Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Tặng Sách

Chương 303: Tặng Sách Chương 303: Tặng Sách

Editor: Hye Jin

“Nói đến đây, thật sự làm tớ nhớ tới một chuyện.” Tư Ninh Ninh nắm lấy dây đeo của balo, đem cặp sách kéo đến trước mặt, từ bên trong lấy ra một quyển sách đưa cho Mạc Bắc: “Tớ mượn được mấy quyển sách từ chỗ Lương viện sĩ, hai quyển này có thể giúp được gì đó cho cậu? Cậu xem thử xem."

Thời đại này có chút đặc thù, một số sách không giữ được, có người luôn dùng mọi cách để bảo tồn, bởi vậy Tư Ninh Ninh đưa sang hai quyển sách không có bìa sách cũng không làm mọi người nghi ngờ lắm.

Mạc Bắc nhân cơ hội kiểm tra, không có bìa sách lật giở trang đầu tiên, trang thứ hai kiểm tra danh mục, khi nhìn thấy hai chữ "kiến trúc" thường xuyên xuất hiện trong đó, Mạc Bắc cảm thấy đầu óc ong ong.

Nhưng Tư Ninh Ninh không hiểu được Mạc Bắc phản kháng cái việc vẽ tranh cùng kiến trúc, còn đang ngồi bên cạnh chờ hồi đáp: "Như thế nào? Có hữu dụng không?"

“Ừm.” Mạc Bắc nhắm mắt nhéo nhéo sống mũi, gật đầu: "Rất hữu dụng, tớ sẽ xem thật cẩn thận."

Tư Ninh Ninh vất vả mới kiếm được sách, Mạc Bắc cho dù không thích cũng không dám nói nó vô dụng.

Cô ấy nào biết mấy thứ loanh quanh lòng vòng đó, Mạc Bắc nói hữu dụng thì liền yên tâm, thế thôi.

Vì cứu cô, lần này Mạc Bắc đã chịu tổn thất lớn về mặt thân thể, không phải nói đền bù là có thể dễ dàng đền bù được.

Sách chuyên ngành chuyên nghiệp chi tiết trong thời đại ngày nay rất ít và khó tìm, hai cuốn sách này có thể giúp Mạc Bắc, và Mạc Bắc đã nhận chúng rồi, đối với Tư Ninh Ninh mà nói áy náy trong lòng đỡ hơn phần nào.

Tống Thư Hãn vốn dĩ nghi ngờ tung tích thật sự của Tư Ninh Ninh hai ngày nay, bây giờ nhìn thấy cuốn sách, hắn không nghi ngờ, còn ngược lại ghé sát vào Mạc Bắc: "Đây là sách gì?"

Vừa nói, hắn đưa tay ra từ trong tay Mạc Bắc tiếp lấy lật lật ra xem.

Chỉ lật trước và sau ba, năm trang, Tống Thư Hãn bày ra cái biểu cảm không còn lời gì để nói.

Đúng là Tống Thư Hãn thích đọc sách, kiểu hắn thích là sách văn học. Cuốn sách hắn cầm là "Vật lý kiến trúc học". Liếc mắt một cái bên trong cái gì mà "nhiệt độ bóng", "Trực quan hiệu ứng ánh sáng" và đủ kiểu từ tối nghĩa khác.

Tống Thư Hãn xem mà đầu cũng phải to ra.

Nếu là sách văn học dày một tấc như thế này, Tống Thư Hãn có thể đọc hết trong một tuần.

Còn đây là một cuốn sách chuyên ngành ít người biết đến mà còn liên quan đến những điểm kiến thức khoa học mà Tống Thư Hãn không thích nhất, Tống Thư Hãn cảm thấy rằng hắn mà đọc e là một năm cũng chưa xem xong.

"Là một cuốn sách hay, Mạc Bắc, cậu từ từ xem nha."

Tống Thư Hãn còn đưa sách lại cho Mạc Bắc, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên không phải ai cũng có thể trở thành người ưu tú được, hắn tình nguyện làm người bình thường.

Nếu Mạc Bắc có thể "gặm" hết hai cuốn sách này, đây chính là người tài.

Vừa nói chuyện vừa cười giỡn, Tư Ninh Ninh dọn dẹp khu vực phòng bệnh.

Tống Thư Hãn đến chăm sóc Mạc Bắc, đương nhiên là cậu ấy có dọn dẹp, chỉ là nam đồng chí, một số việc khá là qua loa.

Tống Thư Hãn ban đầu cũng không nghĩ căn phòng hỗn loạn, lúc Tư Ninh Ninh mới bắt đầu dọn dẹp hắn vẫn chưa nhận ra được động cơ của cậu ấy, đến khi cậu ấy dọn dẹp ra một góc, Tống Thư Hãn mới chợt nhận ra.

Cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, kết quả là tranh cái chổi với Tư Ninh Ninh, giành lấy việc dọn dẹp: "Để tớ, để tớ dọn dẹp là được."

"Không sao, cậu chắc là buổi tối chăm sóc Mạc Bắc phỏng chừng ngủ cũng không được ngon, cậu ngồi nghỉ ngơi đi."

"Nào đến nỗi, tính cách hắn cậu biết mà, ngày thường nửa câu còn không nói, ban đêm rất là lặng im luôn, tớ còn ngủ ngon hơn với cậu ấy đấy." Tống Thư Hãn nhìn Mạc Bắc bĩu môi.

Tư Ninh Ninh bị chọc cười, có Tống Thư Hãn ngăn cản cô không làm việc được cho nên đẩy cây chổi cho Tống Thư Hãn: "Cậu quét nhẹ chút, tớ dọn chỗ cái bàn đầu giường, cắt dưa hấu lát nữa ăn."

Tống Thư Hãn cười gật đầu, ở trên giường, Mạc Bắc nhìn thấy túi da rắn trên mặt đất ở cửa: "Cậu mua dưa hấu?"

Tư Ninh Ninh đang đi tới chỗ quả dưa hấu, nghe hỏi nên gật đầu "ừ".

Mạc Bắc nghĩ tới điều gì đó, tranh thủ nhìn vài quả táo trên bàn đầu giường, quay đầu lại thấy quả dưa hấu trong túi da rắn không hề nhỏ, Mạc Bắc lên tiếng dặn dò: “Lần sau cậu đừng mua những thứ này, quá lãng phí... Tiền cậu giữ đi về sau có chuyện khẩn cấp còn dùng."

"Cậu nói cái này có thấy kỳ quái không? Đã ăn vào trong bụng rồi mà còn nói gì mà lãng phí.”

Tư Ninh Ninh bất lực cười nhìn Mạc Bắc, lại nói lý do như vừa rồi nói với Tống Thư Hãn: "Mấy thứ này không thường mua, bây giờ tình huống đặc thù, lát nữa cậu ăn nhiều một chút."

“… ừm. ” Mạc Bắc chậm chạp trả lời, khi mà Tư Ninh Ninh quay đầu mới ảo não mà gãi đầu.

Giống như mỗi lần đều là như thế này?

Hắn là khuyên Tư Ninh Ninh ngược lại bị cậu ấy thuyết phục.

Mạc Bắc thở dài trong lòng, nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang chật vật ôm dưa hấu, bản năng xốc chăn xuống giường muốn giúp đỡ, vừa mới động đã bị Tư Ninh Ninh trừng mắt cảnh cáo: "Cậu thành thật nằm yên đó đi đừng nhúc nhích."

Động tác của Mạc Bắc dừng lại, quả thực nghe lời bất động.

Trong khoảng thời gian này bắt đầu nghe Tư Ninh Ninh luyên thuyên: "Không phải tớ không thể ôm nổi mà là do cái loại dưa này người ta bảo là chín rồi phải cẩn thận một chút, bằng không ...."

Cô còn chưa kịp nói xong, quả dưa hấu sạch sẽ được đặt nhẹ nhàng đặt ở trên bàn đầu giường bỗng nhiên nghe tiếng “phốc phốc” rất nhẹ, tiếp theo là một tiếng “crack” rất giòn, quả dưa hấu khổng lồ lập tức bị Tư Ninh Ninh chẻ ra làm mấy mấy miếng.

“……”

“……”

Tư Ninh Ninh quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt si ngốc của Mạc Bắc.

Lúng túng hỏi: "Cậu hẳn là biết nguyên nhân đúng không?"

“Phốc ——”

Tống Thư Hãn, người đang dọn dẹp ở cuối giường cả cái màn này không thể nhịn cười nổi.

Quá là buồn cười.

Hai người ngày thường khôn khéo cực, bây giờ bởi vì một quả dưa hấu, lúc này một người không nói nên lời một người ngây ngây ra trố mắt nhìn, bầu không khí hơi kỳ quái mà hình ảnh lại hài hòa không tưởng.

“Tốt hơn là tự nó mở ra, mình đỡ phải cắt ra." Tống Thư Hãn cười cười, quét một đám bụi nhỏ trên mặt đất thành một đám: "Quả dưa hấu này chắc là ngọt lắm ấy. Các cậu ăn trước đi, tớ còn bận quét cái này."

Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc đồng thời gật đầu.

Sau khi Tống Thư Hãn rời đi, Tư Ninh Ninh đặt quả dưa hấu đã tách thành hai miếng ra, cắt thành từng miếng nhỏ.

“Đây!” Tư Ninh Ninh chọn miếng giữa đưa cho Mạc Bắc.

