Editor: Hye Jin
La Quốc Khánh liếc nhìn qua đội viên đội bảo an rồi quay đầu nhìn Triệu Hoành Binh.
Tôi không nói nên lời, có được không?
Tuy rằng có thể lý giải đây là người một nhà cố gắng bảo vệ nhau mới nói như vậy, nhưng lời thoại này, kịch bản này, quả là giống một khuôn đúc ra mà!
Triệu Hoành Binh tự dưng bị La Quốc Khánh lườm một cái, hoàn toàn mờ mịt, hắn không biết là La Quốc Khánh đang thầm mắn hắn thật là bản lĩnh, đem đám nhỏ bên dưới huấn luyện y như là khuôn mẫu của hắn mà khắc ra.
Hắn vẫn còn lo lắng chuyện ở huyện bên kia, đứng lên muốn nhích người đi vào trong huyện, La Quốc Khánh nói chuyện của nửa ngày mới thuyết phục được người, đồng ý sáng mai mới đi.
Chu Cương ở khá xa đại đội Cát Lĩnh. Hồ Cường và Chu Lợi Dân không thể trở về, ở nhà họ La kê một cái ghế dựa chắp vá ngủ một đêm, Triệu Hoành Binh cùng hai đội viên đội bảo an trở về trong đội, trong sân nhà họ La để lại hai bảo an.
Khi Triệu Hoành Binh trở lại vào sáng mai, đi cùng cũng là hai đội viên bảo an đi về tối qua để đổi ca.
Ở bên kia, Hoắc Lãng ủy thác một y tá cố định thời gian vào phòng bệnh xem tình huống bệnh nhân, chính mình thì rạng sáng đạp ánh trăng sang Đơn gia.
Hoắc Lãng gõ cửa nhà Đơn Mãn Đường, người còn đang ngái ngủ mở cửa, vừa nhìn là Hoắc Lãng đang đứng ở ngoài cửa, Đơn Mãn Đường run người giật mình, tỉnh táo ngay lập tức: "Đồng chí Hoắc Lãng!"
Đơn Mãn Đường cài cúc áo khoác ngay ngắn: "Đã muộn như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì, chính là hai ngày này yêu cầu dùng xe."
"Được, tôi dừng xe ngoài hẻm, đợi tôi một chút, tôi vào trong lấy chìa khóa cho anh."
Hoắc Lãng gật đầu.
Khi Đơn Mãn Đường xoay người, Hoắc Lãng nghĩ tới điều gì đó, lại nói: "Ở nhà có chén đũa hay không? Mang theo hai bộ, hoặc là hộp cơm cũng được, tạm thời mượn."
“Có, có, tôi đi lấy!”
Lại lần nữa trở lại bệnh viện, thời gian vừa đúng là 4h, sắc trời sáng hơn nhiều so với lúc hắn bước ra ngoài.
Hoắc Lãng đi lên lầu với hộp cơm, chén đũa mượn từ nhà Đơn Mãn Đường, Đơn Mãn Đường đậu xe trong khuôn viên bệnh viện, mình thì thủ canh xe, tùy thời đợi mệnh.
Tư Ninh Ninh trong lòng có chuyện, ngủ không yên giấc, khi ngủ khi tỉnh, lúc Hoắc Lãng đẩy cửa phòng bệnh "kẽo kẹt" một tiếng thì cô lập tức mở mắt ra, đứng dậy vừa dụi mắt vừa lấy đồng hồ bỏ túi của cô ra để xem thời gian: "Đã đến giờ này rồi sao?"
Tư Ninh Ninh mang giày vào, dựa sát vào giường Mạc Bắc khẽ cúi đầu kiểm tra.
Sắc mặt Mạc Bắc vẫn tái nhợt, nhưng so với lúc mới tới đây tốt hơn rất nhiều, điều này khiến Tư Ninh Ninh hơi buông tâm tư: "Anh vừa rồi đi đâu vậy?"
“Tranh thủ đi Đơn gia cầm ba bộ chén đũa lại đây." Hoắc Lãng đưa đưa cái túi trong tay, thuận tay đặt ở đầu giường.
Phía sau bệnh viện có một nhà ăn lớn, các bác sĩ thường mang đồ ăn đến, nhà ăn có thể giúp hâm nóng.
Nếu người nhà bệnh nhân muốn đi ăn, họ phải trả tiền cùng phiếu, nhìn thì giống như tiệm cơm quốc doanh nhưng thực tế, giá suất ăn sẽ rẻ hơn rất nhiều so với tiệm cơm quốc doanh.
