Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 296 - Chương 296: Bước Đầu An Bài

Chương 296: Bước Đầu An Bài Chương 296: Bước Đầu An Bài

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng im lặng một hồi, nói tiếp: "Hiện tại em đi về cũng không tiện. Đội trưởng đã đồng ý với anh rồi, tính toán an bài em ở trong huyện vài ngày, khi nào vết thương ở cổ và cổ tay tốt rồi lại trở về."

Tư Ninh Ninh khẽ nhướng mày, cô lo lắng không biết mình sẽ đến chăm sóc Mạc Bắc như thế nào, rốt cuộc Mạc Bắc đã giúp cô chịu một đòn, cho dù người khác chiếu cố, cô chịu ơn cho nên cũng phải giúp đỡ.

"Em nhìn xem có gì muốn lấy không? Giờ đội trưởng trở về mang lên đây."

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Chỉ có hộ khẩu, em để hộ khẩu trong rương mây, anh bảo đội trưởng mang cái rương của em đến đây là được, bên trong quần áo đầy đủ hết."

Hoắc Lãng "ừm" xoay người rời đi, Tư Ninh Ninh cũng đi theo đứng lên: "Em nếu lưu lại trong huyện thì công xã bên kia xử lý thế nào?"

Vết thương trên người cô ra ngoài dễ bị người ta đánh giá, nhưng ở trước mặt cán bộ công xã và công an chính là chứng cứ, không thể chờ được, lỡ vết thương đỡ rồi mới ra mặt thì làm sao mà nói được.

Đến lúc đó cô đứng ra thì lời nói cũng không có bao nhiêu trọng lượng.

"Chuyện này em không cần lo lắng. Chờ buổi trưa nam thanh niên trí thức lại đây chăm sóc Mạc Bắc, chúng ta đi sang công xã, xe của đồng chí Đơn đợi ở dưới."

Hoắc Lãng nâng nâng cằm ra phía cửa sổ, ý bảo Tư Ninh Ninh nhìn xem: "Tin tức do đội trưởng đưa đến nói rằng sáng nay đại đội trưởng sẽ cùng với hai vị đội trưởng Chu Cương bên kia cùng nhau đưa đám người Ngô Dũng đến công xã, mất thêm thời gian thì đồng chí công an mới đi sang đó. Chúng ta trễ một chút vẫn còn kịp .... Chờ phối hợp với công an kể lại sự tình chúng ta có thể trở lại trong huyện."

Hoắc Lãng nghĩ đến, tốt nhất nên giải quyết vấn đề ở quy mô nhỏ trong nội bộ, những người còn lại chỉ cần làm tốt việc giữ bí mật, tin tức ít lộ ra bên ngoài thì Tư Ninh Ninh ít đi một phần thương tổn.

Tư Ninh Ninh nghe lời Hoắc Lãng nói, liền biết anh ấy và Triệu Hoành Binh đã tận hết khả năng để thu xếp mọi việc ổn thỏa cho cô, kế tiếp cô cần phải làm đó là chờ, chờ nam thanh niên trí thức lại đây chính là lúc cô lên sân khấu.

Tư Ninh Ninh hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm vì chính mình mà cổ vũ, chuyện này chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, đồng thời hướng Hoắc Lãng cười cười cảm kích: "Cảm ơn anh, nếu là một mình em, em sẽ còn phải bận tâm thật lâu."

Hoắc Lãng trầm mặc một lát, thành khẩn nói: "Đây là anh nên làm."

Một lúc lâu sau, hắn mới nghiêm túc hỏi Tư Ninh Ninh: "Em có sợ không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, chớp đôi mắt nai giả vờ nghịch ngợm chớp mắt: "Không sợ, em đã sẵn sàng chiến đấu với các học giả nho giáo rồi."

Cô gái ngốc nghếch dũng cảm.

Hoắc Lãng trong lòng buông tiếng thở dài cho cô gái nhỏ kiên định mà lạc quan: "Em bớt thời gian nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài cùng đội trưởng nói mấy câu, thuận tiện an bài Tiểu Đơn đưa người trở về."

Đưa đội trưởng trở về rồi mang thanh niên trí thức lên đây, tiết kiệm không ít thời gian.

"Vâng."

Phòng bệnh "lạch cạch" đóng cửa lại, Tư Ninh Ninh thở ra một hơi, hai tay vỗ vỗ lên mặt.

