Editor: Hye Jin
"........" Mạc Bắc mím môi, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một tia ửng hồng, đặt lại cái hộp giữ nhiệt trên chiếc bàn nhỏ bên giường, bướng bỉnh nói: "Chờ trở về, tôi sẽ trả lại cho anh."
Hoắc Lãng nhún vai: “Cậu cao hứng là được.”
Cả phòng bệnh lại chìm vào im lặng trong ngắn ngủi, lần này chính Mạc Bắc mới là người phá vỡ cục diện bế tắc:
"Chỗ nào phát sinh sai lầm?"
"Anh tới đây tìm tôi là cần tôi làm cái gì?"
Như nhau, Hoắc Lãng có thể cảm giác được Mạc Bắc phản kháng hắn, Mạc Bắc cũng có thể cảm giác được Hoắc Lãng không thích mình, nếu không phải vì một lý do đặc biệt nào đó, Hoắc Lãng sẽ không bao giờ tới tìm hắn.
Và điều duy nhất có thể gọi là một sự kiện "đặc biệt" ở thời điểm hiện tại chính là sự kiện về Tư Ninh Ninh.
Mạc Bắc nằm trong bệnh viện, bên ngoài cũng không nghe thấy được tình huống cụ thể, Hoắc Lãng đến đây, đánh trống khua chiêng mà tới, cho nên không biết có phải đã sinh ra những luận điệu vớ vẩn hay không?
Nghĩ đến đây, Mạc Bắc không khỏi lo lắng, lập tức dựa vào trên giường, nếu không phải Hoắc Lãng ngồi cách xa hắn, hắn với không tới chứ nói không chừng hắn đã nắm lấy cổ áo Hoắc Lãng rồi gào lên: "Tư Ninh Ninh vừa rồi còn ở, ân nhân cô ấy ở đây, người hiện tại đâu rồi?"
Động tác quá kịch liệt làm đống kim ghim lắc lư, khung sắt cũng lắc lư theo.
Hoắc Lãng trước tiên ổn định khung sắt, sau đó nắm tay Mạc Bắc kiểm tra chỗ truyền dịch, ấn cái giường nằm phẳng ra: "Tình huống kế tiếp tôi sẽ nói cho cậu biết, cho nên cậu không cần phải lo lắng sốt ruột."
Chờ Mạc Bắc dần dần bình tĩnh lại, Hoắc Lãng hỏi anh ta một câu trước: "Tư Ninh Ninh đã nói cho cậu chi tiết mọi việc chưa? Cô ấy đi công xã ghi chép sự việc."
Mạc Bắc lắc đầu.
Hoắc Lãng dừng lại, có chút ngoài ý muốn.
Hắn suy đoán Tư Ninh Ninh không tiết lộ chuyện đó với Mạc Bắc, hắn là có mục đích riêng của chính mình, thế nhưng suy xét mục đích chuyến ghé thăm lần này của hắn, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đơn giản kể lại toàn bộ cho Mạc Bắc nắm tình hình.
Mạc Bắc cau mày, vẻ mặt đầy không đồng tình: "Nhân ngôn đáng sợ, chuyện này không cần suy xét, nếu như truyền ra ngoài, con đường về sau của cô ấy sẽ rất khó đi, anh ..."
Mạc Bắc muốn nói tại sao Hoắc Lãng không ngăn Tư Ninh Ninh lại, dừng một chút nhớ lại hành vi thường ngày của Tư Ninh Ninh.
Nếu có thể ngăn lại, e rằng Hoắc Lãng đã ngăn rồi, nào còn chờ đến lúc này hắn mở miệng nói?
Mạc Bắc chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, nhất thời không nghĩ ra cách tốt hơn.
Hoắc Lãng lên tiếng: "Tính cách của cô ấy cậu cũng biết. Đây không phải là chuyện nhỏ, khuyên không được thì bảo hộ cô ấy đi."
"Hiện tại chuyện này cũng đã thu hút sự chú ý của trên huyện, chỉ có khó là chưa tìm được những nhân chứng khác, như vậy kết quả sự việc sẽ phát sinh sai lệch.”
"Tư Ninh Ninh nói không hề sai, bắt giam đơn thuần là vô dụng, nếu không thể hoàn toàn xử lý Ngô Dũng cái con người này, về sau chờ hắn mãn hạn tù được phóng thích, cho dù hắn không tìm được Tư Ninh Ninh để trả thù cũng khó mà đảm bảo hắn có lại tiếp tục tổn thương những cô gái khác hay không?"
Những "nhân chứng khác" mà Hoắc Lãng nói thực ra là ám chỉ cô gái đã bị Ngô Dũng và nhóm của hắn làm nhục lấy đi sự trong sạch.
