Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Băn Khoăn

Chương 295: Băn Khoăn Chương 295: Băn Khoăn

Editor: Hye Jin

Trong bệnh viện, ngày hôm qua Triệu Hoành Binh đã tiết lộ với Hoắc Lãng nội dung cuộc thương lượng, thấy Tư Ninh Ninh từ bên ngoài trở về, Triệu Hoành Binh lặp lại một lần nữa cho cô nghe.

20 đồng không phải là số tiền nhỏ trong cái niên đại này, hơn nữa 20 đồng này không bao gồm tiền thuốc men chữa bệnh, xem như là hào phóng, có thành ý.

Sự thật là sự tình quá mức ác liệt, không phải đem sự tình bồi thường xong là xong, thành thật xin lỗi là có thể được tha thứ.

Tư Ninh Ninh cụp mắt xuống, im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Chuyện này khả năng còn muốn phiền đội trưởng chạy thêm vài chuyến nữa, đội trưởng còn chưa có ăn cơm đi? Cháu có mua bánh bao cùng màn thầu, chú ăn sáng trước đi ạ!"

Đặt gói đồ ăn lên bàn đầu giường, để hộp mì thịt ở một chỗ, chuẩn bị cho Mạc Bắc tỉnh dậy rồi ăn.

Tư Ninh Ninh tháo sợi dây ra khỏi gói giấy dầu, bên trong bánh bao cùng màn thầu còn nóng hôi hổi.

“Haha, chú không ăn đâu, chú ăn ở nhà rồi mới tới." Triệu Hoành Binh liếc nhìn cái bánh bao, mấy cái màn thầu trắng tinh, nhìn mà phát thèm.

Sau một lúc dừng lại , Triệu Hoành Binh nhìn Tư Ninh Ninh, ngập ngừng hỏi: "Thanh niên trí thức Tư, đại đội trưởng đã nói qua chuyện tối hôm qua, cháu ..... Cháu không sao chứ?"

Động tác cầm cái bánh bao của Hoắc Lãng dừng lại, vừa cau mày định nói, Tư Ninh Ninh xua tay, tỏ ý Hoắc Lãng không cần để ý.

Triệu Hoành Binh thái độ thận trọng, và Tư Ninh Ninh có thể nhìn thấy chú ấy đang băn khoăn.

Và thông qua lời kể của chú ấy về cuộc thương lượng tối hôm qua vừa rồi, Tư Ninh Ninh cũng đã gián tiếp biết được suy nghĩ của Triệu Hoành Binh.

Ý tưởng của Triệu Hoành Binh cũng giống như ý tưởng ban đầu của Hoắc Lãng, chú ấy đều muốn đem chuyện này xử lý với lý do gây rối đánh nhau, hơn nữa Triệu Hoành Binh rõ ràng muốn đưa cô ra khỏi toàn bộ chuyện này.

Tư Ninh Ninh biết mọi người đang suy nghĩ vì thanh danh của cô, có điều cô đã đưa ra quyết định và sẵn sàng chống lại những thứ gọi là luận điệu vớ vẩn rồi.

"Bị thương một chút không có gì đại sự."

Tư Ninh Ninh bình tĩnh vén tay áo lên, sau khi Triệu Hoành Binh nhìn xong, cô bỏ tay áo xuống, tiếp tục nói: “Đội trưởng, mặc dù cháu không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chuyện này như cũ cháu vẫn sẽ truy cứu."

Triệu Hoành Binh cau mày phản bác, Tư Ninh Ninh không hề hoảng sợ hay sợ hãi, liếc Hoắc Lãng một cái, thấy anh ấy nghiêm túc gật đầu, Tư Ninh Ninh biết Hoắc Lãng đã bị cô thuyết phục, nhất định sẽ ủng hộ cô.

Tự tin hơn rất nhiều trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh, thong dong giải thích: "Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu sự tình đã như vậy lúc này không làm cho đám Ngô Dũng phải nhận hậu quả thì chờ khi tiếng gió qua đi, bọn họ có hay không lần thứ hai mò đến đội sản xuất ba uy hiếp cháu. Hơn nữa, đội trưởng chú có khả năng không biết, tối hôm qua căn cứ vào cuộc đối thoại của đám Ngô Dũng, trừ cháu may mắn thoát được bọn họ đã thành công cưỡng hiếp tận mấy cô gái."

"Bây giờ hắn đụng phải cái đinh cứng là cháu, giả sử về sau hắn không dám tìm cháu, cháu an toàn vậy còn những cô gái khác trong đội sản xuất thì sao? Ngô Dũng cùng đồng bọn của hắn có dùng thủ đoạn tương tự mà cưỡng bức bọn họ?"

