Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 297 - Chương 297: Không Liên Quan Gì Đến Cô Ấy

Chương 297: Không Liên Quan Gì Đến Cô Ấy Chương 297: Không Liên Quan Gì Đến Cô Ấy

Editor: Hye Jin

Cùng lúc đó, Triệu Hoành Binh ở trên lầu vừa giải thích xong với Tống Thư Hãn, liền cầm hai bình men đến căng tin lấy nước, định sau khi lấy nước sẽ rời đi.

Triệu Hoành Binh chân trước rời khỏi phòng, Tống Thư Hãn đặt hành lý như đồ vệ sinh cá nhân, đến gần Mạc Bắc để xem xét tình huống một chút, hắn vốn tưởng vấn đề không lớn ngày mai có thể trở về. Đến khi nhìn kỹ sắc mặc của Mạc Bắc rồi Tống Thư Hãn biết suy nghĩ của mình quá là đơn giản rồi.

Đại đội Chu Cương cách Đại đội Cát Lĩnh khoảng sáu bảy dặm, nhóm của Ngô Dũng đặc biệt đi xem phim để xem náo nhiệt có chút không hiện thực, nếu muốn đến đây gây chuyện thì làm sao gây chuyện với Mạc Bắc được.

Tống Thư Hãn khẽ cau mày, nghi ngờ động cơ của Ngô Dũng sao đột nhiên tới đây gây sự.

Cửa phòng bệnh vẫn luôn đóng chặt, cửa sổ khép hờ, không khí lưu thông chậm, trong phòng có chút ngột ngạt.

Tống Thư Hãn nhìn chung quanh, mở ra cửa phòng đẩy dựa vào trên ghế, xoay người đi tới gần cửa sổ, cố gắng đẩy cửa sổ lớn hơn một chút: "Đó là......"

Tống Thư Hãn đẩy cặp kính, chống tay lên mép cửa sổ liếc mắt về phía cửa khuôn viên bệnh viện.

Có một chiếc xe kiểu cũ kiểu Liên Xô đậu trước cổng khu nhà, người đàn ông xách theo cái rương mây dẫn đầu đi mở cửa xe, khom người bỏ cái rương mây vào trong xong rồi rời khỏi vị trí đỡ cô gái mảnh khảnh lên xe,

Và vào khoảnh khắc khi cô gái vòng qua người đàn ông lên xe, nháy mắt Tống Thư Hãn nhìn thấy rõ mặt.

"Cậu ấy không phải ..."

Hắn không tiếp tục nói tiếp, nhận thấy sự chăm sóc tỉ mỉ của Hoắc Lãng khi đóng mở cửa xe cho người con gái kia, Tống Thư Hãn vô thức quay đầu nhìn lại người đang nằm trên giường bệnh ở phía sau lưng.

Trong một khoảnh khắc, Tống Thư Hãn như nhận ra điều gì đó.

Những người xuất sắc, không phân biệt giới tính, luôn là sự tồn tại hấp dẫn nhất.

Mà Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc trùng hợp đều là người xuất sắc nhất, ưu tú nhất.

Tống Thư Hãn luôn nghĩ rằng với điều kiện của Mạc Bắc, chỉ cần có người hỗ trợ tạo cơ hội, thì đóa hoa trắng rực rỡ cắm trên đỉnh vách núi sẽ bị tháo xuống, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chính là……

Không ngờ đã có người đã nhanh chân đi trước rồi.

……

Để tránh gặp phải "tội phạm lưu động" , việc nhận phòng ở nhà nghỉ những năm 1970 vẫn rất nghiêm ngặt, đó là lý do một khi có người rời khỏi đại đội, đi xa một chút thì phải đến đội sản xuất hoặc là đến chỗ đơn vị công tác xin thấy giới thiệu.

Cầm hộ khẩu trong tay, Tư Ninh Ninh và Triệu Hoành Binh mang theo giấy giới thiệu do La Quốc Khánh cấp, quá trình nhận phòng diễn ra suôn sẻ.

Giá nhà nghỉ cũng khá ưu đãi, một đêm ở lại tốn một xu, nếu cần cung cấp nước nóng thì tính thêm năm xu, Tư Ninh Ninh chọn cái sau, thanh toán hai ngày liền.

Cầm khóa phòng Tư Ninh Ninh lấy cớ lên lầu hai để thả hành lý vào phòng, thực chất là cô thu vào không gian, từ trên lầu xuống dưới cô cùng Hoắc Lãng đến bệnh viện đón Triệu Hoành Binh, ba người đi xe đến công xã.

Mà bọn họ vừa mới đi không lâu người vẫn luôn hôn mê Mạc Bắc tỉnh lại.

