Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh ôm hai quả dưa hấu lớn đến chuồng lợn, hai tay chụm lại thành nắm đấm, gõ một cái quả dưa hấu lớn nháy mắt vỡ ra mấy mảnh, cô ném dưa hấu ném vào trong chuồng heo cho heo ăn, xoay người ôm tới hơn 20 cân bí đỏ lớn.
Cô đã từng dùng bí ngô để cho heo ăn rồi, chuồng heo bên kia đều có gác con dao phay, Tư Ninh Ninh cầm dao cắt thành từng miếng nhỏ, ném vào hai bên chuồng heo cho heo ăn.
Một quả dưa hấu lớn nặng ít nhất từ 15 đến 20 cân, còn một quả bí ngô thì gần 25 đến 30 cân, nặng hơn một trăm cân bất quá rau củ chủ yếu là nước, Tư Ninh Ninh sợ bốn cái đầu heo không đủ ăn, quay đầu vào nhà bếp cắt thành từng khối trộn với gạo, bột mì, luộc nấu lên với nhau.
Mấy cái đầu heo không phải đang mang thai thì vừa mới bị thiến, còn chưa có được hồi phục, đậu trên tay Tư Ninh Ninh không đủ cho bọn nhỏ bổ sung dinh dưỡng, cũng chỉ có thể trộn thêm lương thực tinh cho nó ăn thê, bồi bổ thêm một chút.
Sau khi thu dọn mấy thứ vụn vặt trong không gian, Tư Ninh Ninh mới có thời gian chăm sóc bản thân, ăn uống xong thì tắm rửa, mặc quần áo sạch sẽ, lau vết thương rồi lại bôi thuốc, nghĩ lại những gì Triệu Hoành Binh đã nói, Tư Ninh Ninh cất đi xoay người đi vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc sách che kín cả một bức tường, ở trên đó sách không 800 cuốn cũng đến 500 cuốn.
Trước đây, vì phải viết sách giáo khoa, Tư Ninh Ninh đã đến xem qua một vòng cơ mà không có nhiều tác dụng.
Bởi vì những cuốn sách này không phải là những cuốn sách nổi tiếng từ nhiều quốc gia khác nhau, mà còn là những cuốn sách chuyên môn sâu từ mọi tầng lớp xã hội, chẳng hạn như kỹ thuật dân dụng, kiến trúc, tâm lý tội phạm ở cấp độ tâm lý học chuyên nghiệp, và các bài giảng về tư tưởng phương Đông và phương Tây.
Mặc dù có rất nhiều sách, mà để xét về trình độ văn hóa của Tư Ninh Ninh thì đọc hơi tối nghĩa và không thú vị, nội dung không phù hợp với các ví dụ tham khảo được dùng làm tài liệu giảng dạy ở giai đoạn này, vì vậy Tư Ninh Ninh không dùng được.
Lần này cô qua bệnh viện, lo lắng ngày mai Tống Thư Hãn và Mạc Bắc sẽ hỏi chuyện, cho nên Tư Ninh Ninh muốn chuẩn bị trước.
Hmm ... Cô nên chọn cái nào?
Tư Ninh Ninh khoanh tay trước ngực, ngập ngừng nán lại trước giá sách.
Sau khi cân nhắc một lát, Tư Ninh Ninh đột nhiên nhớ tới lúc trước Mạc Bắc từng nói phần lớn cậu ấy là vẽ bản đồ kiến trúc gì đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy nhà Mạc Bắc hẳn muốn đào tạo cậu ấy thành kiến trúc sư.
Nghĩ như vậy, Tư Ninh Ninh trong lòng nảy sinh ý tưởng.
Liếc nhìn xung quanh trên giá sách, Tư Ninh Ninh kiễng chân lấy quyển "Kiến trúc cấu tạo học" nhìn sang bên cạnh có "vật lý kiến trúc học", Tư Ninh Ninh cũng không hiểu lắm cái này, nội dung bên trong chắc có liên kết với nhau, cho nên rút ra luôn.
Hai cuốn sách này chắc sẽ giúp ích được phần nào cho Mạc Bắc.
Tư Ninh Ninh nghĩ tới đây, lại nghĩ sách không thể trực tiếp lấy ra được, vì thế ngồi vào bàn làm việc, điều chỉnh độ cao ghế dựa sau đó lật từng trang mà xem, xác định sách không hề có đánh dấu thời gian, Tư Ninh Ninh hơi hơi yên tâm, đem bìa quyển sách xé đi.
Sau khi bận rộn, cơ thể mệt mỏi đến mức cô liếc nhìn thời gian đã là hai giờ sáng, còn đủ thời gian để cô đánh một giấc ngon lành nữa.
Tư Ninh Ninh vươn vai duỗi eo, đặt cuốn sách đã xử lý vào cái cặp sách màu xanh lục, đặt cặp sách ở trên tủ đầu giường, dự bị ngày mai ra không gian thuận tiện mang đi.
