Editor: Hye Jin
Hồ Cường quay đầu nhìn Hồ Thu Sinh, Hồ Thu Sinh gật đầu mới nhìn Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh gật đầu: "Mời nói."
"Theo những gì nữ thanh niên trí thức nói, nguyên nhân sâu xa của vấn đề này là do một cuộc cãi vã nhỏ, nhưng tôi muốn hỏi các thanh niên trí thức, lời của đồng chí nói ra nghe có hợp lý hay sao?"
Tư Ninh Ninh không trả lời câu hỏi: "Vậy đồng chí cảm thấy thế nào?"
“Rất không hợp lý.” Hồ Cường xoa xoa râu nói tiếp: "Rốt cuộc chẳng có ai bởi vì một sự tình nho nhỏ mà ghi hận, nháo chuyện lớn đến như vậy?"
Nếu có, trừ khi là đứa trẻ ba tuổi, còn không thì là đồ ngốc, người có chút đầu óc ai sẽ làm điều đó?
Khi bị chất vấn, Tư Ninh Ninh không những không tức giận mà còn cười nhẹ một tiếng: "Tôi nghĩ vấn đề này đồng chí Ngô Dũng đủ tư cách trả lời hơn tôi, câu trả lời sẽ càng toàn diện hơn tôi."
Hồ Cường trong lòng có chút không thoải mái, hiện tại một quyền đấm vào bông, Tư Ninh Ninh âm thanh ngâm nga cười cười như lời châm chọc, nhất thời cảm thấy có chút nóng nảy: "Cô .....! Đồng chí thanh niên trí thức, hy vọng đồng chí có thể nhìn thẳng vào ——"
Tư Ninh Ninh phát hiện ra Hồ Cường không phải là người tốt, tự nhiên không cho cơ hội để vai hề này nhảy nhót đảo điên hướng gió, Tư Ninh Ninh lạnh giọng chất vấn: "Chuyện này không phải việc nhỏ, truyền ra ngoài ai cũng chẳng đẹp mặt gì cho cam, nghi ngờ của đội trưởng Hồ, tôi có thể lý giải được, đồng thời tôi hy vọng đội trưởng Hồ có thể suy nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ tôi sẽ lấy danh sự bản thân ra để nói giỡn sao?"
"Hay là, đội trưởng Hồ cho rằng tôi bắt Ngô Dũng mang người đến trói tôi lại, hay là tôi bắt Ngô Dũng động thủ đánh người? Hiện tại thanh niên trí thức Mạc đội chúng tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện đấy."
Hồ Cường không nói nên lời, vẫn cường ngạnh gân cổ lên mà cãi: "Hiện tại nói sự tình này cùng chuyện đánh người là hai chuyện khác nhau, còn chuyện đồng chí có buộc người khác đến trói đồng chí hay không, lời này tôi không hề nói, chính là đồng chí nói."
Nói chuyện Hồ Cường còn hầm hừ, nhìn chằm chằm vào mặt Tư Ninh Ninh, đột nhiên thả một câu đầy ẩn ý: "Nữ đồng chí lớn lên xinh đẹp không có lỗi, nhưng nếu tác phong có vấn đề, không biết kiềm chế, câu dẫn nam đồng chí phạm sai lầm, đó chính là sai lầm lớn."
Nghe lời này sắc mắt Tư Ninh Ninh lạnh xuống.
Hồ Thu Sinh ngồi bàn bên kia cũng phải cau mày.
La Quốc Khánh và Lý Đức Khôn, hai người đang ngồi bên cạnh Hồ Cường không hẹn mà đều đẩy Hồ Cường một cái: "Đồng chí Hồ Cường, anh ..."
Tuy nhiên, lời chỉ trích còn chưa nói xong Tư Ninh Ninh đập cái bàn "bang" một cái đứng dậy.
Dưới cái lực đập, cái bàn run run, cái cây bút trong tay Hồ Thu Sinh đang đè lên quyển sổ bị quẹt một đường dài.
"Đội trưởng Hồ, tôi hy vọng ông có thể nhìn thẳng vào thân phận của chính bản thân mình, suy xét rõ ràng tiền căn hậu quả của những lời này rồi mới nói như thế."
Tư Ninh Ninh lạnh giọng quát lên, chất vấn như pháo đạn không ngừng: "Ông thân là đại đội trưởng của một đội sản xuất, bên dưới quản mấy trăm đến cả ngàn người, những lời này là từ trong miệng ông nói ra hay sao?"