Tư Ninh Ninh gật đầu, quay lại nhìn thấy đôi mắt thâm tím của Hoắc Lãng, râu ria rõ ràng ở trên cằm. Lông mày khẽ động loạng choạng đi về phía giường đêm, vỗ vỗ: "Anh ngủ một giấc đi."
"Trời vừa rạng sáng, nhà ăn cùng tiệm cơm quốc doanh đều đã mở cửa, anh đi mua đồ ăn cho em ..."
“Lát nữa em tự đi mua, anh hiện tại đi ngủ." Tư Ninh Ninh lắc đầu, ánh mắt kiên định và bướng bỉnh.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ, chỉ cần hắn có thái độ không thuận theo sẽ bị đuổi về đội ngay lập tức, đành phải thở dài thỏa hiệp, lưu loát nằm ở trên giường.
Không quá buồn ngủ, mệt mỏi thì có.
Hoắc Lãng nằm trên giường một hồi, không gian tĩnh mịch dần dần buồn ngủ, sau một hồi mơ hồi, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh đang ngồi ở ghế bên cạnh: "Chờ chuyện này xong xuôi, trở về anh có lời muốn nói với em."
“Nói cái gì?" Tư Ninh Ninh đặt mu bàn tay lên mặt Mạc Bắc để kiểm tra nhiệt độ, quay người tò mò: "Hiện tại anh không thể nói sao?"
Hoắc Lãng chắp tay sau lót sau đầu, không nhìn Tư Ninh Ninh, mà nhìn bóng đèn dây tóc ở trần nhà, trầm mặc một hồi mới lẩm bẩm: "Hiện tại không tiện để nói."
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu: "Được."
Thêm một lúc nữa Hoắc Lãng ngủ say còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Tư Ninh Ninh mới rời mắt khỏi Mạc Bắc, quay đầu đáp xuống khuôn mặt tuấn tú và mệt mỏi của Hoắc Lãng.
Cô mím môi do dự.
Tư Ninh Ninh linh cảm và lờ mờ đoán được những gì Hoắc Lãng muốn nói.
Nếu mà Hoắc Lãng thực sự nói ra, cô sẽ trả lời như thế nào?
Thôi quên nó đi, không nghĩ nữa.
Lỡ như là cô suy nghĩ nhiều thì sao?
Tư Ninh Ninh lắc đầu lắc đầu để làm đầu óc bức ra khỏi suy nghĩ mông lung.
Tóm lại, đi một bước xem một bước đi.
Thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Mạc Bắc, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, những người chăm chỉ luôn dậy rất sớm, thỉnh thoảng lại có tiếng chào hỏi nhau xa gần.
Tư Ninh Ninh ước chừng thời gian đã đến rồi, cô nhẹ nhàng cầm cái túi trên đầu giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô muốn đi nhà ăn mua đồ ăn sáng, kết quả nhà ăn buổi sáng ngoài dưa muối với cháo trắng thì không còn cái gì khác để ăn.
Cô nghĩ nghĩ, thời còn sớm, có thể nhanh chóng đến tiệm cơm quốc doanh, gõ ra ý tưởng rồi cho nên không chút do dự cầm cái túi chạy.
Khi đi vòng đến sảnh trước, cô đụng phải Triệu Hoành Binh đang đi lên bậc thang, may mắn cô phanh lại kịp thời bằng không húc chú Hoành Binh khỏi bậc thang mất.
"Thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Mạc thế nào rồi? Sao cháu lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ thanh niên trí thức Mạc không tốt sao?"
Nhìn thấy có người trong đội đến thăm, trong phòng bệnh có thêm người chăm sóc hộ, Tư Ninh Ninh không còn vội nữa, sau khi giải thích ngắn gọn nguyên nhân, cô quay người chỉ về hướng cầu thang: "Đội trưởng, thanh niên trí thức Mạc và đồng chí Hoắc Lãng đang ở phòng 204 trên lầu hai, mọi người lên trước đi vừa lúc hỗ trợ xem một chút, cháu đi mua bữa sáng về liền."
Triệu Hoành Binh gật đầu lia lịa: "Được, được, cháu đi đi!"
Tư Ninh Ninh rời bệnh viện, đứng trên đường nhìn xung quanh.
Cô không quen thuộc với các tuyến đường trong huyện chỉ có nhớ rõ một số tòa nhà mang tính biểu tượng, tỷ như cửa hàng bách hóa trước kia có đi qua, đó là tòa nhà có lầu, ở thật xa đã có thể nhìn thấy được hình dáng.
Sau khi nhìn thấy hình dạng của cửa hàng bách hóa, Tư Ninh Ninh đại não xoay chuyển, lúc trước cô đi cửa hàng bách hóa chính là con phố nào, rồi tiệm cơm quốc doanh ở hướng nào của cửa hàng bách hóa, hết thảy định được rồi, lấy cửa hàng bách hóa làm tham chiếu, phạm vi tiệm cơm quốc doanh được xác định.