Sau khi Mạc Bắc cầm lấy, cô còn sợ cậu ấy bị kim đâm vào hành động không tiện, đến lúc đó nước dưa hấu dính đầy, nằm rít rít khó chịu, Tư Ninh Ninh dùng giấy dầu lót lót trước mặt cậu ấy.

Mạc Bắc phối hợp với hành động của Tư Ninh Ninh, giơ tay ngả người về phía sau: "Sự tình công xã bên kia đều đã biết."

Ý tưởng của Mạc Bắc cũng giống như Hoắc Lãng và những người khác, hắn cảm thấy càng ít người biết càng tốt, cho nên vừa rồi Tống Thư Hãn ở đó hẳn không tiện mở miệng, người đi rồi hắn mới tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi hỏi.

“Đã biết.” Tư Ninh Ninh gật đầu: “Đây không phải là chuyện nhỏ, không phải nhẫn nại chút là cho qua được."

"Ngày đó khi cậu tìm được tớ, theo lời của Ngô Dũng chuyện này không phải mới làm một hai lần."

Mạc Bắc nhíu mày, vô tình chạm vào vết thương vừa khâu trên trán, đau quá hít một hơi, đưa bàn tay to lên sờ vào vết thương.

“Đừng nhúc nhích!” Tư Ninh Ninh thấy vậy vội vàng giữ tay xuống, một lúc lâu sau mới giải thích: "Đây là chuyện làm người phẫn nộ, bất quá cậu không cần tức giận, bọn họ chạy không được."

Mạc Bắc nghe được ý, kéo cổ tay Tư Ninh Ninh đang đè tay mình lại: "Cậu đừng trộn lẫn vào trong đó, để đại đội cùng công xã xử lý."

"Được."

Tư Ninh Ninh gật đầu cười, nhưng trên thực tế, trong nội tâm xuất hiện Tiểu Ninh Ninh mọc ra hai cái sừng đang chống nạnh, hung hăng đắc ý mà nói: Chậm rồi! Bởi vì ta đã đem tên đội trưởng rùa rụt đầu kia mắng đến máu chó phun đầy đầu rồi. Ha ha ha.

Tống Thư Hãn đã sớm trở lại, Mạc Bắc cũng buông tay Tư Ninh Ninh ra.

Tư Ninh Ninh đứng dậy cầm trên tay mỗi bên một miếng dưa hấu: "Tớ đưa dưa hấu cho chị y tá ở tầng dưới. Ở đây nhiều lắm các cậu ăn đi, đừng ngượng ngùng, trời nóng lắm để không được lâu."

Tống Thư Hãn vốn tưởng rằng cái này mua cho bệnh nhân ăn, hắn không thích hợp ăn, ngồi ở một bên không ăn nhìn miệng người ta quá là ngớ ngẩn, cũng nghĩ đến đó rồi cho nên mới viện cớ đi ra ngoài một lát.

Kết quả đâu?

Tâm tư bị người ta nhìn thấu từ lâu.

Tống Thư Hãn ngượng ngùng cười gãi gãi sau đầu: "Tớ biết rồi thanh niên trí thức Tư."

Tư Ninh Ninh nhoẻn miệng cười, cầm hai khối dưa hấu đi ra ngoài.

Mặc dù dưa hấu không có giá trị gì trong mắt Tư Ninh Ninh, vấn đề là bệnh viện có tận 6-7 y tá, ngoài y tá ra thì còn có bác sĩ. Nếu muốn không thiên vị đều cho thì quá là bắt mắt.

Tư Ninh Ninh không nghĩ sẽ làm như vậy nên chỉ mang hai miếng đưa cho chị y tá hôm trước cho cô mượn cái ca tráng men.

Việc lớn nhỏ bận rộn đến 9 giờ rưỡi sáng, Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn thời gian, thả đồng hồ bỏ túi vào bên trong quần áo, đứng ở đại sảnh xem một hồi, vẫn không thấy được xe con nào tiến lại đây, thấy kỳ kỳ.

Theo như những gì Hoắc Lãng nói, nếu anh ấy sáng sớm đã đi sao gần 10h rồi còn chưa thấy, không lẽ đội sản xuất xảy ra chuyện gì sao?

Hay là Hoắc Lãng đang vướng chuyện khác.

Tư Ninh Ninh lo lắng bất an đi lên lầu, vốn muốn tìm việc gì đó để dời đi lực chú ý, kết quả vừa mới đi lên lầu thì đang nghe thấy tiếng động cơ ô tô ong ong truyền đến.

Đến gần cửa sổ hơn hai bước để kiểm tra, kia là xe Đơn Mãn Đường đúng rồi.

“Tớ xuống lầu đi xem một chút!”

Tư Ninh Ninh bỏ lại một câu, xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment