Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Mất Chức

Chương 300: Mất Chức Chương 300: Mất Chức

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghĩ đến biểu hiện khinh thường không tôn trọng cô vừa nãy, còn tỏ thái độ cực kỳ ghê tởm, cô nghiêm túc nói: "Người có năng lực tự nhiên có thể ngồi vững, cái vị đại đội trưởng Hồ Cường không xứng với vị trí đại đội trưởng này, nếu bị cắt chức chưa chắc không phải là chuyện không tốt."

Dù có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, tổng thể vẫn trôi chảy hơn nhiều so với mong đợi.

Hiện tại bây giờ chỉ cần chờ câu trả lời từ huyện.

Huyện sẽ xử lý chuyện này như thế nào đây?

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, rất nhanh bị chuyện khác phân tâm, cô quay đầu nhìn Hoắc Lãng: "Làm sao anh biết vừa rồi em đứng lên? Anh nhìn thấy?"

Hoắc Lãng gật đầu thành thật .

Tư Ninh Ninh bị đơ ra, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ 囧: "..... Em có phải vừa rồi em rất hung?"

"Không có."

"Rất có khí thế, oai!"

Tư Ninh Ninh không chỉ riêng mà có khí thế, còn nhanh mồm nhanh miệng thực sự, đem mấy người trong phòng đến á khẩu.

Lý do khiến hòa giải viên đưa ra quyết định nhanh chóng để bỏ chạy như vậy tám phần cũng có công lao mồm mép của Tư Ninh Ninh.

Nói đi cũng phải nói lại, đạo lý đã nói rồi, cô gái nhỏ nói chuyện đâu ra đó, lý lẽ đanh thép, không trốn thật nhanh chần chờ ở lại chờ bị chụp mũ sao?

Nghĩ nghĩ, Hoắc Lãng bất giác mỉm cười .

Tư Ninh Ninh mở to đôi mắt tròn mím mím môi, bỗng nhiên chống tay lẩm bẩm nói: "Em còn nghĩ muốn từ từ nói chuyện, cơ mà vừa rồi bị chọc tức quá chịu không nổi."

Không phải cô không chấp nhận được việc bị nghi ngờ, mà là do cái đội trưởng Hồ kia thái độ không được đoan chính, nói câu nào câu đó ra là coi khinh với cả không tôn trọng nữ đồng chí.

Tư Ninh Ninh còn nhiều lời chưa nói, nếu Hồ Cường không túng mà cụp đuôi cô còn phải mắng đến ba mẹ hắn cũng phải chối bỏ hắn luôn cho mà xem.

Hoắc Lãng an ủi: "Chuyện này đã qua phân nữa rồi, đừng vì bọn họ mà tức giận. Bây giờ yên tâm chờ tin tức là được rồi."

"Vâng!"

Nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa, Tư Ninh Ninh đột nhiên nhớ tới Hoắc Lãng từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn ở cạnh cô.

"Em một mình có thể làm được. Hôm nay anh về nhà đi thôi. Tối qua đã không về nhà rồi, Hòa Cốc và Sớm Mầm không biết như thế nào."

“Không có việc gì, nhà đội trưởng sẽ hỗ trợ coi chừng. Một lát nữa anh đưa em lên huyện, thuận đường xem xét xem chuyện này dự định giải quyết như thế nào."

Tư Ninh Ninh lắc đầu, ý kiến của cô khác với Hoắc Lãng: "Anh cùng Đơn Mãn Đường xem các vị đại đội trưởng ra xem còn muốn nói cái gì không, nếu không em ngồi xe của đồng chí Đơn vào huyện là được, anh không cần đi đâu."

"Hòa giải viên nói dăm ba bữa mới có tin tức, không cần sốt ruột."

Trong nhà anh ấy còn hai đứa nhỏ xíu, để người khác trông chừng nhiều lắm là lúc ăn cơm thì nhìn một lát, đưa chút đồ ăn, ai cũng có việc của mình không thể trông coi được.

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì không sao, nhưng nếu có trục trặc thì khó cho cả đôi bên.

Tư Ninh Ninh không yên tâm, vì sợ Hoắc Lãng vì chuyện của cô mà bị chậm trễ chuyện chính mình, liên lụy thêm nhiều chuyện khác nữa.

Thấy cô gái nhỏ cố chấp, Hoắc Lãng gật đầu: "Được, chờ em lên xe anh về nhà nhìn trước, sáng mai anh vào huyện tìm em."

“Vâng!” Tư Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu: "Ngày mai anh đến huyện đến luôn bệnh viện, em chắc là ở chỗ đó."

Hoắc Lãng hơi ngạc nhiên, chần chờ gật đầu: "......Được."

Tư Ninh Ninh không nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Hoắc Lãng: "Ngày mai nếu anh đến sớm đừng tốn công nấu bữa sáng hay mua bữa sáng, em ngày mai từ chỗ nhà khách đi qua tiệm cơm quốc doanh mua luôn."

"Ừm ... tiền phiếu có đủ không? Không đủ thì anh đưa cho em."

Tư Ninh Ninh lắc đầu: “Không cần tiền của anh, em có."

Đơn Mãn Đường là người của Hoắc Lãng, cô dựa vào mối quan hệ với Hoắc Lãng mới bắt xe, đi đi lại lại tiết kiệm bao nhiêu thời gian. Một hai bữa cơm cô không mời nổi hay sao?

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh lại hỏi: "Còn ăn nổi bánh bao như sáng nay không?"

Món mì thịt ở tiệm cơm quốc doanh ngon thì ngon thật đáng tiếc là không đủ hộp cơm để mua về.

"Màn thầu là được rồi, màn thầu to, no lâu."

"Được!"

"Mà này! Tối hôm qua em mang theo cái sọt, bởi vì chuyện đó, sọt đã mất rồi ...." Tư Ninh Ninh cọ cọ chóp mũi, trộm nhìn Hoắc Lãng, ám chỉ một cách trắng trợn.

Hoắc Lãng ngây ngốc cười, vừa dung túng, vừa sủng nịch: "Trở về đan lại cho em, một hai ba cái, muốn bao nhiêu anh làm cho em."

"Lời này anh nói đó nha, em không có ép anh."

"Ừm, em không ép anh."

Lải nhải nói chuyện một lúc chừng nửa tiếng, 40 phút, cửa phòng được mở ra, đoàn người La Quốc Khánh và Lý Đức Khôn bước ra ngoài.

"Công xã bên này buổi tối không có người, chủ nhiệm, đám Ngô Dũng để tôi mang về đại đội trông coi."

"Ừ, hai ngày tới trong huyện có tin tức, tôi sẽ phái người tới đại đội Cát Lĩnh thông báo."

"Ai, ai, được."

Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng nhanh chóng đứng dậy, La Quốc Khánh xoay người đi sang một cái phòng họp khác, còn Triệu Hoành Binh đi tới trước mặt hai người bọn họ: "Chú còn tưởng hai cháu đi rồi."

“Cháu sợ đội trưởng có chuyện cần dặn dò, nên đợi thêm một lát.”

"Cũng không có gì cần dặn dò đâu, hiện tại chỉ cần chờ huyện bên kia thôi."

Triệu Hoành Binh gật đầu, dắt Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đi ra ngoài vài bước: "Này, thanh niên trí thức Tư."

Triệu Hoành Binh nhìn lại Tư Ninh Ninh, kể lại đoạn đối thoại với Tống Thư Hãn để khớp lời khai: "Cháu lên huyện sẽ còn gặp thanh niên trí thức Tống, đến lúc đó đừng có nói không khớp."

“Cháu đã biết rồi, đội trưởng."

Không còn chuyện gì nữa, Triệu Hoành Binh và Hoắc Lãng cùng nhau đưa Tư Ninh Ninh lên xe.

Hoắc Lãng nói nhỏ với Tư Ninh Ninh về việc ngày mai sẽ lên huyện, Tư Ninh Ninh gật đầu hắn mới quay sang chỗ ghế lái, dặn dò Đơn Mãn Đường sáng sớm mai xuống đội sản xuất đón.

Đơn Mãn Đường lại gật đầu lia lịa: "Đồng chí Hoắc Lãng, đừng lo lắng, tôi hứa sáng sớm mai sẽ đợi anh ở đầu cầu!"

Sau khi tiễn Tư Ninh Ninh đi, Triệu Hoành Binh và Hoắc Lãng đứng nhìn theo chiếc xe biến mất ở cửa công xã, đồng thời nhẹ nhõm đi: "Chúng ta đi về đi."

"Vâng!"

Ra khỏi phạm vi công xã, Triệu Hoành Binh đi bộ, không thể không nói chuyện vài câu: "A Lãng, động tĩnh vừa rồi bên trong cháu nghe thấy không?"

"............" Hoắc Lãng im lặng: "Cháu có nghe."

"Chú không nghĩ tới, thanh niên trí thức Tư cả ngoại hình tính tình hiền lành mà sao miệng lưỡi sắc bén như vậy nhỉ?"

Hồi tưởng bộ dạng Tư Ninh Ninh đập cái bàn, trong lòng Triệu Hoành Binh thổn thức thở dài: "Quả nhiên đúng là cô nương từ thành xuống, đọc sách đi học, không giống đám thanh niên trong thôn, thấy mấy cán bộ huyện trong lòng bồn chồn, lời cũng không nói ra được nữa."

"Đúng rồi, A Lãng, chú nhớ trước kia trước khi cháu chuyển hộ khẩu sang tỉnh H, hộ khẩu cũng từ Bắc Kinh bên kia đúng không? Nói như vậy cháu cùng thanh niên trí thức Tư là đồng hương nhỉ!"

Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, mới nói: "Xem như là đồng hương đi, cháu rời nhà khi còn nhỏ, ký ức với Bắc Kinh không nhiều lắm."

Nguyên quán của Hoắc Lãng là ở Bắc Kinh, Bắc Kinh bên kia không tồi, nhưng thời gian ở Bắc Kinh không nhiều, thơ ấu là ở ba tỉnh đông bắc nhà ngoại.

“Ồ, như vậy a!” Triệu Hoành Binh “ồ, à” vài lần, lại tiếp tục cùng Hoắc Lãng nói những chuyện khác, Hoắc Lãng thỉnh thoảng tiếp một hai câu.

Bên công xã bên kia, Lý Đức Khôn đứng trong sân nhìn La Quốc Khánh dẫn Ngô Dũng và nhóm thanh niên bị trói bằng dây thừng đi ra ngoài, chậm rãi quay người nói với người phía sau: "Đồng chí Hồ Cường, đi với tôi vào trong một chút."

Hồ Cường toát mồ hôi lạnh, yếu ớt lau trán: "Đã rõ chủ nhiệm."

Bên kia, Tư Ninh Ninh ngồi xe Đơn Mãn Đường về huyện, tới nơi đã 5h chiều, trời còn sáng nhưng nghĩ đến bệnh viện đã có Tống Thư Hãn trông chừng, từ bỏ ý định, tạm biệt đồng chí Đơn xong trở về nhà khách.

Căn phòng khách nhỏ hẹp, chỉ chừng chục mét vuông, trừ một chiếc giường đơn và một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, có lẽ vì trời chưa chuyển lạnh nên chiếc giường chỉ trải chiếu cũ, không có chăn.

Căn phòng vì sự riêng tư thường thì có người ở trong hay không đều đóng then. Hơn nữa vị trí phòng của Tư Ninh Ninh không được tốt lắm, bên ngoài cửa sổ là nhà dân, mái hiên chắn gần hết cửa sổ. Không khí lưu thông không được tốt.

Sau khi đứng trong phòng một lúc, Tư Ninh Ninh cảm thấy nghẹn muốn chết.

Tư Ninh Ninh xuống lầu xin nước nóng, sau đó lên lầu khóa trái cửa, bước hai bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bảo đảm không nhìn thấy cảnh bên trong từ bên ngoài mới nhoáng người đi vào không gian.

Vừa bước vào không gian, không khí trong lành, lòng nhẹ nhõm hẳn, tham lam hít hà mấy ngụm.

Hít mấy ngụm không khí trong lành rồi đi vào phòng tắm.

Bộ quần áo cô đang mặc là của vợ La Quốc Khánh, Tư Ninh Ninh mặc một ngày một đêm, còn nằm ngủ một chốc nữa, quần áo nhăn dúm dó không nói, cẩn thận ngửi còn có mùi chua chua mồ hôi.

Sớm đã nhịn không nổi, lúc trước không có cơ hội thay đi, giờ rảnh rỗi cô không thể chờ được một phút một giây nào.

Tư Ninh Ninh tìm quần áo sạch sẽ đi tắm, sau đó cởi quần áo ra, lúc này mới chú ý được vết thương trên người.

Cổ không sao, chỉ là vết bầm, đi tắm cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng cổ tay thì khác, vết thương ở đó rất sâu, Tư Ninh Ninh da thịt mỏng, dễ để lại sẹo, cho dù đã qua một ngày một đêm, trên bề mặt vết thương mới chỉ hình thành một lớp vảy mỏng màu hồng nhạt. Hơn nữa vị trí đóng vẩy có dấu hiệu sưng sưng.

Vì lo lắng vết thương ngâm trong bồn tắm sẽ ngấm nước, đến lúc đó bong tróc da để lại sẹo, cô đành từ bỏ tắm, chỉ có gội đầu rồi lau lau người.

Cuối cùng, sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, bụng hơi đói, hai ngày này trong lòng lo lắng, có mua đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh nào có tâm tư ăn cái gì đâu, bây giờ nơi lỏng rồi, không chỉ đói bụng mà thân thể kiệt quệ.

Bình Luận (0)
Comment