Thực ra rất dễ lý giải, ở nông thôn cho dù có phái người đặc biệt bí mật đi xuống điều tra thì cô gái chịu thương tổn nghe được tin tức cũng không dám đứng ra nhiều lời nói một câu.
Người ta bảo thủ trong suy nghĩ, thứ nhất là sợ mất mặt, về phương diện khác là người ta không muốn để con gái nhà mình cả đời phải sống dưới bóng ma đàm tiếu của những người xung quanh. Và kết quả là cả người bị hại lẫn người nhà người bị hại vô hình chung chung một chuyến tuyến với hung thủ, đều lựa chọn lỡ rồi, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nếu không có các nhân chứng khác, những gì Tư Ninh Ninh nói không thể được xác nhận, chứ đừng nói đến việc dùng làm lời khai.
Nó không thể được sử dụng làm lời khai, cơ quan công an không những không thể kết tội Ngô Dũng, mà Ngô Dũng và đồng bọn của hắn không chừng còn cắn ngược lại một cái.
Mạc Bắc nghe thấy tà môn trong đó, trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, bỗng nhiên nhướng mi nhìn Hoắc Lãng: "Anh có cái kế hoạch gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Mạc Bắc, Hoắc Lãng chỉ phun ra vài từ coi như trả lời:
“Kiên định lập trường.”
Kiên định lập trường……
Để đảm bảo an toàn cho Tư Ninh Ninh, tội ác của Ngô Dũng phải được chứng thực.
Chỉ trong ngắn ngủi mấy chữ, Mạc Bắc bừng tỉnh ngộ: "Tôi hiểu rồi."
Ánh đèn ngoài cửa sổ thoạt nhìn sáng ngời, hai người đàn ông trong phòng đang ngồi đối mặt, hai gương mặt thanh tú, sắc sảo không hề nhìn nhau.
Rõ ràng là trong xương cốt đều kháng cự tiếp xúc với đối phương, lại vào lúc này đã đạt được chung nhận thức, đã lĩnh hội ý tứ của đối phương rồi, không ai mở miệng nói chuyện gì nữa.
Một lúc lâu sau, Mạc Bắc ngồi thẳng dậy, chuẩn bị rút kim tiêm trên mu bàn tay ra: "Người của Cục Công an tới đưa tôi đến đó sao "
“Cậu qua đó không tiện, tôi đã kêu bọn họ qua đây.” Hoắc Lãng nói xong đã đứng lên: “Nếu như cậu đã chuẩn bị xong, tôi để bọn họ đi vào đây."
“Để họ đến đi.” Mạc Bắc dựa lưng vào gối, nhìn chằm chằm vào bức tường trên đầu: “Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Tốt."
Hoắc Lãng gật đầu, giẫm ủng rời khỏi phòng bệnh.
Ba phút, năm phút trôi qua, cánh cửa phòng bệnh bị đóng lại, bên trong mơ hồ truyền ra giọng nam tính đi thẳng vào vấn đề.
Lúc đó Hoắc Lãng khoanh tay ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc không hề kém cạnh Quan Nhị Gia.
Trong lòng có chuyện, thế nên Tư Ninh Ninh từ khi nào ngồi xuống bên cạnh người hắn, hắn cũng không hề biết.
Mãi cho đến khi Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn về phía lối đi, xác định không có người cô gái nhỏ nghịch ngợm chọc vào eo Hoắc Lãng, Hoắc Lãng mới bừng tỉnh lại.
"Phòng khám chơi vui không?"
“……”
Tư Ninh Ninh gọi Hoắc Lãng mấy lần, vất vả lắm mới kéo lực chú ý của Hoắc Lãng lại, bị cái vấn đề hết chỗ nói này làm cho bực bội: "Cái gì chơi vui hay không vui? Em đi phòng khám là hỗ trợ, không phải đi chơi."
Hoắc Lãng thả lỏng người, cười cười xin lỗi: "Ý anh không phải vậy. Phòng khám ngoại trú hôm nay không bận sao?"
"Chắc là sợ tốn tiền viện phí a, người đến xem bệnh rất là ít."
Nhận thấy đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng thất thần, Tư Ninh Ninh đột nhiên nghiêm túc lại: "Có chuyện gì sao? Có phải phát sinh vấn đề gì rồi không? Có vấn đề anh phải nói cho em biết, chuyện này em là đương sự, em có quyền được biết."
Nếu có vấn đề gì cùng nhau thương lương, Tư Ninh Ninh không hề muốn đương sự là cô lại chẳng hay biết cái gì.
