Editor: Hye Jin
"Không có gì thương tổn hay không thương tổn, cậu ấy có thể không đáp lại tớ, cũng có thể thích người khác. Tớ thích cậu ấy, vừa ý cậu ấy, từ đầu đến cuối là một mình tớ, không liên quan gì đến cậu ấy."
Mặc dù thỉnh thoảng có chút không cam lòng, vì cái gì người kia không thể là hắn, Mạc Bắc vẫn cố chấp như cũ: "Cả đời chỉ gặp được một người, có thể khiến tim đập thình thịch không ngừng, đây đã là điều may mắn."
Giống như từ nhỏ bên cạnh có một con chim bồ câu, cùng bạn lớn lên, có một ngày bỗng nhiên rời đi, đúng, sẽ có khổ sở, sẽ thương tâm, trong lòng buồn rầu khổ sợ nhắc mãi bồ câu vô tình, chính là trong thâm tâm vẫn hy vọng bồ câu càng bay càng cao, càng bay càng xa ...
“Thư Hãn, tớ biết cậu tốt với tớ, tớ hy vọng cậu đừng quá can thiệp vào chuyện này."
Tống Thư Hãn im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tớ có thể hỏi một chút, rốt cuộc là bởi vì cái gì mà cậu chấp .... mê bất ngộ như vậy?"
"Thích có rất nhiều dạng, thưởng thức khác với thích, thật lòng yêu thích không cần lý do."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong đầu Mạc Bắc chợt lóe lên hình ảnh sáng sớm hôm nọ hắn bị tơ nhện phủ đầy mặt, cô gái ấy nghĩ hắn không thoải mái quan tâm hỏi han hắn làm sao vậy.
Trái tim hắn bắt đầu rung động ngay khoảnh khắc đó.
Nói là không cần lý do, nhưng nếu thật sự cần phải cấp ra một cái lý do thì vẫn có dấu vết.
“Thưởng thức cùng thích không giống nhau……”
Tống Thư Hãn thầm lặp lại lời nói của Mạc Bắc Mặc, tuy rằng không thể hiểu hết tâm tư của Mạc Bắc, từ câu nói này, Tống Thư Hãn đúng là phát giác ra sự khác nhau.
Tỷ như hắn từng cho rằng bản thân mình thích Tư Ninh Ninh, giờ suy nghĩ kỹ lại, hắn nhiều hơn là thưởng thức cậu ấy đi.
Bởi vì yêu thích sẽ sinh ra tính chiếm hữu, không thể có chuyện tóm gọn trong câu nói của Mạc Bắc "Tớ thích cô ấy không liên quan gì đến cô ấy, không cần cô ấy đáp lại."
Thật tốt khi thấy hoa nở, không cần so đo đó là hoa nhà ai, toàn là lời nhảm nhí.
Chân chính nhìn thấy được hoa nở, làm sao cam tâm để hoa nở ở nhà người ta chứ.
Con đường tình yêu của Mạc Bắc từ đầu đến cuối đều là gập ghềnh, song lời đã nói đến nước này rồi, đã không còn khuyên được nữa rồi.
"Tớ đã biết."
Tống Thư Hãn khẽ thở dài, cầm hộp cơm rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, lông mi dài của Mạc Bắc run lên, con ngươi như ánh sao chớp động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tư Ninh Ninh……”
Vầng sáng ngoài cửa sổ tán loạn khắp người Mạc Bắc, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nửa ẩn nửa hiện, trừ vẻ cố chấp trên khuôn mặt không còn cảm xúc gì nữa.
Chuyện ở bệnh viện bên kia hạ màn, chiếc xe quân đội chậm rãi bước vào trong sân công xã, người trên xe đẩy cửa đi xuống, La Quốc Khánh cùng Lý Đức Khôn nghe động tĩnh ra ngoài chờ, thấy được người Lý Đức Khôn vẫy vẫy tay.
Ba người Tư Ninh Ninh vội vàng đi tới, Lý Đức Khôn cố ý muốn nói gì đó, nhưng La Quốc Khánh đã đánh phủ đầu: "Chủ nhiệm công xã buổi sáng đi gọi điện thoại vào trong huyện, trong huyện phái một hòa giải viên đến đây để tìm hiểu sự tình xảy ra, người vừa đến, hiện tại còn đang chờ bên trong đấy."
"Thanh niên trí thức Tư, cháu nắm chặt cơ hội, lát nữa cứ đem toàn bộ sự thật nói với hòa giải viên là được.”