Biểu cảm của Triệu Hoành Binh chuyển từ phản đối sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc chuyển sang tối sầm lại, tốc độ cực nhanh có thể nói diễn viên đời sau không ai vượt mặt được.

"Chuyện này còn liên lụy người khác."

Triệu Hoành Binh nắm chặt tay, không thể tưởng tượng được: "Còn tận mấy người?!”

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Cho nên đội trưởng, chuyện này phải được đứng trên từ góc độ của một cô gái mà xử lý cẩn thận, không thể vì một nữ đồng chí không dám đứng lên mà cuốn thêm nhiều nữ đồng chí bị cuốn vào trong đó."

Tư Ninh Ninh quyết tâm phải bắt Ngô Dũng chịu phạt, và sự kiên trì của cô lọt vào mắt của Triệu Hoành Binh, đó là một ví dụ điển hình bỏ bản thân lấy đại cục làm trọng.

Trước sau chỉ mới ngắn ngủi thời gian vài phút mà thôi, tâm trạng của Triệu Hoành Binh đã thay đổi vài lần, và hắn hoàn toàn bị sốc trước sự dứt khoát của Tư Ninh Ninh.

Thấy Triệu Hoành Binh chú ấy nhìn Tư Ninh Ninh với vẻ khiếp sợ và khâm phục. Hoắc Lãng biết Triệu Hoành Binh đang nghĩ gì lúc này, Hoắc Lãng cắn một miếng bánh bao, thở dài: "Chú, nghe cô ấy đi."

"A Lãng, tại sao ngay cả cháu ..." Triệu Hoành Binh quay lại, chưa kịp nói xong, nhìn thấy nụ cười bất lực trên khuôn mặt của Hoắc Lãng, Triệu Hoành Binh bổng nhiên ngơ ngẩn, nháy mắt Triệu Hoành Binh dường như thông suốt ra điều gì đó.

Âm thầm thở dài, Triệu Hoành Binh đen mặt nghiêm nghị nói: "Nếu các cháu đã ra quyết định, vậy dựa theo ý của hai cháu đi, nếu có yêu cầu cần đội sản xuất hoặc là đại đội trưởng phối hợp thì cứ nói, đại đội trưởng bên kia chú sẽ ra mặt."

Tư Ninh Ninh gật đầu cười nhẹ: "Không gấp, đội trưởng, trước ăn chút gì đi."

Vừa nói, cô vừa lấy một cái bánh màn thầu trắng tinh nhét vào tay chú ấy.

Triệu Hoành Binh quanh năm làm việc, nước da rám nắng, giờ đang cầm trên tay chiếc bánh màn thầu bột mì trắng, càng so sánh thì tay chú ấy càng đen như cục than.

Hắn biết rõ bột mì trắng như vậy chính là lương thực tinh, ý niệm trong đầu là muốn trốn tránh nó, cơ mà cẩn thận nhìn thấy trên cái bánh màn thầu đã bị hắn nhấn ra mấy cái dấu đen. Trong lòng thầm nghĩ, giờ mà trả xong đồng chí thanh niên trí thức có ghét bỏ không chứ, trầm mặc quyết định không tiếp tục lôi kéo, tính toán xong việc lại tìm phiếu gạo trợ cấp đưa cho Tư Ninh Ninh.

Lương thực tinh khác với lương thực phụ. Bánh màn thầu ăn vào không chỉ mềm mà còn thơm, ẩn ẩn vị ngọt thanh, Triệu Hoành Binh ăn hai ngụm, hắn luyến tiếp, thò tay lấy cái giấy dầu gói lại nửa cái bánh màn thầu, bỏ vào túi.

Trong lúc đó, Tư Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hoành Binh nở nụ cười thật chất phát: "Haha, buổi sáng tới chú ăn rồi, bây giờ không có đói, gói lại đợi chút nữa đói rồi ăn."

Tư Ninh Ninh trong lòng khẽ thở dài, nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: "Chú, cháu mua nhiều lắm, không đủ còn ở đây, ở đây còn có nước, bình trà ...."

Nhớ tới không có đủ ly uống nước, Tư Ninh Ninh lấy trong túi vải ra cái chén mà Hoắc Lãng mượn của Đơn gia: "Không có đủ ly uống nước, chú nếu khát dùng chén này uống nha, nước không đáng giá gì, đằng sau nhà ăn lúc nào cũng có thể lấy."