Sáng hôm sau, Tư Ninh Ninh không chỉ mang theo một cuốn sách khi cô đi ra ngoài, mà còn chọn quả dưa hấu nhỏ nhất quấn lại trong chiếc chăn bông, buổi sáng nhà khách đã có người khác thay ca, cho nên cũng không có ai lưu ý đến cô.
Cõng dưa hấu trên lưng đi mua bánh bao rồi đi đến bệnh viện, chính xác là tám giờ sáng, Tống Thư Hãn mới từ trong nhà ăn mua cháo trở về.
Hai người va vào nhau ở lối vào cầu thang lầu 1. Tống Thư Hãn vẫn còn hơi sững sờ khi thấy Tư Ninh Ninh xuất hiện túi lớn túi nhỏ, hơn nửa ngày mới phản ứng trở lại, vội đằng tay ra muốn tiếp cái túi da rắn trên vai Tư Ninh Ninh.
Dưa hấu trong túi tuy nhỏ nhất trong không gian vẫn nặng tám đến chín ký, Tống Thư Hãn Thiến đột nhiên cầm lấy, suýt chút nữa làm rơi quả dưa hấu, may mà Tư Ninh Ninh chụp lại được: "Vẫn là để tớ xách cho."
"Vừa rồi do tớ không chuẩn bị … Để tớ xách cho."
Tống Thư Hãn lúng túng lắc đầu, giải thích một câu liền xách túi da rắn bước lên lầu hai cùng với Tư Ninh Ninh: "Cậu trong cái túi da rắn này là đựng cái gì vậy?"
Trông không giống đi tìm sách để soạn sách giáo khoa, hơn nữa bởi vì ngày hôm qua thấy một màn kia, Tống Thư Hãn nghi ngờ về cái lý do thoái thác của Triệu Hoành Binh. Hắn càng cảm thấy cái viện sĩ kia căn bản không tồn tại, nơi này khẳng định có chuyện khác, đội trưởng gạt hắn.
“Là dưa hấu. Tớ dậy sớm đi lại đây thuận tiện đi ngang qua chợ nông sản ở huyện."
Tống Thư Hãn sửng sốt một chút, nghĩ tới cái gì, liền hỏi: "Táo ở trong phòng kia?"
"Tớ cũng mua ở chợ nông sản. Táo ngon lắm. Vốn còn muốn mua thêm một ít, kết quả không còn nữa, người bán nói hàng hóa là vận chuyển từ nơi khác đến, không nhiều hàng hóa cho lắm ...."
Tư Ninh Ninh bịa đặt lung tung ra câu chuyện, cọ cọ chóp mũi chột dạ: "Cho nên hôm nay tớ mua dưa hấu."
Tống Thư Hãn mím môi: "Ồ."
Tống Thư Hãn tuy rất ngưỡng mộ Tư Ninh Ninh, thế nhưng sau khi biết thương tích của Mạc Bắc là vì Tư Ninh Ninh, hơn nữa Mạc Bắc vì cậu ấy mà trả giá mà không được đáp lại, cho nên tâm lý của Tống Thư Hãn khi đối mặt với Tư Ninh Ninh thực sự rất phức tạp.
Hiện tại thấy Tư Ninh Ninh đối với Mạc Bắc không phải không quan tâm, ít nhất với "ân nhân", cậu ấy xử lý rất hợp lý.
Tống Thư Hãn cảm thấy hắn không thể nhìn Tư Ninh Ninh qua lăng kính định kiến được.
Mạc Bắc khăng khăng thích Tư Ninh Ninh, cái này không sai.
Tư Ninh Ninh không thích Mạc Bắc, cái này cũng không sai.
Thích là một cảm giác trừu tượng, hắn không thể bởi vì Tư Ninh Ninh không thích Mạc Bắc mà phủ nhận hoàn toàn cậu ấy.
"Haizz ..." Tống Thư Hãn mâu thuẫn thở dài, nhẹ giọng nói: "Về sau cậu đừng mua những thứ đắt tiền như vậy, cậu một cô gái rời nhà không dễ dàng, nên tiết kiệm một chút."
Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, nhoẻn miệng cười: "Tình huống đặc thù có cách đặc thù đối đãi, trái cây có thành phần dinh dưỡng. Mạc Bắc lần này chảy không ít máu .... Tớ muốn cậu ấy bổ sung dinh dưỡng mau chóng bổ sung trở lại."
Tống Thư Hãn có thể hiểu được một chút Tư Ninh Ninh đang nghĩ gì, Mạc Bắc vì cậu ấy bị thương, tận khả năng có thể đền bù cậu ấy sẽ làm nếu không sợ là khó mà an tâm.
Tống Thư Hãn không nói thêm.