Tư Ninh Ninh gật đầu, "vâng" còn bên trong lòng thì nghi hoặc khó hiểu.
Đây không phải chuyện nhỏ, sao không đưa công an lại đây? Chỉ đưa một hòa giải viên đến đây?
Hơn nữa còn có cái gì để hòa giải? Mục đích của cô cũng chẳng phải là hòa giải.
Nghi ngờ là nghi ngờ, coi như đối phương hiểu chuyện đã xảy ra, nói không chừng sẽ có những động tác khác, Tư Ninh Ninh tính toán nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Tư Ninh Ninh đi theo Lý Đức Khôn và La Quốc Khánh vào phòng họp thường lệ của công xã. Hoắc Lãng và Triệu Hoành Binh vốn dĩ muốn đi vào lại bị người ngăn cản lại ngoài cửa, lý do là: Sự tình về danh dự của nữ đồng chí, không tiện để cho nhiều người biết.
Xét theo cách ăn mặc và cách nói năng của hai người đó thì trông họ không giống người của công xã mà là từ trong huyện đến.
Trong huyện nhiều người đến, Hoắc Lãng sợ Tư Ninh Ninh không chống đỡ được sẽ có hại, trong lòng động ý niệm phơi ra thân phận. Tư Ninh Ninh nhìn ra ý tưởng lắc đầu cười cười: "Anh ở bên ngoài chờ đi, nếu có vấn đề em sẽ gọi anh."
Vấn đề này tương đối đặc thù, dựa vào quan hệ giải quyết cũng chỉ tạm hoãn trước mắt mà thôi, không thể giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề, Tư Ninh Ninh muốn tự mình đấu tranh tìm giải pháp.
Hoắc Lãng biết tính tình của Tư Ninh Ninh, nên không nói thêm, khẽ gật đầu: "Anh ngồi chờ ngoài cửa."
Tư Ninh Ninh gật đầu, sau khi vào nhà, hai người đứng canh cửa nhân cơ hội đem cửa đóng lại.
Triệu Hoành Binh trong lòng không yên, bó tay bó chân xoa đầu hỏi Hoắc Lãng: "Cán bộ huyện địa vị lớn, thanh niên trí thức Tư một nữ đồng chí một mình vào đó, sợ hãi làm sao mà nói? Nếu không nói được chúng ta cùng nhau đi vào?"
Với tính cách của Tư Ninh Ninh sợ hãi thì không đến mức, Hoắc Lãng không lo lắng cô ấy tiếp xúc với người trong huyện.
Hoắc Lãng ngồi xuống bậc cửa, nghe xong lời nói của Triệu Hoành Binh, không khỏi nghiêm túc nhíu mày: "Chúng ta chờ xem. Chủ nhiệm và đại đội trưởng đều bên trong, hẳn không xảy ra chuyện lớn được."
Tư Ninh Ninh có chủ kiến, cũng có ý nghĩa của chính mình, cô ấy bảo hắn chờ, thì hắn liền chờ.
Miễn cho hấp tấp can thiệp, gây thêm rắc rối cho cô ấy.
Triệu Hoành Binh bị sự bình tĩnh của Hoắc Lãng làm cho lây nhiễm, cùng nhau ngồi trên bậc thềm, yên lặng chờ đợi.
Cùng lúc đó, Tư Ninh Ninh và những người khác trong phòng cũng lần lượt vào chỗ ngồi.
Ngày thường đến công xã dự họp đều là đại đội trưởng ngồi ở bên dưới, người nhiều, vì để mọi người đều có chỗ ngồi nên trong phòng đặt rất nhiều ghế dựa, cái bàn cũng là loại bàn dài.
Lúc này, các hòa giải viên từ huyện đến ngồi ở cái bàn dài, Lý Đức Khôn, La Quốc Khánh và Hồ Cường - đại đội trưởng đại đội Chu Cương đang ngồi cái bàn bên tay trái, mà Tư Ninh Ninh ngồi mặt hướng về cửa sổ, ngồi bên phải hòa giải viên.
"Trước hết, hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Hồ Thu Sinh. Tôi là hòa giải viên do huyện an bài đến đây. Nhiệm vụ lần này chính là tìm hiểu những gì xảy ra, ghi chép lại."
Hồ Thu Sinh còn trẻ, nhìn khoảng 25-26 tuổi, trên người mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn ngay ngắn, trước ngực ghim một cây bút máy.