Triệu Hoành Binh vội vàng gật đầu, ừ à mấy tiếng.

Thường trong đội sản xuất, Triệu Hoành Binh chịu trách nhiệm chỉ đạo mọi người làm công việc đồng áng. Nhưng dù sao cũng là lão nông dân, hơn nữa cuộc đời nhiều nhất là nói chuyện với đất.

Hiện tại đi vào trong huyện, đặc biệt là trong bệnh viện nhiều thành phần văn hóa, Triệu Hoành Binh co quắp không hề dễ chịu, đặc biệt là mấy cô y tá mặc đồ trắng vào xem bệnh nhân, Triệu Hoành Binh thu người vào trong góc, tay chân cũng không biết đặc ở đâu mới tốt.

Tình trạng của Mạc Bắc không quá tốt cũng không quá tệ, tốt là bởi vì thân thể không tồi, sức hồi phục tương đối nhanh, điều tồi tệ là vết thương trên đầu sưng to, thời tiết độ ẩm nhiều như hôm nay, che cả đêm vậy mà vẫn có dấu hiệu nhiễm trùng, Mạc Bắc rơi vào tình trạng sốt nhẹ.

Y tá tháo băng gạc dính máu ra, thay vào đó là một miếng gạc mỏng hơn, bởi vì Mạc Bắc chưa tỉnh dậy sợ ăn uống thiếu chất sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của cơ thể, bác sĩ lần nữa đi tới kê đơn truyền thêm nước muối sinh lý cùng glucose.

Sau khi y tá cắm kim vào, bác sĩ cẩn thận dặn dò Tư Ninh Ninh và mọi người những điều cần chú ý, đặc biệt là những cái kiêng kỵ khi Mạc Bắc tỉnh dậy, bảo đảm Tư Ninh Ninh nhớ kỹ rồi thì y tá với bác sĩ mới rời đi.

Ngay sau khi nhân viên y tế rời đi Triệu Hoành Binh đứng lên hỏi ngay: “Thanh niên trí thức Tư, A Lãng, thanh niên trí thức Mạc này thực sự không có gì to tát, đúng không? ”

Mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng hắn nhìn cái trận thế kia Triệu Hoành Binh không nghĩ đó là vấn đề lớn. Chứ không sao người vẫn chưa có tỉnh chứ.

Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không yên ổn.

“Bác sĩ nói không có việc gì, vậy khẳng định không có việc gì.” Tư Ninh Ninh lời thì nói chắc chắn, trong lòng kỳ thật có chút lo lắng.

Hoắc Lãng biết Tư Ninh Ninh chịu rất nhiều áp lực tâm lý, nên trước mặt cô không nói gì cả, đi ra ngoài nói chuyện với Triệu Hoành Binh.

Tư Ninh Ninh ở trong phòng ngồi bên giường, nhìn Mạc Bắc đầu quấn đầy băng gạc, nhẹ giọng nói: "Làm ơn Mạc Bắc, cậu nhanh tỉnh lại đi."

Tuy nhiên, ngoài những âm thanh bên ngoài phát ra từ cửa sổ, sự im lặng trong phòng bệnh đến lá rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh dần dần đông cứng lại, nghĩ ngồi chết một chỗ sẽ miên man suy nghĩ, cô dùng bình nước quân dụng hòa một chén glucose ra cái ca tráng men, dùng muỗng nhỏ đút vào môi Mạc Bắc.

Sau khi phát hiện Mạc Bắc có ý thức nuốt xuống, Tư Ninh Ninh nhận ra rằng đây là một dấu hiệu tốt, cô càng thêm để bụng.

Hoắc Lãng đẩy cửa bước vào, thứ hắn nhìn thấy là hình ảnh Tư Ninh Ninh đang tri kỉ dùng thìa nhỏ đút nước cho Mạc bắc.

Hoắc Lãng nhướng mày khẽ nhíu mày, sau đó đi tới bên giường nói: "Anh nói với đội trưởng nhờ chú ấy tìm một nam thanh niên trí thức lại đây giúp Mạc Bắc chiếu cố, tình trạng của cậu ấy còn phải ở bệnh viện thêm mấy ngày, em là nữ, lau thân thể không tiện làm."

Tư Ninh Ninh động tác tay dừng lại, gật đầu: "Được."

Hoắc Lãng nói rất đúng.

Cô có thể chăm sóc linh tinh, chạy vặt đi mua đồ ăn ... Còn phương diện đó đúng là không tiện nhúng tay.

Bình Luận (0)
Comment