Con người được chia thành người tốt người xấu, và cán bộ đương nhiên có những người làm việc tốt cũng có người không.

Tư Ninh Ninh có linh cảm chuyện này sẽ không có thuận lợi được như vậy, để phòng ngừa mọi biến số có thể sảy ra cô nên chuẩn bị hết thảy câu trả lời mới được ....

Được chọn lại đây để chăm sóc Mạc Bắc chính là Tống Thư Hãn. Khi họ ngồi xe lại đây, Triệu Hoành Binh đã tóm tắt ngắn gọn sự việc với Tống Thư Hãn. Đương nhiên chuyện này bọn họ đã thống nhất tán thành, sự kiện bên trong không hề nhắc đến Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc đều không trở lại đội sản xuất, bây giờ có tin tức về Mạc Bắc, còn Tư Ninh Ninh thì không, Tống Thư Hãn không khỏi hỏi thêm hai câu: "Đội trưởng, thanh niên trí thức Tư thì sao? "

Tống Thư Hãn mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Ha Ha, thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Tư vốn dĩ được sắp xếp để chăm sóc thanh niên trí thức Mạc, cháu biết mà nữ đồng chí không tiện chăm sóc nam đồng chí. Hiện tại cháu đến rồi chú an bài cho đồng chí Tư nhiệm vụ khác."

Tống Thư Hãn dưới cặp mắt kính nhíu lại, tiếp tục hỏi: "Không biết nhiệm vụ gì vậy chú?"

Thấy có chút không thích hợp hỏi một câu như vậy, Tống Thư Hãn ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu: "Việc này đột nhiên phát sinh, mấy đồng chí nữ thanh niên trí thức bên kia đều thực lo lắng cho nên cháu nghĩ nếu biết thêm nhiều câu thì trở về tiện mà nói với mấy cậu ấy."

Triệu Hoành Binh hiểu ý của Tống Thư Hãn, vấn đề là chuyện này không tiện lộ ra bên ngoài quá nhiều.

Triệu Hoành Binh giả vờ như không có chuyện gì quan trọng, cười nói: "Không có gì to tát, không phải là lớp xóa mù chữ trong đội sản xuất của chúng ta sắp mở sao? Thanh niên trí thức Tư nghe nói viện sĩ trong huyện có không ít sách, thanh niên trí thức Tư trong lòng nhớ thương tới việc soạn sách giáo khoa, liền suy nghĩ mấy hôm nay ở trong huyện có thể mượn được vài quyển sách hay không?"

Triệu Hoành Binh cười nói không chút do dự khen ngợi: "Thanh niên trí thức Tống, thanh niên trí thức Tư là đồng chí rất tốt! Các cháu a phải học tập đồng chí ấy."

“Đội trưởng nói chí phải.” Tống Thư Hãn cười gật đầu, trong lòng hơi hơi thả lòng.

Nếu Triệu Hoành Binh nói rằng chú ấy sắp xếp Tư Ninh Ninh đến hỏi thăm viện sĩ gì đó, Tống Thư Hãn vẫn sẽ không tin.

Nhưng Triệu Hoành Binh nói rằng Tư Ninh Ninh đã chủ động để thử xem, kết với tính cách của Tư Ninh Ninh, Tống Thư Hãn từ đáy lòng cho rằng việc này không làm giả được.

Vì cái gì đâu?

Có lẽ là do ...

Tư Ninh Ninh là một cô gái tốt bụng, toàn diện và năng động ở trong lòng mọi người.

Những gì Triệu Hoành Binh nói hoàn toàn phù hợp với hành vi của Tư Ninh Ninh.

Khi Tống Thư Hãn xách hành lý đến bệnh viện, đề phòng có thêm người phát hiện manh mối, Hoắc Lãng lấy cớ là Tư Ninh Ninh không có ở bệnh viện, chủ động đến đón Tống Thư Hãn, lấy hành lý của Tư Ninh Ninh từ Tống Thư Hãn mang đi.

Có Triệu Hoành Binh giải thích, Tống Thư Hãn cũng cho rằng Tư Ninh Ninh cậu ấy đang ở bên người viện sĩ gì đó, mà thấy người cầm cái rương mây của cậu ấy là Hoắc Lãng, Tống Thư Hãn trong lòng kỳ lạ không thể giải thích được.

Ở một bên Triệu Hoành Binh rất là đạm nhiên, cái này làm cho Tống Thư Hãn rơi vào mâu thuẫn.

Hoắc Lãng nhận lấy hành lý của Tư Ninh Ninh, không trực tiếp rời đi, thay vào đó, hắn đưa tiền mà La Quốc Khánh đưa cho Tống Thư Hãn cùng với danh sách chi phí của bệnh viện trong hai ngày qua:

"Đây là tiền thuốc men do đội trưởng chi ra, tổng cộng là bốn đồng năm, hiện tại còn thừa hai đồng 8, chi ra phần nào đều có ghi lại, tiền còn lại giao cho cậu, lúc sau chi cái gì cũng phải ghi ra, yêu cầu bệnh viện ghi lại hóa đơn."

Quay đầu trở về đưa cho La Quốc Khánh xem, một phương diện là đại đội bên kia yêu cầu phải biết tiền tiêu ở những chỗ nào, về phương diện khác, đại đội Chu Cương thanh toán viện phí đều phải dựa vào hóa đơn của bệnh viện.

Chi phí của bệnh viện về cơ bản là phí nằm viện, may vết thương cho nên chỉ có mấy hóa đơn mà thôi.

Tống Thư Hãn nhanh chóng nhìn sơ qua một cái, xác định không thành vấn đề gật gật đầu: "Được."

Sau khi bàn giao xong, Hoắc Lãng nói với Triệu Hoành Binh: "Chú, cháu đến nhà khách nhận phòng trước, lát nữa sẽ lên công xã, sau đó để Tiểu Đơn lại đây đón chú."

“À, à, được, chú dặn dò thêm vài câu rồi xuống lầu, lại đây thì nhìn vào cửa chính, chú đợi ở chỗ đó."

Hoắc Lãng gật đầu, cầm cái rương rời đi.

Thời điểm Hoắc Lãng vừa quay xuống cầu thang, Tư Ninh Ninh từ phòng ngoại trú lầu một lao đầu ra: "Anh lấy đồ chưa?!"

“Rồi.” Hoắc Lãng gật đầu, hơi giơ cái rương của Tư Ninh ninh lên, một lúc sau mới hỏi: "Em chạy đến phòng khám ngoại trú làm gì vậy?"

"Anh không có em tiếp xúc với Tống Thư Hãn bọn họ, em đi chỗ khác cũng không được, cho nên chỉ có thể đi loanh quanh đến phòng khám bệnh nhân ngoại trú, giúp y tá và bác sĩ sửa sang thiết bị.

"Y tá và bác sĩ để cho em chạm vào những thứ đó?"

Tư Ninh Ninh xoa xoa chóp mũi, chậm rãi đi ra ngoài cùng Hoắc Lãng: "Bác sĩ ngoại trú lúc đầu không cho phép, nhưng sau khi y tá giúp em nói chuyện, anh ấy đã đồng ý."

Y tá hỗ trợ nói chuyện?

Hoắc Lãng tò mò: "Y tá vì cái gì mà giúp em?"

“Anh đoán thử!”

Đoán bắt đầu từ chỗ nào?

Biết Hoắc Lãng đoán không ra, Tư Ninh Ninh giả bộ trêu chọc Hoắc Lãng một hồi mới nói thật : "Lúc trước y tá giúp em xử lý vết thương, em nói em đã học qua có thể tự mình làm. Vị y tá kia ở bên cạnh nhìn, phỏng chừng thấy động tác của em thuần thục cho nên tin là thật."

Hoắc Lãng không để ý tới từ "đã học qua", thay vào đó toàn bộ chú ý đến mấy chữ "động tác thuần thục" rót vào tai, nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Trước đây em thường xuyên bị thương sao?"

Tư Ninh Ninh tức giận liếc Hoắc Lãng một cái: "Không có, anh đang nghĩ gì vậy? Rửa sạch vết thương rồi bôi thêm iot mà thôi chẳng có gì khó cả. Em nói những cái đó mục đích là lấy cớ để đẩy y tá đi thôi, bằng không cô y tá luôn hỏi miệng vết thương từ chỗ nào tới, em không tiện trả lời."

Hoắc Lãng gật đầu, hiểu được cách làm của Tư Ninh Ninh.

"Chúng ta hiện tại làm cái gì? Trực tiếp đi đến công xã luôn sao?"

"Không, đi nhà khách trước."

"Vâng!"

Bình Luận (0)
Comment