Tư Ninh Ninh không do dự, đi dọc theo con đường chính theo hướng đã định.
Đi bộ chừng hơn mười phút đồng hồ, cảnh tượng hai bên đường mơ hồ có chút quen thuộc, quả nhiên trước đó cô từng đi qua nơi này rồi, ý thức được điểm này, bước chân Tư Ninh Ninh càng bước càng nhanh.
Chạy được tới của tiệm cơm quốc doanh trên trán cô đã dày đặc một hàng hạt mồ hôi.
Bệnh viện bên kia còn chưa biết tình huống. Tư Ninh Ninh không dám chậm trễ nữa, đi vào đại sảnh vài bước phun ra khẩu hiệu: "Vì nhân dân phục vụ."
"Vì nhân dân phục vụ, đồng chí hiện tại có cơm không?”
“Đoàn kết là sức mạnh!” Trong quầy là một người đàn ông đẹp trai, khi Tư Ninh Ninh hỏi, anh ấy vỗ nhẹ vào quầy: "Có, đồng chí muốn ăn cái gì, có thể nhìn ở đây."
Tiệm cơm quốc doanh trong trấn hay ở huyện đều giống như nhau, món ăn được dán mặt ngoài của quầy gọi món.
Tư Ninh Ninh lùi lại một bước, nhìn vào cột điểm tâm. Vẫn có sự khác biệt lớn giữa tiệm cơm quốc doanh và nhà ăn bệnh viện. Nhà ăn bệnh viện chỉ có cháo trắng dưa muối, tiệm cơm quốc doanh nhiều món hơn nhiều.
Tỷ như sữa đậu nành, đậu phụ, bánh quẩy, mì thịt, bánh bao, cháo rất nhiều.
Tư Ninh Ninh xem giá mì, một tô cần 40 xu thêm phiếu gạo 2 lạng, cái giá này không rẻ, một tô cũng không nhiều mì cho lắm.
Tư Ninh Ninh suy đoán hỏi: "Nước mì nấu từ nguyên liệu gì vậy?"
"Là xương heo cùng với xương gà, đây là món ăn sáng bán chạy nhất ở đây, ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng, đồng chí có muốn nếm thử một phần không?"
Vừa vặn lúc này tiệm cơm quốc doanh không có nhiều khách nhân nên khi giới thiệu cũng chi tiết hơn nhiều.
Tư Ninh Ninh không vội gọi, ngược lại hỏi: "Lúc này chỉ có thể mua đồ ăn sáng sao? Có thể mua mấy món như thịt xào gì đó không?"
"Buổi sáng chỉ có thể ăn các món ở mục điểm tâm, đến mười giờ rưỡi thím nấu đồ ăn mới đi làm."
Tư Ninh Ninh gật đầu hiểu ý mở túi ra liếc nhìn, có hai bộ đồ ăn và chỉ có một hộp cơm.
Thấy vậy, Tư Ninh Ninh đưa hộp cơm sang: "Đóng gói cho tôi một phần mì thịt, thêm mười lăm cái bánh bao thịt, phiền đồng chí gói lại bằng giấy dầu giúp tôi nhé."
Nam nhân lượng cơm ăn nhiều, cộng thêm tối hôm qua Hoắc Lãng không ăn gì, lúc này Triệu Hoành Binh lại tới, sớm như vậy, cô đoán Triệu Hoành Binh vội vàng chạy tới cũng chưa ăn sáng, bổ xung thêm: "Màn thầu cũng lấy mười cái."
Màn thầu cùng bánh bao đều là lương thực tinh, bánh bao nhân thịt thuộc loại lương thực tinh, Triệu Hoành Binh chưa chắc chịu ăn, mua thêm chút màn thầu hợp lý hơn.
Tư Ninh Ninh tính toán nhanh một chút, lấy ra phiếu gạo cùng tiền giấy ra, thanh niên ở quầy cầm tiền, đếm lại đầy đủ rồi quay đầu vào bên trong gọi món.
Tranh thủ thời gian đóng gói, Tư Ninh Ninh mượn nhà vệ sinh của tiệm cơm quốc danh, vào tiệm cơm chốt cửa lại, nhoáng người đi vào không gian tìm tới đám trái cây, lấy túi táo để riêng ra một bên. Ra tới bên ngoài nhận đồ ăn rồi ôm túi lớn túi nhỏ đi về.
Thấy ngoài đường không có ai, Tư Ninh Ninh bình tĩnh lấy túi táo ra, hướng về phía bệnh viện mà đi.