đem người đến công xã thì người cũng không an bài tới đại đội của tôi, hiện tại xảy ra chuyện còn không phải là mầm tai họa đã được gieo từ trước sao?
Vô duyên vô cớ mà gây chuyện ẩu đả, ai mà tin được? !
Có thể mắng, mà trên ghế rõ ràng là máu, máu chảy kinh người không giống vết thương nhỏ gây ra, sợ là vỡ đầu rồi ....
Hồ Cường trong lòng đem Ngô Dũng mắng 1000 lần, tên khốn đó, ngàn vạn lần không dám ngồi xuống nữa, bèn đẩy Chu Lợi Dân đứng dậy, đứng ở mép bàn đối diện với La Quốc Khánh.
Bọn họ từ lúc vào phòng đã bị áp chế, bây giờ đứng lên, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, hiện tại không phải là bọn họ nói cái gì mà là La Quốc Khánh nói gì, bọn họ nhất định phải làm!
Hồ Cường sắc mặt khó coi, đi thẳng vào chủ đề, không có thời gian đánh thái cực: "Chuyện này là lỗi của Ngô Dũng. Hắn là thanh niên trí thức đội của tôi cũng là xã viên đội tôi, tôi làm đại đội trưởng cũng có trách nhiệm, viện phí đội chúng tôi gánh cũng là chuyện hẳn là."
"Đội trưởng La đem người mời ra đây, trong lòng hẳn cũng là hiểu rõ, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tính như thế nào cùng nhau nói đi."
Hồ Cường thẳng thắn đến mức khiến La Quốc Khánh bực bội: "Quốc gia là thương nông dân chúng ta không dễ dàng, phương diện chữa bệnh nơi chốn đều có ưu đãi, hiện tại phí chữa bệnh thì dễ nói rồi, chính là vết máu trên người ông cũng đã thấy rồi, đủ hù người đúng không? Máu lưu lại đây chỉ là một phần ba mà thôi."
"Chảy máu nhiều như vậy, nguyên khí đại thương, về sau cũng trì hoãn làm việc, công điểm của đại đội có quy chế rõ ràng, không có công điểm lấy đâu ra mà đổi lương thực? Tôi tuy là đại đội trưởng, quan tâm được một hai ngày cũng không quan tâm được ba bốn ngày nữa tháng, đúng không, Hồ đội trưởng?"
Ngụ ý của La Quốc Khánh là chính sách quốc gia tốt, chi phí y tế chỉ chiếm một khoản nhỏ, vì vậy Hồ Cường đừng có mà suy nghĩ chỉ đối phó bồi thường tiền viện phí.
Nói đến đây, Hồ Cường cũng hiểu ý của La Quốc Khánh, nghiến răng nghiến lợi: "Chúng tôi sẽ trả tiền thuốc men, cộng thêm 20 đồng, bồi thêm một con gà mái giúp bệnh nhân bồi bổ."
“Đại đội trưởng!”
Chu Lợi Dân trợn tròn mắt, hắn nào biết Hồ Cương đang nghĩ cái gì đâu.
Nếu họ không nhượng bộ, đến lúc đó đợi đám La Quốc Khánh này mở miệng thì đồ vật bồi lại càng nhiều hơn.
Tất nhiên, không phải tất cả những việc Hồ Cường hứa đều do hắn hoặc đại đội ra trong đó đại đổi chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, đại bộ phận là phải do kẻ gây rối Ngô Dũng cùng mấy tên kia ra tiền, nếu bọn họ không có tiền hoặc là không đủ thì đại đội sẽ ứng trước, sau đó từ công điểm khấu trừ đi.
Nếu như bọn họ xuất tiền, Hồ Cường sẵn sàng chi tiền để giải quyết vấn đề, một sự nhịn chín điều lành thì xã viên cũng chưa chắc vui được.
Bởi vì 20 đồng tiền kia, đại đội Chu Cương mấy năm thu vào cuối năm đổi công điểm mỗi cái công điểm mới đổi được có 20 xu tiền, 20 đồng tiền xã viên phải làm bao lâu?
Đây là lý do khiến Chu Lợi Dân phản ứng dữ dội như vậy.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hồ Cường xua tay, nhìn La Quốc Khánh: "La đội trưởng, anh xem như vậy được chưa? Để tôi gặp bọn Ngô Dũng."
Triệu Hoành Binh đứng dậy như muốn nói điều gì đó, chưa kịp nói gì thì La Quốc Khánh đã ấn tay xuống, hưởng về phía cửa nhìn Triệu Hỉ Nhạc nói: "Vậy thì hãy đưa đội trưởng Hồ đi xem nhìn đi."
Triệu Hoành Binh đúng lúc bổ xung: "Xem thì được, không thể cởi trói."
“Chú hai, chú yên tâm đi."
Triệu Hoành Binh gật đầu.
Triệu Hỉ Nhạc là người của đội ba, làm việc với Hoắc Lãng đã lâu, tuy rằng tính tình vui vẻ hơn một chút, nhưng Triệu Hoành Binh vẫn rất an tâm về cậu ấy.
Hồ Cường và Chu Lợi Dân được dẫn đến phòng để đồ linh tinh, ở đó nhìn thấy nhóm Ngô Dũng bị trói.
Chu Lợi Dân giơ cao ngọn đèn dầu mà La Quốc Khánh đưa cho ông ta, nương theo ánh sáng thấy rõ trong phòng có bao nhiêu người, không riêng gì đám thanh niên trí thức thường ngày gây chuyện còn có mấy tên du thủ du thực trong đội.
Hồ Cường nhìn thấy mà khí huyết muốn trào dâng, trán cũng phải nổi gân xanh, ngồi xuống xem Ngô Dũng bị đánh thành cái đầu heo: "Thằng nhóc nhà ngươi có năng lực ha, tôi đây là xem thường bản lĩnh của cậu."
Hồ Cường hai tay nắm lấy quần áo của Ngô Dũng: "Bây giờ nháo ra phiền phức lớn như vậy, dù thành công hay thất bại, cậu đắc ý?"
Cánh tay của Ngô Dũng bị giẫm gãy xương do Mạc Bắc làm, Hồ Cường lôi kéo làm hắn mồ hôi lạnh chảy ròng tòng, miệng bị nhét miếng giẻ rách muốn kêu cũng kêu không được.
Hồ Cường rút giẻ khỏi miệng Ngô Dũng: "Rốt cuộc cậu làm cái gì? Cậu muốn đánh vỡ đầu người ta?"
Tất nhiên, Hồ Cường đến không phải để xác nhận sự an toàn của Ngô Dũng đơn giản như vậy, hắn muốn điều tra sự thật.
“Tôi, tôi chỉ nhắm vào Tư Ninh Ninh, tôi không đánh vào đầu Mạc Bắc.”
Nhưng lúc này, chuyện ai hắn muốn đánh ai chẳng quan trọng nữa, người đã bị trói lại, chứng thực là đám Ngô Dũng có đánh người.
Và những thứ này đều là của lữ đoàn Chu Cương, cho nên bất kể ai là nạn nhân, tiền đều phải trả cho người ta.
Tuy nhiên, khi Ngô Dũng nói điều này, Hồ Cường trong lòng lộp bộp.
Tư Ninh Ninh nghe không giống tên một đồng chí nam, hơn nữa vừa rồi La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh cũng không đề cập đến người này, Hồ Cường nhanh chóng nhận ra điều gì đó: "Cậu chạy đến nơi này để tìm đến đồng chí nữ đội của người ta?"
Ngô Dũng quỳ trên mặt đất, tay bị trói, cúi đầu không nói một lời nào.
Hồ Cường biết mình đã đoán đúng rồi, hắn đã hiểu ra tại sao khi hắn bước vào sân Triệu Hoành Binh đã chỉ vào mũi hắn mà mắng.
"Mày đúng là không phải thứ gì tốt? Nhà ngươi không mẹ không chị em có phải hay không."
