Editor: Hye Jin
Mạc Bắc thấy bóng lưng của Tư Ninh Ninh biến mất khỏi cửa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, đáng tiếc, giữa giường hắn nằm cách cửa sổ còn tận một cái giường, cái gì cũng không thể thấy được.
Mạc Bắc chuyển hướng sang Tống Thư Hãn: "Bên ngoài làm sao vậy?"
Tống Thư Hãn đang ăn dưa hấu ngon lành, nghe Mạc bắc hỏi hắn gặm gặm thêm đôi ba miếng, cho đến khi vỏ dưa mỏng thiệt mỏng mới dừng lại.
Tống Thư Hãn đứng bên cửa sổ, liếc mắt nhìn xuống, quay đầu lại nói: "Là xe của đội trưởng đội bảo an, đằng sau còn có mấy đồng chí công an đi xe đạp ..."
"Chúng ta sẽ không sao chứ? Cậu có chắc cậu đã nói rõ mọi thứ rồi không?" Tống Thư Hãn hơi lo lắng, khẩn trương, cứ lập lại liên tục: "Đều đã nói đầy đủ chưa?"
Tống Thư Hãn Thiến không lo lắng Mạc Bắc đang lừa hắn, còn sợ Mạc Bắc bị thương nên có thể đã quên mất một số chi tiết, để người ta bắt được nhược điểm gì đó.
Vẻ mặt Mạc Bắc bình thường, trầm mặc một lát mới nói: "Không sao, không phải lỗi của chúng ta. Đồng chí công an lại đây để lập biên bản thôi không thể có gì sai sót được."
Nghe cậu ấy nói như vậy, Tống Thư Hãn mới lặng lẽ thả lỏng lại.
Cùng lúc đó, ở dưới lầu, Tư Ninh Ninh dừng lại mấy bước ở bậc thềm cửa đại sảnh, nhìn thấy Hoắc Lãng xuống xe, mang theo một cái hộp cách nhiệt đi tới, bất giác tò mò: "Anh mang theo cái gì vậy?"
"Canh gà, bồi bổ cơ thể, cấp cho thanh niên trí thức Mạc."
"Đại đội Chu Cương cấp sao? Nhanh như vậy đã đưa tới rồi?"
Hoắc Lãng lắc đầu: "Không phải, tối hôm qua trở về giết."
Tư Ninh Ninh ngẩng người, dời tầm mắt khỏi cái hộp giữ nhiệt, nhìn Hoắc Lãng: "Gà nhà anh?"
Hoắc Lãng lảng tránh, không có gật đầu hay là lắc đầu: "Chuyện này sau này chúng ta hãy nói, trước xử lý chính sự đã."
Tư Ninh Ninh theo tầm mắt ngang Hoắc Lãng, phát hiện sau lưng anh ấy còn mấy đồng chí công an mặc đồng phục màu xanh đậm có vải đỏ khảm quanh cổ.
Tổng cộng có bốn đồng chí công an, lúc này mới vừa xuống xe đạp đi về phía đại sảnh.
Tư Ninh Ninh mím môi quay đầu lại muốn nói gì đó, lúc này cô mới phát hiện ra một điều, Hoắc Lãng hôm nay ăn mặc khác một trời một vực so với bình thường.
Người đàn ông dáng người dong dỏng cao, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, khiến anh ấy trông uy nghiêm và cao lớn như cây dương rừng Tây Bắc, Tư Ninh Ninh thuận mắt nhìn xem một chút nữa, quả nhiên, trên chân anh ấy còn mang ủng quân đội ...
Bộ trang phục này thực sự khá giống với lần đầu tiên Tư Ninh Ninh nhìn thấy anh ấy.
Không thể hiểu được, Tư Ninh Ninh bỗng nhiên khẩn trương.
Nháy mắt cô phát hiện muốn giải quyết chuyện của Ngô Dũng kia không có đơn giản như cô tưởng tượng.
"Tôi trước lên nói chuyện vài câu với người bị thương trước, mọi người ở đây chờ một chút."
"Được rồi Hoắc đội."
Mấy đồng chí công an gật đầu, không hề có dị nghị gì.
Rõ ràng, bọn họ rất tin tưởng cùng yên tâm về Hoắc Lãng.
Tư Ninh Ninh đứng bên cạnh Hoắc Lãng, lễ phép gật đầu cười chào hỏi, Hoắc Lãng xoay người cô cũng xoay người đi theo cùng.
Nhanh chóng đi theo Hoắc Lãng lên lầu, Tư Ninh Ninh thấp giọng lo lắng hỏi : "Sao lại thế này? Hiện tại tình huống là thế nào? Anh ..."