“Yên tâm đi, sẽ cùng em nói.”
“Vậy anh đang bị phân tâm là về chuyện gì?"
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại nhìn Hoắc Lãng, nghiêm túc nói: "Anh cần giúp đỡ có thể nói với em, tựa như anh giúp em, chỉ cần em có thể giúp được, em sẽ giúp anh."
Hoắc Lãng ngây ngốc cười cười: "Đã biết, kỳ thật cũng không có việc gì, anh chỉ tự hỏi chuyện này yêu cầu mấy ngày mới có thể xử lý xong."
Bán tín bán nghi Tư Ninh Ninh hỏi vặn trở lại: "Thật sự chỉ là như vậy sao?"
Hoắc Lãng nhún vai, cố gắng nặn ra vẻ mặt thoải mái: "Bằng không còn có thể là gì?"
"Vâng."
Tư Ninh Ninh đã bị Hoắc Lãng dẫn đường chuyển hướng thành công, còn nói có sách mách có chứng phân tích chuyện này ước chừng có thể bao lâu mới xử lý.
Trong lúc Tư Ninh Ninh lải nhải không ngừng, trong lòng Hoắc Lãng rất nặng trĩu.
Hắn đề điểm Mạc Bắc mấy lần, hơn nữa khi đạt chung nhận thức với Mạc Bắc, chuyện này đại khái Ngô Dũng chạy không thoát, việc này rốt cuộc thật đáng hổ thẹn.
Tiếp nhận mười mấy năm căn chính miêu hồng, làm người phải chính trực thành thật. Lúc Hoắc Lãng cùng Mạc Bắc đưa ra chuyện này hắn đã luôn mãi suy tư, đã phải làm một phen đấu tranh tư tưởng.
Vốn tưởng rằng nói ra sẽ dễ dàng, nhưng trong lúc chờ đợi phán quyết cuối cùng, trong lòng Hoắc Lãng còn khó nói hơn.
Chuyện này, Hoắc Lãng hoàn toàn không tính toán để Tư Ninh Ninh biết.
Hắn sợ Tư Ninh Ninh biết chuyện đã xảy ra nhất định sẽ ngăn cản không cho hắn nhúng tay vào, lúc đó muốn xử lý đám Ngô Dũng, Tư Ninh Ninh tất nhiên phải tìm phương pháp khác.
Như vậy nguy hiểm quá lớn.
Đừng nói là công kích đám người Ngô Dũng, một khi làm không tốt bản thân Tư Ninh Ninh sẽ bồi vào trong đó.
Hoắc Lãng không muốn nhìn thấy loại kết quả đó, càng không muốn tiếp thu. Hắn có loại lo lắng này hoàn toàn là bởi vì Tư Ninh Ninh là một cô gái nhỏ không có người chống lưng.
Tư Ninh Ninh là một cô gái nhỏ không sai, cũng không có hậu trường không sai. Điểm khác biệt cô ấy khác với tuyệt đại đa số cô gái ở niên đại này, cô ấy có văn hóa, có tư tưởng tiến bộ, dùng vũ lực thắng không được, thắng ở đầu óc xoay chuyển mau, hiểu được phải tìm "vũ khí" bảo hộ quyền lợi chính mình.
Cho dù không có Hoắc Lãng cùng những người khác giúp đỡ, cô ấy nhất định cũng sẽ một mình đi trên con đường này, có lẽ sẽ có khúc chiết bên trong, còn kết cục có giống phỏng đoán Hoắc Lãng, chật vật bất kham hay không, đáp án là chưa chắc.
“Ban đầu, hòa giải viên Hồ nói rằng ba năm ngày nữa sẽ có kết quả, mới có qua đi một đêm thì có người tìm tới Mạc Bắc làm ghi chép, chuyện này không có nhân chứng khác, kế tiếp cũng không cần làm ghi chép, em nghĩ hẳn là sớm hơn ba năm hôm là có kết quả rồi đi ...."”
Tư Ninh Ninh còn đang huyên thuyên, Hoắc Lãng không muốn tiếp tục nói về chuyện này, hơi hơi cúi đầu chuyển sang chuyện khác: "Trưa nay em vội xong việc rồi, có muốn nhân cơ hội đi xem Lương viện sĩ không? Cái món dưa chua chắc đã ăn hết rồi."
“Uh …” Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, tuy rằng cô muốn đi qua xem tình hình hiện tại của Lương viện sĩ, ngồi cân nhắc một hồi lâu, cô lắc đầu: "Chuyện này qua đi, lại tìm cơ hội khác đi."
Hiện tại sự tình còn chưa có chứng thực xuống dưới, cô tổng cảm thấy không an tâm.