Lúc đó Tống Thư Hãn đang ngồi đọc sách ở đầu, thấy cánh tay Mạc Bắc động động, hắn quay đầu xem xét, thấy Mạc Bắc trắng nhợt mấp máy môi, đôi mắt khẽ nheo lại, cậu ấy thực sự tỉnh lại sau cơn hôn mê.

“Mạc Bắc!” Tống Thư Hãn vội vàng đặt sách xuống, đi tới: “Cậu thế nào? Cảm giác thế nào?"

Mạc Bắc nheo mắt, chậm rãi nhắm mắt lại rồi mới mở mắt ra, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

"Bảo vệ ..."

Đứng một lúc Mạc Bắc không nói ra được cái gì nữa, Tống Thư Hãn đứng dậy định gọi y tá, miệng hắn vừa mở, chưa kịp phát ra tiếng nói thì cổ tay đã bị kéo.

"Tớ không quan trọng ...." Mạc Bắc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt vẫn nhắm nghiền: "Tư Ninh Ninh thế nào rồi?"

"..." Dưới cặp kính dày, đôi mắt Tống Thư Hãn nhíu lại, cúi đầu do dự một chút: "Tớ trước đi tìm bác sĩ lại đây kiểm tra, chuyện khác chờ một lát rồi nói."

Mạc Bắc muốn nói thêm, vì mất máu quá nhiều, lâu như vậy không ăn, tay chân làm gì có sức, bởi vậy không thể giữ được Tống Thư Hãn.

Tống Thư Hãn đi tìm bác sĩ và y tá, bác sĩ sang kiểm tra tình trạng của Mạc Bắc, hỏi Mạc Bắc một số câu hỏi, chẳng hạn như cơ thể có đau không, cánh tay có bị căng không, mắt phải có thể nhìn thấy không, v.v .......

Sau khi nhận được một loạt câu trả lời chính xác, bác sĩ thông báo Mạc Bắc không có vấn đề gì khác, nói vài câu với Tống Thư Hãn, sau đó thay thuốc mới cho Mạc Bắc.

Trong thời gian đó, bác sĩ đã lộ ra với Tống Thư Hãn, nếu muốn xuất viện thì cần phải từ từ chậm rãi điều chỉnh sức khỏe của người bị thương, nếu không sẽ có ảnh hưởng đến vết thương. Nếu điều kiện cho phép thì có thể ở lại thêm hai ngày thì tốt hơn.

Tống Thư Hãn gật đầu, tiễn bác sĩ đi xong xoay người trở lại phòng bệnh.

Sau khi đỡ Mạc Bắc ngồi dậy, Tống Thư Hãn kê gối sau lưng Mạc Bắc: "Cậu có khát không? Có nước ở đây."

Mạc Bắc nhẹ gật đầu, Tống Thư Hãn cầm cái ca tráng men hỗ trợ bạn mình uống nước: "Cậu ngủ một giấc thật đủ lâu rồi đó, có đói không? Tớ đi nhà ăn mua cơm nóng cho cậu."

Mạc Bắc uống đủ nước, gạt tay Tống Thư Hãn ra, gật đầu rồi lắc đầu: "Tư Ninh Ninh cậu ấy ..."

"Cậu ấy không sao."

Biết có một số việc không thể hỏi rõ ràng, Mạc bắc một lòng không bỏ xuống được, Tống Thư Hãn tạm thời từ bỏ ý định đi nhà ăn mua cơm nóng, thả cái ca tráng men lên bàn, cầm quả táo ngồi ở một bên gọt ra cho Mạc Bắc lót dạ.

Tống Thư Hãn mở miệng trước: "Cậu đầu tiên cùng tớ nói một chút đi, rốt cuộc làm sao thế này?"

Mạc Bắc cứng họng.

Tống Thư Hãn không hề vội vàng, cúi đầu, con dao sắc bén liên tục gọt táo, tự mình phân tích toàn bộ câu chuyện dựa trên những gì mình biết: "Cậu không nói tớ cũng biết."

"Đội trưởng nói Ngô Dũng là người đánh vỡ đầu cậu, cơ mà cậu cùng Ngô Dũng không có mâu thuẫn."

"Trong số chúng ta , người duy nhất có xích mích nhỏ với Ngô Dũng là Tư Ninh Ninh. Cậu lại rất lo lắng cho Tư Ninh Ninh, và vừa mới tỉnh dậy câu đầu tiên cậu hỏi là Tư Ninh Ninh thế nào."