Vừa đi qua góc cầu thang, tránh tầm mắt của tất cả người bên ngoài, Tư Ninh Ninh cắn môi dừng lại nắm lấy tay áo của Hoắc Lãng, ngập ngừng nói: "Tự dưng anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, có phải là do huyện không duy trì em kiện tụng lên trên? Hay là bọn họ không chịu quản chuyện này .... Anh muốn gây áp lực cho bọn họ."
Mặc dù không biết chính xác chức danh công việc của Hoắc Lãng ở trong huyện, nhưng từ một số chi tiết, Tư Ninh Ninh có thể mơ hồ nhận ra thân phận của anh ấy có chút không bình thường.
Bây giờ Hoắc Lãng mang người từ Cục Công an đến, Tư Ninh Ninh trong tiềm thức cảm thấy hành động của cô ngày hôm qua không có tác dụng trên thực tế, cho nên lúc này, Hoắc Lãng đang giúp cô hoàn thành những việc mà bản thân cô không thể hoàn thành ……
Nói như thế nào?
Tư Ninh Ninh tâm tình có chút phức tạp.
Từ quan điểm của tất cả các nạn nhân, Tư Ninh Ninh rất biết ơn và vui mừng khi Hoắc Lãng có thể giúp cô một tay.
Đứng ở quan điểm cá nhân, Tư Ninh Ninh cảm thấy dường như cô đang gây ra cho Hoắc Lãng một số phiền phức không đáng có.
Rõ ràng những chuyện này không liên quan gì đến Hoắc Lãng, anh ấy vốn có thể bỏ qua, nhưng không, anh ấy không hề bỏ qua, không chỉ đơn giản là sử dụng quyền lực, còn có quan hệ giữa người và người ở bên trong đó.
Đây không phải là vấn đề nhỏ.
Có một câu nói thế nào nhỉ?
Nợ ân tình khó trả.
Tư Ninh Ninh không muốn Hoắc Lãng vì cô mà gánh thêm món nợ ân tình, bất quá chuyện này quá đặc biệt, căn bản không có biện pháp nửa chừng kêu dừng là dừng được.
Tư Ninh Ninh dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay áo của Hoắc Lãng, cụp mắt xuống cắn môi, đôi lông mày mảnh mai nhăn lại mâu thuẫn, cố gắng tìm kiếm biện pháp nào đó có thể vẹn cả đôi đường.
Hoắc Lãng đứng ở trên Tư Ninh Ninh hai bước, nhìn xuống cô gái nhỏ đang cúi đầu.
"Đừng suy nghĩ nhiều, em làm rất tốt.”
Thấy và hiểu Tư Ninh Ninh đang do dự, Hoắc Lãng vươn tay bàn tay xoa đầu Tư Ninh Ninh, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng an ủi: “Sự tình này cán bộ bên trên huyện đã chú ý rồi, anh chỉ là muốn châm thêm lửa, xúc tiến hiệu quả, biết không?"
“Thật vậy chăng?”
"Đương nhiên.""
Hoắc Lãng cười ngây ngốc, đưa tay vuốt vuốt tóc của Tư Ninh Ninh, gõ nhẹ vào trán cô gái nhỏ: "Ngày thường không phải rất thông minh mà làm sao bây giờ lại ngốc vậy."
Đưa Tư Ninh Ninh lên lầu hai, đôi môi mỏng của Hoắc Lãng cong lên: "Người khác muốn mượn thế còn phải tranh thủ không ngừng, em thì ngược lại, mang đến mặt, em còn đẩy ra bên ngoài, em có phải đầu đất hay không?"
"Ai ngốc? Em không phải là sợ gây phiền phức cho anh sao?”
Tư Ninh Ninh cau mày biện giải: "Muốn ngốc anh mới là đồ ngốc, người khác tránh còn không kịp ai mà muốn dính vào chuyện phiền toái, chỉ có anh mới chủ động chen chân vào."
Hoắc Lãng cười cười, lời nói như có thâm ý khác: “Không phiền phức, muốn xem là chuyện gì, không phải xem sự mà nhìn người."
Vừa đi vừa nói chuyện đã đi tới cạnh cửa phòng bệnh rồi, Hoắc Lãng dừng lại bước chân, trước khi Tư Ninh Ninh lên tiếng đã giành lời trước: "Anh sẽ vào nói chuyện với thanh niên trí thức Mạc, để việc ghi chép được thuận lợi, em đi đến phòng khám ngoại trú đi dạo đi."
Đây là cố ý đuổi cô đi, không phải Tư Ninh Ninh không hiểu, chỉ là chuyện này không còn là chuyện của riêng một mình cô nữa, theo như lời Hoắc Lãng nói, hiện tại chuyện này cũng tính là một công việc của anh ấy.
Tư Ninh Ninh gật đầu một cái "ừm", để tránh làm phiền công việc của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh tạm thời gác lại những lo lắng của mình.
"Tống Thư Hãn còn ở bên trong, có muốn em nói với cậu ấy một tiếng không? Cho hai người không gian riêng tư nói chuyện."
"Không cần, anh sẽ lo liệu."
"Được rồi ..."
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh quay người ngập ngừng đi xuống lầu.
Khoảnh khắc Tư Ninh Ninh biến mất ở góc cầu thang, nụ cười trên mặt Hoắc Lãng biến mất, đôi mày cong sắc bén nghiêm túc nhíu lại, đồng tử chớp động, phảng phất là đang nhớ lại bản thảo trong đầu, xác nhận không có gì nhầm mới gõ cửa phòng đi vào: "Thanh niên trí thức Tống, thanh niên trí thức Mạc, hôm nay cảm giác thế nào rồi....."
Khi Hoắc Lãng tiến vào phòng bệnh, Tống Thư Hãn vội vàng thu dọn một cái ghế đẩu đưa cho hắn.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Lãng nói đến mục đích chuyến thăm của mình, cũng không nói thêm gì nữa, Tống Thư Hãn biết mình không thích hợp có mặt trong phòng bệnh này nghe chuyện, thức thời đứng dậy: "Hai người trò chuyện trước đi, tôi đi nhà ăn lấy chút nước nóng về."
Ngay khi Tống Thư Hãn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người đàn ông kiệm lời, bầu không khí bế tắc.
Hoắc Lãng im lặng, nhấc nắp hộp giữ nhiệt canh gà lên, bên trong là canh gà, bên trên là cơm, canh gà có hai cái đùi rất to.
Hoắc Lãng dọn cái bàn chỗ đầu giường, tiếp theo là bày biện đồ ăn trên bàn: "Nhà ăn bệnh viện không có đồ gì bổ dưỡng, cậu uống trước miếng canh, uống xong rồi chúng ta lại bắt đầu nói chuyện."
Nhìn thấy Mạc Bắc nhìn chằm chằm mình, ánh mắt bất thiện, Hoắc Lãng không để ý chút nào cười cười, tập trung vào điều mà Mạc Bắc quan tâm nhất: "Hay là, cậu muốn tiếp tục suy yếu như vậy để cho Tư Ninh Ninh ăn ngủ khó an?"
Mạc Bắc nhíu mày, chỉ giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng bờ vai căng thẳng cũng buông lỏng, đưa tay ra, mười đầu ngón tay trắng nhách không còn chút máu cầm cái hộp giữ nhiệt ghé sát vào môi bắt đầu ăn.
Gia cảnh của Mạc Bắc khá giả, xuống nông thôn tới nay cũng không hề thiếu tiền, chỉ bởi đội sản xuất cách khá xa thị trấn cho nên cách một đoạn mới đi được một chuyến lên thị trấn, cho nên cơ hội ăn đồ ăn mặn cũng không nhiều.
Tuy là như vậy, Mạc Bắc hoàn toàn không quá thèm thịt, thức ăn mặn. Không biết có phải vì lần này mất máu quá nhiều hay không cho nên cơ thể cảm nhận được sự thiếu hụt năng lượng, cần thiết phải bồi bổ, canh gà ấm áp đối với hắn là một sự cám dỗ đáng sợ.
Ngửi thấy mùi thơm tươi mát của canh gà trước mặt, trong đầu hiện lên khuôn mặt Tư Ninh Ninh nhíu mày, trong lòng lo lắng, Mạc Bắc không do dự nữa, ngẩng đầu hớp một ngụm lớn.
Trong lúc này Hoắc Lãng vẫn không ngừng nhìn Mạc Bắc một cách chăm chú.
Xét về tình huống cá nhân, Hoắc Lãng quả thực có phần thù địch với Mạc Bắc. Còn bỏ qua tình huống cá nhân Hoắc Lãng không quên thiếu niên trước mặt là con trai của tiền bối cũ.
"Uống canh ăn no không chắc bụng, ăn đùi gà đi."
Chờ đến Mạc Bắc đã ăn hết canh gà đùi gà, Hoắc Lãng hỏi: "Ăn thêm không?"