Hồ Cường tức giận đá đá Ngô Dũng không ngừng.
Hồ Cường thay đổi thái độ mắng lớn: "Chuyện có bao lớn mà ghi nhận nữ đồng chí người ta tới mức này? Chạy năm sáu dặm trong đêm tới đây nháo sự! Không có tiền đồ."
Triệu Hoành Binh và La Quốc Khánh không đề cập đến nữ đồng chí, 80% là muốn bảo vệ nữ đồng chí kia.
La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh không đề cập đến nó, và Hồ Cường đương nhiên sẽ không chủ động đề cập đến nó. Riêng không nói trong sạch của nữ đồng chí khó giữ được, bọn họ còn phải đào thêm một khoảng bồi thường, hơn nữa chuyện này nháo ra xác xác thật thật mọi người đều không được đẹp mặt cho lắm.
Thật là chết tiệt ...
Haizzzz
"Các người có biết tội lưu manh xử thế nào không?”
Hồ Cường trong lòng lửa giận, căm hận nói: “Các người nghe kỹ, tôi đi chùi đít cho các người vụ này, chuyện này xử lý thế nào hy vọng các người có thể ghi nhớ, về sau hối cải mà làm người, kiên định chăm chỉ làm việc kiếm công điểm, nếu mà trí nhớ không tốt ... Hừ!"
Hồ Cường "phi" một ngụm: "Vậy chờ ăn cơm nhà lao đi! Lão tử tự mình đưa các người đi vào."
Nói xong quay người đi ra ngoài.
Khi Hồ Cường bước vào phòng chính lần nữa, đối với thái độ của La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh càng thêm cẩn thận lấy lòng: "Ha ha.... Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cũng không trở về, chờ sáng mai sáng sớm tôi cùng các người đi công xã. Đội trưởng La, các người yên tâm chuyện này nên làm cái gì thì làm cái đó, tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, tuyệt đối không thiên vị."
Triệu Hoành Binh trong tâm nghĩ thầm: Nhân cách của ông đáng giá bao nhiêu cân lượng? Nhân cách nữa, ông hiểu nhân cách là cái gì không?
"Đại đội trưởng, mọi người đang nằm trong bệnh viện, tình huống bên kia như thế nào, tôi ..."
Triệu Hoành Binh vừa định nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra tình hình, nhưng chưa kịp nói xong thì từ cửa vang lên tiếng bánh xe gỗ truyền đến, ngay sau đó thanh niên đi cùng Hoắc Lãng vào huyện lau mồ hôi chạy vào: "Đại đội trưởng, đội trưởng!"
La Quốc Khánh nhìn rõ người nọ, nhanh chóng đứng dậy: "Đã trở lại?"
Không thấy Tư Ninh Ninh hay bất cứ ai ở sau lưng thanh niên, vẻ mặt của La Quốc Khánh ngưng tụ lại: "Bệnh viện bên kia thế nào?"
"Không ổn đâu, Đội trưởng! Thanh niên trí thức Mạc vẫn hôn mê. Bác sĩ nói rằng cậu ấy mất quá nhiều máu, cần được giữ lại bệnh viện để theo dõi trong hai ngày."
Cậu thanh niên liếc mắt vào trong phòng thấy có nhiều người, hắn biết cái gì nên nói cái gì không.
Lo lắng đội của mình sẽ có hại, chàng thanh niên bắt lấy cánh tay của La Quốc Khánh, kết hợp với lời dặn dò của Hoắc Lãng khi quay lại đây, khẩn trương thêm mắm dặm muối: "Còn nữa, trên đầu thanh niên trí thức Mạc có vết thương gần mắt, hiện tại đã hôn mê, bác sĩ nói chờ người tỉnh lại mới có thể xác nhận có ảnh hưởng thị lực về sau hay không?"
La Quốc Khánh sững sờ một lúc, thấy cánh tay bị nhéo nhéo mới hiểu chuyện gì đang xảy ra,