Tống Thư Hãn cắt táo, đặt con dao lên bàn đầu giường, duỗi tay đưa quả táo cho Mạc Bắc, vẻ mặt tự tin: "Ngô Dũng tới đây tìm Tư Ninh Ninh, vết thương của cậu là thế Tư Ninh Ninh."

Mạc Bắc khẽ cúi đầu, không nói chuyện, cũng không cầm lấy quả táo Tống Thư Hãn đưa.

"Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra lúc đó, cái vấn đề này, Tư Ninh Ninh là một cô gái. Khi cậu ấy gặp nguy hiểm, chúng ta là nam đồng chí giúp đỡ một chút là chuyện hẳn là, vấn đề là Mạc Bắc.”

Tống Thư Hãn thở dài: "Đây là xuất phát bởi vì cậu ấy là nam đồng chí, là đứng ở góc độ chúng ta là đàn ông, cậu hiểu không?"

Nghe thì có vẻ bình thường, kỳ thật không hề bình thường.

Rõ ràng Tống Thư Hãn còn cố ý giúp hắn với Tư Ninh Ninh, mới đi qua bao lâu đâu?

Đột nhiên thay đổi giọng điệu, nói bóng nói gió ý bảo hắn đừng để những tình cảm khác nhập nhằng vào.

Trong thời gian hắn hôn mê, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn Tống Thư Hãn, môi càng thêm tái nhợt: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Tớ không có gì để nói, tớ chỉ muốn nói với cậu, có một số việc biết rõ không có kết quả thì không nên cố chấp tiếp tục."

Tống Thư Hãn không tin quan hệ giữa Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng không có gì, Mạc Bắc một chút đều không nhận ra sao?

Biết rồi thì cậu ấy càng phải hiểu một đạo lý một vừa hai phải.

Kịp thời tránh ra đừng làm tổn thương chính mình.

Mạc Bắc vô thức siết chặt hai tay nắm chặt ga giường, đôi mắt sao chớp động rồi từ từ cụp xuống, hàng mi dài rủ xuống trên khuôn mặt tái nhợt đặc biệt đen kịt, giống như một tấm màn nặng nề, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.

"Cậu hôm nay nói chuyện rất kỳ quái, tớ nghe mà không hiểu được câu đang có ý tứ gì?"

Đối với hành động tự mình giả vờ hồ đồ, Tống Thư Hãn trầm mặt cả một lúc lâu.

Tống Thư Hãn thực sự rất hiểu tâm trạng của Mạc Bắc.

Sờ không được ánh trăng, trong lòng không cam tâm.

Thích một người, sao có thể nói không thích là không thích ngay được.

Chính là không được đáp lại tình cảm, tiếc nuối đến cỡ nào a ........

Tống Thư Hãn coi Mạc Bắc như một người bạn, là anh em.

Anh em tốt nhìn trúng cô gái. Hắn tạo cơ hội cũng được, tác hợp cũng được Tống Thư Hãn đều sẵn sàng giúp đỡ từ tận đáy lòng.

Nhưng khi đã biết phía trước có một vách núi không thể xuyên thủng, Tống Thư Hãn sẽ không dung túng Mạc Bắc tiếp tục.

"Không có người nào hiểu hơn những lời tới đang nói ngoài cậu, Mạc Bắc, cậu rất là ưu tú, nơi chốn đều ưu tú. Nhà cậu có thể gửi sách đến cho cậu đủ để nói rõ gia đình cậu không tệ, chỉ cần cậu nói một câu cậu hoàn toàn có thể trở về thành."

"Mạc Bắc, tớ không hy vọng cậu chịu thương tổn. Lấy điều kiện của cậu muốn thích cô gái thế nào cũng có thể tìm được, cũng không phải chỉ có mỗi Tư Ninh Ninh ...."

“Đủ rồi.” Mạc Bắc ngắt lời Tống Thư Hãn .

Vốn dĩ muốn giả vờ ngốc nghếch lừa dối qua đi vậy mà Tống Thư Hãn một chút tình cảm cũng không hề lưu, thẳng tay chọc thẳng vào tâm tư của hắn.

Biết mình không thể trốn tránh câu hỏi này nữa, Mạc Bắc chỉ có thể mặt đối mặt: "Cô ấy không tầm thường như cậu nói, cô ấy là sự tồn tại không cái gì thay thế được."

Đúng, Tống Thư Hãn đã nói rất hợp lý, xét về hoàn cảnh gia đình và điều kiện của Mạc Bắc, sự lựa chọn rất nhiều.

Vậy thì sao, với Mạc Bắc thì nói, ánh trăng chỉ có một.

Cố chấp cũng được, chấp mê bất ngộ cũng được, điều đó có quan hệ gì?

Bình Luận (0)
Comment