Trong khi nói chuyện, Hồ Thu Sinh đã lấy bút từ trong túi ra, dùng tay ấn vào cuốn sổ trước mặt, cúi đầu nhìn Tư Ninh Ninh, rồi làm tư thế chờ Tư Ninh Ninh nói, anh ta đã bắt đầu ghi lại toàn bộ.
“Tôi tên là Tư Ninh Ninh, tôi là một thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh.” Tư Ninh Ninh đứng dậy, giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Sau khi Hồ Thu Sinh gật đầu, cô lại ngồi xuống.
Hồ Thu Sinh hỏi Tư Ninh Ninh tuổi, tên mấy chữ, xác định thông tin cá nhân của Tư Ninh Ninh khớp với thông tin ở công xã đại đội ghi chép lại, Hồ Thu Sinh đi thẳng vào vấn đề: "Có thể bắt đầu rồi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, suy nghĩ một chút, bắt đầu từ nguyên nhân sâu xa: "Tôi cùng Ngô Dũng đều là thanh niên trí thức, lúc trước được phân về đại đội Cát Lĩnh, đội sản xuất ba, lúc vừa mới phân tới mọi người ở chung với nhau đều khá tốt, về sau bởi vì ...."
La Quốc Khánh cũng nói thêm một vài lời về việc Ngô Dũng rời đi.
Mặt sau là nói đến chuyện cô bị Ngô Dũng bắt lại trói lại, Tư Ninh Ninh vén tay áo lên, lại nhớ ra cổ áo hơi cao, cho nên cố gắng kéo xuống để lộ ra vết thương do vụ việc đó gây nên.
Sau khi Hồ Thu Sinh nhìn những vết sẹo, Tư Ninh Ninh bình tĩnh vuốt ve cổ áo và ống tay áo trở lại trạng thái ban đầu: "Đây là chuyện đã xảy ra, không biết huyện sẽ tính toán như thế nào? Nếu cần phối hợp điều tra sâu hơn hoặc là đối chất, tôi đều có thể phối hợp."
Hồ Cường ở đối diện nghe xong toàn bộ quá trình, hắn hiểu được lý do vì sao Ngô Dũng chuyển đến đại đội của bọ, trong lòng chẳng dễ chịu, không phải nhỏ tí tẹo.
Công xã trong chuyện này không công bằng chút nào, biết Ngô Dũng là cái đồ hèn nhát, các đại đội khác không cần, mắc cái mớ gì mà nhét vào đại đội của hắn? Hại hắn xuất huyết nhiều như vậy, bị ăn mệt như vậy.
Hơn nữa bây giờ nhìn thấy bộ dạng Tư Ninh Ninh, quá mức xinh đẹp, Hồ Cường luôn cảm thấy trước sau gì hoàn toàn không phải vấn đề của một mình Ngô Dũng, không chừng còn có vấn đề của Tư Ninh Ninh.
Trước khi Hồ Thu Sinh nói chuyện, Hồ Cường nhấc tay, xin phát biểu.
Hồ Thu Sinh đang ghi lại thông tin tưởng rằng Hồ Cương có tin tức muốn bổ xung liền gật đầu.
Hồ Cường đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước, cố ý làm ra cái tư thế áp chế, nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh: "Đây có thực sự là toàn bộ câu chuyện đã xảy ra hay không? Hay là có những bí mật khác được che giấu?"
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, ánh mắt rơi vào Hồ Cường, bình tĩnh dò hỏi thân phận của Hồ Cường: "Tôi có thể hỏi ngài là?"
Tư Ninh Ninh trong lòng kỳ thực có suy đoán, đối phương ngồi cùng Lý Đức Khôn và La Quốc Khánh, hẳn là đại đội trưởng đội sản xuất Ngô Dũng.
Và những lời tiếp theo của Hồ Cường chỉ xác nhận suy đoán của Tư Ninh Ninh: “Tên tôi là Hồ Cường, đội trưởng của Đại đội Chu Cương, Ngô Dũng là thanh niên trí thức đội chúng tôi."
"Nếu sự việc này thực sự như những gì thanh niên trí thức đã nói, đại đội chúng tôi sẽ tuyệt không trốn tránh trách nhiệm. Tuy nhiên, tôi cũng có một vấn đề thực hoài nghi, hy vọng đồng chí thanh niên trí thức có thể giải đáp."