"Cô gái quê nhà cũng được, cô gái trong thành cũng được, là con gái người ta bị hại, là người bị hại, vậy mà bởi vì những lời nghị luận vớ vẩn này băn khoăn không dám đứng ra nói, không có việc gì! Tôi tới, tôi đảm đương cái đích cho mọi người chỉ trích! Đứng ra chỉ thẳng về vấn đề để giải quyết vấn đề. Ông không những không nghĩ nữ đồng chí bị hại khổ cực, còn muốn đem toàn bộ sai lầm của hung thủ đẩy lên người của nữ đồng chí?"
"Là ông cảm thấy trước kia không ai dám đứng ra nói, hiện tại có người dám đứng ra, có con cá ngoi đầu, hù dọa chút là có thể xong việc rồi sao? Không kiêng nể gì sao? Thật là vô lương tâm?"
"Ông đã từng nghe qua một câu gọi là "một tia lửa có thể cháy hết đồng cỏ không?" Ông còn dám đến đây là chất vấn tôi! Tạo áp lực à?! Nghi ngờ! Ông thì nghi ngờ cái gì? Chất vấn cái gì? Ông không hề phối hợp giải quyết vấn đề, ông đang giúp kẻ ác làm ác, chẳng khác nào tội phạm!"
Mỗi khi Tư Ninh Ninh nói một lời, tay sẽ đập lên bàn, ngôn ngữ sắc bén như dao, trong khoảng thời gian ngắn cả căn phòng đều là thanh âm của Tư Ninh Ninh cùng với tiếng đập bàn "ầm ầm".
Mà đối diện, Hồ Cường bị mắng y như chim cút vậy, từ đứng thẳng người hơi chùn lại, ngồi xuống ghế rồi co cụm lại, mỗi một câu nói ra, quả thực Tư Ninh Ninh uy nghiêm như muốn ăn thịt người. Khí thế đến rắm hắn cũng không dám thả.
Đừng nói Hồ Cường, La Quốc Khánh, Lý Đức Khôn, và cả Hồ Thu Sinh cán bộ huyện phái tới mà còn phải ngốc ngây ra đó.
Trời ơi, Hồ Cường này đâu phải đá vào cái ván sắt đâu, đây là cả ngọn núi sắt đó!
"Chúng tôi đã từng đi học, từ thành thị xuống nông thôn, không dám nói bản thân là rường cột của đất nước, nhưng đúng là chúng tôi đến đây với sứ mệnh cống hiến. Đây là trách nhiệm của chúng tôi! Mà quốc gia đưa chúng tôi đến đây là để chấp nhận sự an bài của các vị mà làm việc, cũng chính là xuất phát từ tín nhiệm!"
Sau khi nói những lời chỉ trích, Tư Ninh Ninh lại chơi một lá bài đầy cảm xúc: "Quốc gia tín nhiệm các vị ngồi ở đây, chúng tôi ở đây là nhân dân, đương nhiên tin tưởng các vị! Cho nên tôi hy vọng, có chuyện phải nghiêm túc đối diện mà giải quyết sự tình, không được phân biệt đối xử, kỳ thị nữ đồng chí! Lãnh tụ chúng ta đã nói, phụ nữ cũng có thể nắm được nửa bầu trời."
Trong phòng, sau một lúc im lặng, Hồ Thu Sinh đột nhiên nhìn Hồ Cường: "Đội trưởng Hồ, anh có điều gì cần bổ sung không?"
“Không, không nói nữa.” Hồ Cường xấu hổ nói, lắc đầu lạch cạch như cái trống lắc.
Có hắn cũng không dám nói, bởi vì hắn không thể nói được Tư Ninh Ninh.
Hơn nữa, Tư Ninh Ninh nói ra vấn đề chỉnh tề, mọi thứ đều phóng đại, hắn nào dám nói thêm cái gì nữa.
Nói thêm gì nữa không phải thành công khơi dậy khởi nghĩa sao?
Hồ Thu Sinh gật đầu, vùi đầu viết một đoạn văn dài gần một phút vào sổ tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi Tư Ninh Ninh: "Vậy, đồng chí thanh niên trí thức, đồng chí có lời nào muốn nói hay không, hoặc là nói có muốn đề xuất phương thức xử lý hay không?"
"Tôi tự mình đứng ra tố cáo thanh niên trí thức Ngô Dũng của đại đội Chu Cương có hành vi lưu manh với đồng chí nữ, hy vọng huyện có thể đưa ra lời giải thích cùng xử phạt hợp lý."
Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn nói, hy vọng huyện sẽ phái người bí mật điều tra, tìm những cô gái bất hạnh, bồi thường tương xứng cho họ.
Nghĩ kỹ lại niên đại này vẫn tương đối bảo thủ, nếu chẳng may bị lộ tin đồn thì cả đời những cô gái đó sẽ phải sống dưới miệng lưỡi người khác.
Để tránh biến khéo thành vụng gây thêm bi kịch, Tư Ninh Ninh thay đổi giọng điệu: "Nếu có thể, tôi hy vọng huyện có thể đối mặt với vấn đề này, và tốt nhất là ngăn chặn những điều tương tự xảy ra trong tương lai."
Hồ Thu Sinh gật đầu, viết viết vẽ vẽ vài nét trên quyển tập, rồi đóng quyển sổ lại: "Tôi sẽ báo cáo những đề nghị này lên trên, và đây không phải là một vấn đề nhỏ nhặt, huyện cần yêu cầu mở họp thêm cho nên kết quả sẽ không nhanh được, đại khái yêu cầu chờ khoảng 3-5 ngày."
“Được, đồng chí hòa giải viên.” Lý Đức khôn dẫn đầu đứng dậy nói tiếp: "Vậy thì chờ tin tức, người trước tiên giam giữ bên công xã bên này?"
Tư Ninh Ninh tự biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, thức thời không nói gì.
“Có thể.” Hồ Thu Sinh gật đầu, sau đó cầm sổ tay đứng lên: “Nếu không có việc gì nữa, tôi đi về trước."
"Ai ai, được."
Sau khi tiễn Hồ Thu Sinh đi, Lý Đức Khôn ra hiệu cho La Quốc Khánh, Hồ Cường và Triệu Hoành Binh vào phòng họp. Mà ở ngoài cửa Tư Ninh Ninh đang ngồi ở bậc thang nhìn theo Hồ Thu Sinh đạp xe đạp rời đi, miệng không khỏi lẩm bẩm:
"Vị hòa giải viên này từ huyện đạp xe đạp đến đây á? Không phải đạp đi một vòng tốn tận vài giờ?"
"Này vẫn tính là rất có thể diện, không phải ai làm việc trong huyện cũng có xe đạp để đi."
Hoắc Lãng nhẹ giọng giải thích: "Những người không có xe đạp phải đi bộ tận mấy tiếng đồng hồ."
"Ồ, vậy thì anh có xe công riêng để đi, có phải chức vị rất cao, rất lợi hại a?"
“Không đúng.” Hoắc Lãng trầm mặt: "Anh chỉ là chân chạy vặt."
Chạy vặt mà có xe công, còn có tài xế riêng á?
Coi cô là đồ ngốc à?
Tư Ninh Ninh đơn giản biết Hoắc Lãng làm người luôn luôn quá khiêm tốn, quăng hắn một cái ánh mắt xem thường xong, không tiếp tục đào sâu vấn đề này nữa.
"Hừ hừ..." Hoắc Lãng thấy vẻ mặt linh động xuất hiện trở lại, cứng họng mà cười, hắn hỏi thăm chuyện vừa phát sinh ở bên trong phòng: "Vừa rồi làm sao vậy? Anh thấy em đột nhiên đứng lên."
Vừa rồi trong phòng động tĩnh rất lớn, Hoắc Lãng không yên tâm, hắn không đi tới cửa xem mà đứng ở chỗ cửa sổ nhìn vào trong tận mấy bận.
Nói đến đây, Tư Ninh Ninh khí huyết dâng trào.
Tư Ninh Ninh mím môi: "Trên đường tới đây em đã nghĩ chuyện này sẽ không suôn sẻ, em không ngờ sẽ là cái dạng không thuận lợi như thế."
Tư Ninh Ninh liếc nhìn về phía trong phòng, hơi nghiêng đầu nghiêng về phía Hoắc Lãng, thì thào kể lại toàn bộ quá trình.
Hoắc Lãng từ thông tin được kể, phân tích: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ càng không phải chuyện có thể lộ ra ánh sáng, một khi xác nhận tội trạng, tích thêm những việc Ngô Dũng làm trước đó, vị trí đại đội trưởng đội Chu Cương khó mà giữ được."
Tất nhiên, đó là vấn đề sự nghiệp làm quan cả đời, đương nhiên liều mạng đem sự tình áp chế xuống dưới, Hồ Cường cấp tiến xử sự như vậy cũng không phải không thể lý giải.