Hai người cùng nhau đến phòng bệnh, Tư Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi: "Mạc Bắc, cậu như thế nào rồi?"
Mạc Bắc trong phòng đã tỉnh, đang ngồi ở đầu giường đọc sách Tống Thư Hãn mang tới.
Vẫn còn sớm, Mạc Bắc không nghĩ tới Tư Ninh Ninh sẽ tới, cho nên mới đầu không thèm nhìn lại, nghe thấy giọng nói của Tư Ninh Ninh, ngẩng đầu nhìn lên thấy Tư Ninh Ninh đang đi theo bên cạnh Tống Thư Hãn, xách đồ vật đi vào.
"Tư Ninh Ninh ..." Mạc Bắc ngớ ngẩn ra một lúc, đưa mắt liếc nhìn Tư Ninh Ninh từ trên xuống dưới thấy cô ấy không sao cả, hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt sách xuống, buông tay ra chống xuống giường đoan chính ngồi xuống: "Tớ khá tốt, bác sĩ đã nói không có vấn đề gì lớn, có thể xuất viện bất cứ lúc nào."
Tư Ninh Ninh đứng bên giường cúi đầu nhìn, thấy Mạc Bắc có thể mở mắt ra, vết thương sưng tấy trên trán cũng đã mờ đi rất nhiều, trong lòng cô mới hơi an tâm.
Đặt gói giấy dầu gói đồ ăn đặt ở cái tủ đầu giường, Tư Ninh Ninh mở cái gói giấy: "Đại đội Chu Cương sẽ bồi thường chi phí viện phí, đội sản xuất hiện cũng không vội, cậu cũng đừng nóng vội xuất viện, có thể ở thêm hai ngày thì cứ ở thêm, có tình huống gì thì có thể dễ xử lý, nếu mà trở về đội sản xuất, cái gì cũng làm không kịp."
Tống Thư Hãn cũng theo phụ họa: "Cậu nhìn tớ làm gì? Tớ đã nói rồi mà cậu không nghe. Bây giờ thanh niên trí thức Tư cũng nói y như thế, tính là bỏ phiếu đầu người cậu cũng nên nghe đi."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nghiêm mặt nhìn Mạc Bắc: "Chuyện này cậu nói không tính, nghe mọi người đi."
“Tớ cũng nghĩ như vậy."
Mạc Bắc nhìn Tống Thư Hãn nói không nên lời, trong lòng thầm mắng: Cậu cũng nghĩ vậy, cậu cũng nghĩ vậy, không thể nói cái khác được à?
Tư Ninh Ninh và Tống Thư Hãn kẻ xướng người họa, Mạc Bắc còn có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể gật đầu.
"Cậu đi nhà ăn mua cháo sao?"
"Ừ, cậu có muốn ăn không? Còn có cái chén ở đây. Tớ lại đến nhà ăn mua."
"Không cần đâu, tớ có mang, tớ mua bánh bao thịt, màn thầu, ăn cháo đói cậu ăn thêm đi."
Tư Ninh Ninh vừa nói, vừa mở mở cái gói giấy dầu xuống, lộ bánh bao trắng nõn nà bên trong.
Trong khi Tư Ninh Ninh bận rộn thu xếp. Mạc Bắc hầu như không bao giờ rời mắt khỏi người con gái ấy.
Im lặng một hồi, đôi môi tái nhợt của Mạc Bắc vặn vẹo, không nhịn được hỏi: "Thư Hàn nói mấy ngày nay cậu bận tìm viện sĩ trong huyện, thế nào rồi? Mọi chuyện ổn chứ?"
Tư Ninh Ninh dừng lại, gật đầu: "Mọi việc diễn ra tốt đẹp. Trước đây tớ đã gặp viện sĩ một lần, rất dễ nói chuyện."
“Thì ra là cậu gặp qua vị viện sĩ kia rồi à?"
"Còn nhớ mấy con mèo trong nhà kho của đội sản xuất chúng ta không? Lúc trước là đi xin ở chỗ viện sĩ đó tới."
Câu nói này nửa thật, chuyện con mèo là thật, còn chuyện đi cầu sách là chuyện hư cấu.
Đương nhiên Lương viện sĩ thực sự tồn tại, và Tư Ninh Ninh không sợ Tống Thư Hãn và những người khác sẽ nghi ngờ mình, cũng chẳng sợ bọn họ lén đi tìm Lương viện sĩ.
Nếu thực sự nghi ngờ, bọn họ cùng lắm là xác nhận sự tồn tại của Lương Viện sĩ, không lẽ còn thật sự có thể tới gặp Lương Viện sĩ để hỏi chuyện cô có sang đây mượn sách hay không?
Làm được chỉ có người điên.
Nếu mà làm vậy, bị mắng đồ bệnh thần kinh còn nhẹ, người bình thường ai sẽ làm như vậy?